Gả Nịnh Thần

Chương 35: Chương 35



Xe ngựa rất nhanh đã chạy đến sơn trang suối nước nóng.
 

Thôn trang ở dưới một chân núi, ven đường thảo mộc khô héo, tùng bách trên núi rồi lại xanh ngắt ướt át, dường như trong nháy mắt trở lại mùa xuân, tâm tình Lý Doãn Ninh không khỏi tốt thêm vài phần.
 

Dùng qua bữa tối, Vân Dịch mang nàng đi đến một cái sân, trong sân hòn non bộ nước chảy, ngược lại không có hoa cỏ ly kỳ khả quan gì.
 

Chờ đến khi Lý Doãn Ninh phát hiện, hóa ra cái này là một đầm suối nước, đúng là suối nước nóng.
 

Nước trong thấy đáy, phía dưới con suối "Ọc ọc" phun bong bóng lên mặt nước, sương mù nóng hổi tản ra, dưới ánh trăng sáng tỏ giống như phủ thêm cho sân nhỏ một mảnh lụa mỏng mông lung.
 

Đêm tối, trăng sáng, gió nhẹ, suối nước nóng, trong đêm cuối thu này, nàng cảm thấy một phần ý thơ vô cùng lãng mạn.
 

Điều kiện tiên quyết, Vân Dịch không mở miệng nói.
 

"Có muốn xuống dưới ngâm mình một chút không?" Hắn vừa cởi đai lưng, vừa đưa mắt chứa thâm ý cười hỏi.
 

Ý thơ cái quỷ, lãng mạn cái đầu, chẳng qua chỉ là nơi hắn vui vẻ với những ý tưởng mới.
 

"Ngươi đi xuống trước đi."
 

Lý Doãn Ninh còn muốn hưởng thụ thêm ban đêm yên tĩnh cùng tự do trong chốc lát.
 

Vân Dịch cởi áo ngoài, mặc quần áo ngủ bơi vài vòng trong suối nước, tới gần bờ mở hai tay ra về phía nàng, "Tiểu công chúa, mau xuống đây."
 

Lý Doãn Ninh biết rõ không lay chuyển được, cởi váy ra mặc quần áo ngủ như hắn nhảy xuống, ai ngờ Vân Dịch thu tay trở về, "Cởi sạch."
 

"Ta lạnh nha." Lý Doãn Ninh khoa trương rùng mình một cái.
 

Vân Dịch bốc nước lên giội trên mặt nàng, "Nước rất nóng, nàng cởi quần áo ngủ, còn có cái yếm, quần lót mà."
 

Dựa vào cái gì hắn che chắn cực kỳ chặt chẽ, lại bảo nàng trần trụi thân thể. Lý Doãn Ninh dẩu miệng, mỗi lần hoan ái đều là như vậy.
 

Nhưng trứng chọi đá, thân thể nàng bọc lấy hai mảnh lụa mảnh trên dưới nhảy xuống.
 

"Thật là đẹp mắt." Vân Dịch nắm eo của nàng, tay xoa nhẹ hai cái trên ngực nàng.
 

Lý Doãn Ninh hờn dỗi nện lồng ngực hắn, "Có phải ta chỉ là bia đỡ đạn của ngươi hay không, vì vậy ngươi mới chưa bao giờ cởi trần gặp ta?"
 

Nàng ở trước mặt hắn giống như một tờ giấy trắng, một ly nước trong, đơn thuần trong suốt, mà hắn, đến thân thể cũng không loã lồ nửa phần, không nói đến tâm tư thâm trầm như biển của hắn.
 

"Sao nàng lại nói như vậy?" Vân Dịch thu lại sự vui vẻ, hỏi thăm.

"Ta hiếu kỳ nha." Lý Doãn Ninh thuận miệng nói.
 

Có lẽ vừa rồi hắn dịu dàng bôi thuốc đã cho nàng một chút dũng cảm, nàng muốn tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ của hắn. Hơn nữa là, ở trên giường nàng cảm nhận được một loại bất bình đẳng, giống như chủ nhân và thú cưng, hắn vô cùng khinh thường việc biểu lộ bản thân với nàng.

Vân Dịch khẽ nâng cằm, vặn mặt của nàng cười nói: "Quanh năm ta tập võ, dáng người cường tráng, sợ nàng xem sẽ nhịn không được."
 

Lý Doãn Ninh dẩu miệng, làm sao có thể. Nàng dán người lại gần, một tay nhốt chặt cổ của hắn, cánh tay khác phút chốc giật đai lưng của hắn ra.
 

Có bộ quần áo ngủ vốn cũng buộc không chặt, hắn lại bơi một lát trong nước, dây lưng lỏng lẻo, lại thật sự làm cho nàng thực hiện được.
 

Vạt áo như hai cánh cửa lớn chậm rãi rộng mở, lộ ra lồng ngực cơ bắp trắng nõn bên trong. Màu da hắn như ngọc, dưới ánh trăng hiện ra vẻ sáng bóng tinh tế, đáng tiếc là một miếng ngọc tàn phế, phía trên phủ kín khe rãnh vết cắt mấp mô, khiến người nhìn vừa thương tiếc vừa sợ hãi.

Thực tế chỗ trái tim hình như từng trúng một kiếm, một vết sẹo rộng màu hồng phấn giống như con giun nằm ngang phía trên, phần bụng cũng có một vết cắt thật dài xỏ xuyên từ trái qua phải, hai đầu bị quần áo ngủ che khuất nhìn không tới.

Vân Dịch dường như lơ đễnh khép vạt áo lại, buộc dây lưng, ung dung cười nói: "Cái này đều là chiến công của ta." Lời nói tự dưng có hơi không ổn, bộ dạng cúi đầu suy nghĩ nên bổ cứu như thế nào.
 

Trong lòng Lý Doãn Ninh nói không nên lời cảm giác gì, như là một quả cân bị đè ép, khó chịu nặng nề.
 

Nàng đã sớm biết như vậy, nhất tướng công thành vạn xương khô, rồi lại lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được công của Tướng Quân cũng là dựa vào chém giết máu thịt, vào sinh ra tử mới có được.
 

Nàng càng rõ ràng hơn, thế cuộc Tiền triều đã mất, dù không có Vân Dịch cùng Tân Đế, cũng sẽ có Tiết Độ Sứ khác dã tâm bừng bừng công chiếm kinh thành, kết cục của nàng cùng hoàng huynh, khả năng còn không bằng giờ này phút này.
 

Nhưng vậy mà lại cứ phải là hắn, chiếm đi quốc gia của nàng.
 

Cái này giống như một cái hào rộng không cách nào bù đắp vắt ngang giữa bọn họ, bất luận hắn đáng thương cỡ nào, nàng cũng sẽ không thương cảm hắn, càng vĩnh viễn sẽ không thản nhiên tiếp nhận hắn.
 

"Tiểu công chúa, ta tắm rửa cho nàng."
 

Vân Dịch nhìn thần sắc Lý Doãn Ninh ảm đạm, muốn dùng tình dục chuyển lực chú ý của nàng, kéo eo của nàng qua giật cái yếm xuống, đầu ngón tay khuấy động núm vú non mềm.
 

Hạt châu tựa như mã não run rẩy cứng lên, hắn lại xoa nắn một hạt khác, chơi đến khi thân thể nàng mềm nhũn, rên rỉ không ngừng.
 

Tay chậm rãi dời xuống, muốn thăm dò vào quần lót.
 

Lý Doãn Ninh đẩy tay của hắn ra, "Ta không muốn ngươi tắm." Chỉ biết chiếm lấy thân thể của nàng.
 

"Nàng ngốc như vậy, tắm không sạch sẽ làm sao bây giờ." Vân Dịch nghiêm túc cởi quần lót của nàng ra, một ngón tay khảm vào hoa huyệt cọ xát, "Lát nữa ta phải dùng đấy."
 

Từ nhỏ nàng tắm rửa đã quen có cung nữ hầu hạ, nhưng còn chưa đến mức không tự tắm được, hắn lúc nào cũng cưỡng từ đoạt lý. Lý Doãn Ninh tranh luận không nổi, theo ý hắn đi.
 

Ngón cái Vân Dịch nhẹ nhàng cọ cọ thịt đậu, móc cho hạt đậu sưng to, Lý Doãn Ninh cảm thấy có sợi nước chậm rãi chảy xuống từ cửa huyệt, hòa làm một thể với nước suối.
 

Nàng khó có thể tự kiềm chế kẹp chân, co huyệt lại, Vân Dịch cảm giác được rõ ràng, hai ngón tay khép lại dựng thẳng, cắm vào cửa huyệt, "Nơi đây phải tắm cẩn thận một chút, trải qua không ít dương tinh cùng nước dâm."
 

Mặt Lý Doãn Ninh nóng lên, nhớ lại những lần hai người hoan ái, cửa tử cung chưa mở, hắn bắn vào trong hoa tâm, về sau cửa tử cung mở ra, hắn rót vào trong tử cung, mỗi lần đều muốn nàng ngâm thế mà ngủ, còn bảo là mỹ dung dưỡng nhan.

"Nghĩ gì thế? Vẻ mặt tràn đầy nhộn nhạo." Vân Dịch quấy một vòng trong hoa tâm, "Thích ăn tinh, đợi tí nữa cho nàng ăn."
 

"Người nào thích ăn hả?" Lý Doãn Ninh trừng mắt phản kháng tay hắn tác quái trong huyệt, tiếng nói nàng không có mấy sức lực, "Ta không có vẻ mặt tràn đầy nhộn nhạo."
 

"Đúng, tiểu công chúa là tiên nữ băng thanh ngọc khiết, không tỳ vết." Vân Dịch phụ họa, đầu ngón tay đâm mài từng cái, lời nói xoay chuyển, "Là công chúa nho nhỏ mỗi lần đều cắn đến ta rút cũng rút không ra, cứ phải giao phó toàn bộ mới bằng lòng thả đi."

Lý Doãn Ninh: "..."
 

Muốn làm thì làm, ngậm miệng lại đi.
 

Nàng nhắm mắt, không hề nói với hắn một chữ.
 

"Ôm chặt." Vân Dịch nhắc nhở, một tay nâng mông nàng lên, một tay xoay tròn đút vào trong huyệt.
 

Nước suối ấm áp dũng mãnh vào trong cơ thể, ngón tay của hắn như hai con cá lỗ mãng, mạnh mẽ đâm tới đảo nghiền hoa tâm. Lý Doãn Ninh mềm eo thân thể nhũn ra, bất đắc dĩ ôm lên cổ của hắn.
 

Nàng giống như ngồi ở trên tay hắn, khoái cảm liên tục không ngừng tựa như nước chảy tràn ngập toàn bộ tiểu huyệt. Mở mắt ra chút, ánh trăng đang lay động ở chân trời.
 

Vân Dịch nhìn nàng giống như con ếch xanh, còn là một con ếch mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp. Thân thể trắng như tuyết run rẩy, mặt ửng hồng hơi ngẩng, tiểu huyệt tham lam nuốt ngón tay hắn, hai cái chân dài nhỏ đạp đến đạp đi trong nước.

"A... A...... Ta không được..."
 

Lý Doãn Ninh xoay loạn bờ mông, giống như muốn chạy trốn hai ngón tay đáng giận của hắn, giống như muốn tiết ra trên tay hắn.
 

Vân Dịch đè gốc đùi nàng lại, nặng nề bóp áp, ngón tay nhanh chóng ra vào, kéo một hồi tiếng nước "xì xào", lúc đính vào hoa tâm đầu ngón tay cong lên, phạm vi lớn xung đột với mị thịt mẫn cảm.
 

"Không được... Ôi ôi... A..."
 

Hai tay Lý Doãn Ninh nắm chặt bả vai hắn, móng tay móc vào trong nội y, ánh sáng trắng nổ tung trong đầu nàng giống như ánh trăng sáng ngời trước mắt gắt gao bao phủ nàng, nàng co quắp ngồi phịch ở trong lòng ngực của hắn, dưới thân tuôn ra một dòng thủy triều.

Vân Dịch vòng vài vòng nơi hoa tâm, những nơi đi qua mị thịt co rút, hắn giống như tán thưởng rút ra, "Đã rửa sạch, có thể dùng rồi."
 

"Ôi ôi..."
 

Dư vị khuây khỏa của lên đỉnh vẫn còn, Lý Doãn Ninh không muốn hắn nhanh như vậy.
 

Vân Dịch móc dương vật ra, chống đỡ trên cửa huyệt co rút, nghịch dòng nước thọc vào.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.