Ma ma nâng tay lên rồi dừng lại giữ không trung, không biết nên vả vào mặt Lý Doãn Ninh hay không, quay đầu lại nhìn Vân phu nhân một cái.
Ánh mặt Vân phu nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trước sân, ma ma quay lại xem.
Bỗng nhiên, một luồng gió mạnh mẽ mang theo khí thế lôi đình vạn quân nhào vào trong sảnh chính, Lý Doãn Ninh bị kinh hãi đến nheo mắt lại, chỉ nghe một tiếng "Phịch", ma ma như quả cầu bị đá bay đi xa vài bước, thân thể to lớn đâm vào vách tường, "Bịch" rơi xuống đất, chấn động mặt đất run lên.
"Trong mắt con còn có mẹ ruột là ta đây hay không?" Vân phu nhân hung hăng trừng mắt kêu la về phía người đến.
Lý Doãn Ninh nghiêng đầu, Vân Dịch một thân quan phục màu tím đứng ở bên cạnh nàng, trên mặt hắn giống như che một tầng sương lạnh, nói từng chữ một: "Người của con, có sai thì con sẽ giáo huấn, không đến lượt những kẻ hầu này."
Người hầu cái gì, ma ma nghe lệnh đánh Lý Doãn Ninh, hắn ngấm ngầm hại người nói bà ta xen vào việc của người khác! Vân phu nhân tức giận đến mắt đục ngầu, trước mặt mọi người chỉ trích Vân Dịch thì không hay, sợ hắn trở mặt làm cho người mẹ như bà đây xuống đài không được.
Bà quay đầu nhìn ma ma nằm trên mặt đất ho ra máu hôn mê, khoát tay ý bảo hai người hầu khác lôi ma ma ra đi mời phủ y.
Chờ mọi người lui ra, Vân phu nhân vỗ cái bàn, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay ta đánh Lý Doãn Ninh, có phải ngươi cũng phải một cước đá ta chết trên tường hay không?"
Vân Dịch nâng Lý Doãn Ninh dậy, kéo nàng ra phía sau, ngữ khí ôn hòa nói: "Mẹ từ con hiếu, mẫu thân không làm chuyện gì quá phận, nhi tử đương nhiên hiếu thuận người."
Ý ở ngoài lời, nếu như làm chuyện gì quá phận, hắn không còn nhận bà là mẹ ruột! Trước mặt Vân phu nhân biến thành màu đen, vuốt ngực tim đập mạnh ngồi xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát, chỉ vào hắn mắng: "Tốt, ngươi đã trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, vì một ả hồ ly tinh, ngươi đã quên ân tình mẫu thân ngậm đắng nuốt cay sinh thành nuôi dưỡng ngươi hai mươi năm, quên những đau đớn dày vò mẹ con chúng ta phải chịu ở Vân gia, quên chúng ta im hơi lặng tiếng chịu đựng thận trọng từng bước mớᎥ đi tới được hôm nay."
"Bây giờ, ngươi muốn mang hết tất thảy của chúng ta đều dâng hết cho một công chúa mất nước, ngươi muốn tự hủy tương lai của bản thân và gia tộc sao?"
"Con không phải như vậy!" Vân Dịch nhìn một vòng căn phòng lộng lẫy, chậm rãi nói, "Mẫu thân, hết thảy tài phú cùng địa vị người có được hôm nay, đều là con đổ máu chảy mồ hôi trên chiến trường kiếm đến, vị trí Hoàng hậu của muội muội cũng là con bán mạng cho Tân Đế đổi đấy, con tự nhận đã làm tận sức mình của một người con và một huynh trưởng."
Hắn trở lại bắt lấy cổ tay Lý Doãn Ninh, nói rõ với Vân phu nhân: "Nàng là một công chúa mất nước, trong sáng, ngây ngốc, được con dưỡng ở sân sau, nàng nghe lời đến cửa cũng không ra. Người nghĩ nàng có thể ảnh hưởng con cái gì, lại có thể hủy diệt cái gì của Vân gia? Quý phủ chúng ta là công huân thật, là thứ mà một nữ tử yếu đuối như nàng có thể rung chuyển hay sao?"
"Hơn nữa người miệng đầy đạo lý." Vân phu nhân nâng chung trà lên hớp một cái, bỉu môi nói, "Vậy ngươi vì sao giúp đỡ Cựu Đế, vì sao cứu ca ca của nàng?"
"Cái này thì hay rồi, Trân phi được sủng ái, huynh trưởng nàng dẫn binh xuất chinh Kiếm Nam, nếu như thuận lợi bình loạn, Hoàng Đế khẳng định phong tước vị. Từ vốn muốn lưu vong cả nhà, đến làm cho huynh trưởng nàng ta làm Huyện thừa, Huyện lệnh, hiện tại trực tiếp làm Tướng Quân, Hoàng Đế tốn sức tâm tư nâng đỡ Trân phi cùng nhà mẹ đẻ nàng, ngươi "Lấy tay bắt cá" giúp đỡ bọn hắn nước lên thì thuyền lên, cứ theo đà này, muội muội của ngươi còn có thể lên làm hoàng hậu sao?"
Vân Dịch trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói: "Hoàng Đế miệng vàng lời ngọc, chắc hẳn sẽ không thất ước."
"Ha ha." Vân phu nhân cười nhạo, "Chính ngươi nhìn bộ dáng ngươi ở trước nữ sắc là như thế nào, còn trông chờ Hoàng Đế tuân thủ hứa hẹn, Trân phi không biết xinh đẹp hơn nàng gấp bao nhiêu lần."
Vân Dịch trầm ngâm, một lát sau nói: "Cho dù muội muội không được làm hoàng hậu, quyền thế Vân gia đã đủ rồi, không cần nhiều nữ tử tiến cung duy trì."
"Ngươi còn biết ngươi họ gì sao?" Vân phu nhân hỏi lại, cười lạnh, "Đúng, Thái hậu trong nội cung là cô của ngươi, muội muội ruột của phụ thân ngươi. Nhưng phụ thân ngươi bộ dáng gì trong lòng ngươi không phải rất rõ sao?"
Những năm qua, ái thiếp lấn át chính thê, sinh ra một đống con vợ kế và thứ nữ, để mặc những kẻ không ra gì trèo lên đầu mẹ con chúng ta. Thời điểm ngươi thiếu chút nữa bị di nương con vợ kế hại chết, hắn cũng không thay ngươi đòi lại công bằng, tương lai có chuyện gì, ngươi trông chờ một người cô đã gả ra ngoài? Chỉ có mẫu thân cùng muội muội của ngươi thật tình vì ngươi, Dịch Nhi, ngươi đừng ngu mụi nữa."
Lý Doãn Ninh nghe đối thoại giữa hai mẹ con bọn họ, ngây ra như phỗng, lén nấp ra sau lưng Vân Dịch.
Những tin tức này phá vỡ nhận thức của nàng.
Nàng từng nghe nói phụ thân Vân Dịch phong lưu, không thường trở về nhà, mặc dù mang danh quốc công, cũng không tham gia chính vụ. Vân phủ to như vậy chỉ có con trai trưởng là Vân Dịch chống đỡ, Vân phu nhân cùng con gái thì quản lý việc vặt, những di nương con vợ kế thứ nữ đều ở lại nhà U Châu.
Không nghĩ tới nhìn như thuận buồm xuôi gió, hắn và mẫu thân, muội muội lại trải qua nhiều gian khổ như vậy. Những lời đồn hắn giết hại di nương thứ đệ kia, có thể là hắn phản kích tự bảo vệ mình?
Hắn vì sao không giải thích? Còn cố ý khiến nàng lầm hắn là ác nhân "Giết mẹ giết đệ".
Chỉ là hắn vốn hư hỏng, hai lần uy hiếp nàng muốn băm vằm cháu nhỏ, nhiều lần nhằm vào nàng cùng Trịnh Dịch, chia rẽ nhân duyên hai người...