Nước suối ấm áp trộn lẫn với nước dâm, bị côn thịt tráng kiện đè ép đi ra một chút. Lý Doãn Ninh như cưỡi trên háng hắn, cán gậy giống như một cái xiên, vẫn luôn xâu nàng lên.
"Trướng, trướng quá..." Một cánh tay nàng vòng lên cổ hắn, vừa vuốt ve cái bụng nhô lên.
"Nàng thích ăn." Hai tay Vân Dịch nâng cái mông của nàng, đi đi lại lại trong suối nước nóng.
"A... A... Ừ ừ..."
Lý Doãn Ninh bị cắm đến ngẩng cổ, ê a rên rỉ.
Côn thịt như chày sắt đánh từng nhát vào hoa tâm, đánh cho mị thịt co rút lại, nước tràn lan. Lúc rút ra nước suối dọc theo khe hở giao hợp tràn vào, lại bị một kích của hắn làm cho bão tố ào ra.
Mặt nước lắc lắc đung đưa, đầu óc cũng choáng váng mơ màng.
Vân Dịch tựa ở trên vách đá ngọc thạch của thành bể tắm, ôm nàng thẳng lưng va chạm.
Tiểu huyệt nhỏ hẹp giống như đậu hũ tươi mới đổ đầy nước ấm, cắm xuống, mềm núc ních như muốn hòa tan, nước ấm róc rách rót vào trong mắt nhỏ trên quy đầu, hắn vừa sưng to lại vừa thoải mái, chỉ muốn càng dùng sức đụng vào bên trong.
“ Ôi nhẹ chút..."
Lý Doãn Ninh nện bả vai hắn, hai chân giãy giụa lung tung.
"Nàng quá tuyệt vời, ta nhẹ không được..."
Vân Dịch cúi đầu ngậm chặt núm vú nàng, để giữa răng môi nhiều lần hút cắn, dưới thân không giảm một chút sức lực thọc vào huyệt của nàng.
"Ôi ôi ôi ôi..."
Lý Doãn Ninh chịu không nổi song song kích thích của hắn. Dòng nước tê dại thấm lên đầu vú tựa như trôi về phía hoa tâm, mà chỗ đó, vốn đang bị bạo kích, quy đầu nghiền ép mị thịt, khoái cảm đầy trời ngưng tụ thành một lực lượng mãnh liệt, đi loạn ở bên trong.
“Sắp lên đỉnh... không muốn, ngừng lại”
Móng tay nàng khảm vào thịt vai hắn, cổ cong giống như sợi dây cung sắp đứt đoạn, theo vài cú thúc mãnh liệt của côn thịt, ánh trăng sáng ngời như tấm gương cực lớn "Cạch" một tiếng vỡ tan trước mắt, thần hồn của nàng cũng nát theo.
Tiểu huyệt co rút nuốt cắn côn thịt, tuôn ra vài dòng nước.
Vân Dịch dằn xuống cảm giác muốn bắn, thở phào một hơi: "Tiểu công chúa, nàng muốn giết ta sao..."
Hắn rút ra, lật người nàng, đặt ở trên vách đá, hai tay siết chặt bắp đùi nàng, "Phốc" một tiếng cắm vào lần nữa.
"Lên đỉnh… Ôi ôi không muốn không phải muốn chọc vào..."
Lý Doãn Ninh vịn vào mép bể, vặn vẹo thân thể, muốn tránh cái gậy lớn ở sau lưng.
Một tay Vân Dịch nhốt chặt bụng dưới nàng, thúc vào thật mạnh, cánh tay khác đẩy ngón tay đang vịn mép bể của nàng ra, cầm chặt, "Bé con nói dối, lên đỉnh chọc vào mới thoải mái, nàng hưng phấn đến nổi cắn ta..." Hắn thở dốc nặng nề.
Cả người Lý Doãn Ninh bị hắn gắt gao kiềm chế trong ngực, tay chân mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào một cánh tay của hắn, một cây gậy thịt khóa lại mới không rơi vào trong nước.
Trong cực lạc cửa tử cung mềm yếu, hắn va chạm vài cái, lỗ hổng run rẩy mở ra, ngậm chặt non nửa quy đầu của hắn, nước suối dường như thấm vào tử cung rồi.
Hồn nàng còn ở trên đám mây, thân thể lại thừa nhận dục vọng tuôn trào như thế, nghẹn ngào nói: "Chịu không được... Ta không chịu nổi..."
"Lần nào nàng cũng sẽ nói như vậy, nhưng lần nào mà không phải hút ta đến sạch sẽ."
Vân Dịch thúc hông về phía trước, miệng tử cung run rẩy như gân trâu co duỗi, buông lỏng và siết chặt, giữ lấy quy đầu, hắn sướng đến eo run lên.
Mãnh liệt dùng lực một cái, toàn bộ phần đầu tiến vào tử cung, miệng tử cung khóa chặt phần rãnh dưới quy đầu.
"A —— "
Lý Doãn Ninh ngửa đầu thét lên, phần gáy mềm trên vai hắn, tựa như mất hồn nhìn ánh trăng.
Toàn thân nàng run rẩy, hai chân kẹp chặt, tiểu huyệt tuôn ra thủy triều giống như đái.
Cho dù xen lẫn trong nước suối nhìn không tới.
Nhưng cao trào như pháo hoa liên tiếp bay lên không, một nhúm chưa tắt, một nhúm khác lại tung thể xác và tinh thần nàng.
“Sướng đến nổi hai cái miệng đều khóc…”
Vân Dịch nghiêng đầu nhìn dung nhan kiều mị của nàng, trong mắt tiểu công chúa rưng rưng, cặp môi đỏ mọng mở lớn, một luồng nước miếng óng ánh chảy tới cằm.
Hắn quệt một chút nếm thử. Cúi đầu liếm láp sạch sẽ nước miếng bên miệng nàng.
Môi lưỡi cực nắm liếm dọc cái cằm một đường hướng lên, phủ đến cánh môi nàng, Lý Doãn Ninh nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né hắn hôn.
Trừ khi hắn mạnh mẽ đẩy miệng của nàng ra, nàng luôn luôn không muốn quấn quýt môi lưỡi với hắn. Chuyện thân mật như vậy chỉ thích hợp giữa tình nhân với nhau.
"Thích ta làm hơn à?"
Vân Dịch cắn vành tai nàng, thẳng lưng vào tử cung, cọ xát cho vòng da thịt mềm mại nơi miệng tử cung co rúm lại.
Từng sợi nước ấm dũng mãnh chảy vào tử cung, thực tế hắn rút ra, dòng nước kia thuận theo cái miệng nhỏ mở ra thành từng dòng rót vào bên trong, Lý Doãn Ninh bụm lấy cái bụng căng trướng, khóc ròng nói: "Nước, nước vào được... Ôi ôi đi lên chúng ta đi lên..."
"Nàng khát khao như vậy, ăn ta chưa đủ, mà còn uống nhiều nước thế." Vân Dịch đè bụng dưới nàng chế nhạo, "Kêu một tiếng ca ca, ta giúp nàng làm ra."
Lý Doãn Ninh bị căng đầy đến trước mắt mê muội, thực sự sợ tử cung bị hắn làm nước vào đến nứt ra rồi, mềm nhũn yêu kiều gọi: "Ca ca ca ca..."
Lúc kêu có chút cảm thấy thẹn, nàng nhớ tới hoàng huynh, nàng đang ở dưới người kẻ địch... Tiểu huyệt không khỏi co lại càng chặt hơn.
Vân Dịch ấn vào bụng dưới nhô lên của nàng, "Nàng nào có sợ trướng chứ, chỉ hận không thể xoắn đứt ta mà nuốt vào đây này."
"Ôi ôi sắp nín hỏng rồi... Ca ca van xin ngươi..."
Lý Doãn Ninh nói xong thấy hắn vẫn không động đậy, dấu mặt kêu khóc: "Ca ca chơi ta... Chơi ta đi..."
"Dâm phụ!"
Vân Dịch cảm giác côn thịt trong nháy mắt trướng một vòng to, dùng tư thế ôm em bé đi tiểu siết chặt đầu gối nàng, từng bước một đi đến bậc thang bên cạnh bể.
Sau khi rời khỏi mặt nước, Lý Doãn Ninh toàn thân trần trụi rùng mình một cái, cảm giác đêm thu mát như tơ quấn quanh trên người.
Dưới ánh trăng trong trẻo, nàng nhìn thấy bụng mình trướng lên giống như phu nhân mang thai ba tháng, tiểu huyệt thì ăn côn thịt màu đỏ sậm to cỡ cổ tay trẻ con, tí tách nhỏ nước xuống đất.
"Nhìn được không?" Vân Dịch cúi bên tai nàng, dùng sức cắm xuống, "Xì xèo" một dòng nước tiết ra.
"A... A... Ưm ưm..."
Tay chân Lý Doãn Ninh phát run, ngón chân cuộn lại như muốn đứt rời.
Vân Dịch hung hăng đảo vào tử cung, quấy đến tiếng nước bên trong xào xào, cửa huyệt như bị hở một góc, dòng nước thuận theo cán róc rách trôi xuống.
Lý Doãn Ninh ôm bụng dưới thút thít nỉ non, đột nhiên, hai chân hướng lên trên yếu ớt đạp vài cái, bờ mông co lại ngậm côn thịt chảy ra từng dòng nước ấm.
Vân Dịch rút ra, để nàng trút đi sự thoải mái, lúc nước dần chảy chậm lại, hắn nặng nề chống lên tử cung, mài nghiền thành trong, bắn ra tinh hoa nóng hổi.