Lý Doãn Ninh cảm khái, nhờ Vân phu nhân có dung mạo đoan trang tao nhã, mớᎥ át được một phòng xa hoa lộng lẫy của bà.
Vân phu nhân đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi từ nhỏ sinh ra trong cung, biết rõ hậu cung không được can thiệp chuyện triều chính, vậy thì nữ nhân ở hậu viện nên làm cái gì?"
Lý Doãn Ninh hiểu Vân phu nhân đang nói đến chuyện Vân Dịch giúp đỡ nàng, đã không thể dấu được, nàng thoải mái thừa nhận: "Ta nhờ công tử hỗ trợ để cứu ca ca ta."
"Nói được lẽ thẳng khí hùng." Vân phu nhân liếc nàng một cái, "Ca ca ngươi là thủ lĩnh đảng phản bội, chẳng lẽ không đáng chết sao?"
"Huynh ấy không phải!" Lý Doãn Ninh phản bác, bỗng nhiên phát hiện tiếng nói có chút lớn, nàng đè thấp âm thanh nghiêm mặt nói, "Tộc Lý thị ở Nghi Châu sớm đã rời khỏi đích tộc ta ở Kinh Thành, nhiều năm qua rất ít qua lại. Tiết Độ Sứ bên đó muốn mưu phản, cố ý lợi dụng cái danh cứu ca ca ta, ca ca ta đã dâng sách thỉnh tội, không hề liên quan đến bọn họ, bà đừng có ngậm máu phun người!"
"Ngươi được lắm!" Vân phu nhân biến sắc, nhìn trái nhìn phải, chĩa về phía nàng lạnh lùng nói, "Đến Vân phủ không ai dạy ngươi quy củ phải không? Ngươi là một nô tỳ, dám chống đối ta trước mặt mọi người!"
"Ta đang lý luận."
Duỗi đầu ra một đao, co đầu lại cũng là một đao, Vân phu nhân bất mãn việc nàng can thiệp chính sự của Vân Dịch, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hoàng huynh chết sao?
Lý Doãn Ninh phẫn uất trong lòng, nước mắt tuôn ra, cãi lại nói: "Con của bà bảo ta học cái gì thì ta học cái đó, bà cảm thấy ta quy củ không tốt, bà đi mắng hắn đi."
"Ngươi còn dám cãi!" Vân phu nhân tức giận đến cười, "Sai lầm của hầu gái, còn muốn chủ đi gánh, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi cái gì gọi là quy củ!" Nghiêm nghị kêu, "Người đâu, vả miệng cho ta!"
Lý Doãn Ninh nghiến răng, yên tĩnh không rơi nước mắt, ngửa đầu đối mặt với Vân phu nhân.
Giờ khắc này nàng hận chết Vân Dịch, nàng không muốn cùng hắn, hắn cứ phải miễn cưỡng. Hiện tại mẫu thân hắn muốn đánh nàng, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh.
Nhưng nàng không sợ, thậm chí ác độc nghĩ, Vân phu nhân đánh nàng cho tàn phế đánh hủy khuôn mặt càng tốt, Vân Dịch sẽ không muốn nàng nữa, nàng vừa vặn trở lại bên người hoàng huynh.
Ma ma bên người bám vào bên tai Vân phu nhân nói nhỏ vài câu, Vân phu nhân giống như chim khổng tước nổ lông, lớn tiếng nói: "Dịch Nhi không thích người bên ngoài động vào đồ đạc của nó. Ha ha, ta là mẫu thân nó, sinh nó nuôi nó, chẳng lẽ lại không quý giá bằng một thông phòng? Đừng nói là một người thiếp, sau này, dù là lấy vợ, dám can đảm ngỗ nghịch vô lễ, ta cũng sẽ giáo huấn không sai!"
Hai bà tử thô lỗ ấn quỳ Lý Doãn Ninh xuống, một ma ma cường tráng đi đến trước mặt nàng, nâng bàn tay to rộng lên, nàng thấy một cái tát cũng có thể tát sưng được mặt nàng, nhớ tới trước kia từng nghe đồn, một người bị đánh quá nặng dẫn đến điếc tai.
Nàng có chút sợ, thầm nghĩ không thể bị thiệt thòi như vậy, nhanh trí hô lên: "Phu nhân bà chỉ đánh ta thì tính là cái gì, có năng lực bà đuổi ta đi, không quản được con trai mình mà chỉ biết bắt nạt một đứa con gái yếu ớt như ta!"
"Ngươi!" Vân phu nhân bị nàng chọc trúng tâm tình, Vân Dịch rất có chủ kiến, bà khuyên hắn đưa Lý Doãn Ninh đi mấy lần, hắn chỉ đơn giản không chịu, cưới vợ cũng không cưới, mỗi ngày dây dưa cùng một công chúa mất nước.
"Nếu không phải bận tâm Dịch Nhi, ta nhất định bán ngươi đi rồi!" Vân phu nhân lạnh lùng nói, "Không nuôi quen sói mắt trắng, có thể lưu lại Vân gia là phúc phần của tổ tiên ngươi, không có Dịch Nhi ngươi đã sớm bị người ta giày xéo đến chết! Ngươi không nhìn những người chị em họ hoàng gia nhà ngươi, một cánh tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn người nếm, ngươi ít ra là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc đi!"
Sớm đoán được nữ tử hoàng thất mất nước là loại kết cục này, Lý Doãn Ninh kinh ngạc rơi lệ, thở dài nói: "Ngươi cho rằng con của ngươi không phải giày xéo ta sao, ngươi cho rằng ta nguyện ý tham sống sợ chết ở Vân gia các ngươi sao?"
Nương thân nơi kẻ địch, giãy giụa không được, không phải hắn dùng tính mạng hoàng huynh cùng cháu trai ra áp chế, nàng sớm đã muốn xử lý xong hết mọi chuyện, bớt phải mỗi ngày bị dày vò trong hối hận và chán ghét.
Dù là bị người khác lăng mạ, nàng tuyệt đối sẽ không cho cơ hội lần thứ hai, nhất định tự vẫn. Thanh bạch lúc còn sống, dù cho thân thể ô uế, thì cũng phải mang theo linh hồn sạch sẽ mà ra đi.
"Nhìn không ra, theo Dịch Nhi ngươi uất ức như vậy." Vân phu nhân cười lạnh, phân phó, "Đánh cho ta, đánh cho não nàng ta thanh tỉnh, phân biệt trên dưới."
Ma ma vừa giơ tay lên, một tỳ nữ cuống quýt xông tới, bẩm báo: "Phu nhân, thế tử đã trở về!"