Lý Doãn Ninh trải qua những ngày tháng vô cùng thoải mái ở sơn trang suối nước nóng.
Trời lạnh thì ngồi bên bếp lò nướng hạt dẻ, uống sữa bò, lúc ấm áp thì mang theo Tiểu Viên lên núi hái cúc cuối thu, mai đầu đông, hong khô để năm sau pha trà uống, rảnh rỗi lại ngâm mình ở trong suối nước nóng thư giãn.
Mới đó mà đã hai tháng trôi qua, gần đây nàng lại béo lên hai cân.
Điều này cũng do sau khi huynh trưởng Trân phi dẫn binh đến Nghi Châu, liên tiếp truyền tin tức tốt tới Kinh Thành. Quân ta thế như chẻ tre, quân địch liên tiếp bại lui, chỉ mới nửa tháng, Tiết Độ Sứ Nghi Châu đã mang theo tộc Lý thị tước vũ khí đầu hàng, hiện tại đại quân đã khải hoàn về triều.
Huynh trưởng Trân phi lập nhiều chiến công, Tân Đế cực kỳ vui mừng, đưa hắn từ thất phẩm Huyện lệnh ngoại ô kinh thành lên tứ phẩm Binh Bộ Thị Lang, trở thành quan lớn tay cầm thực quyền.
Nguy cơ của hoàng huynh được giải trừ, Lý Doãn Ninh lại không muốn trở về Vân phủ.
Nhưng Vân Dịch phải về.
Thứ nhất là tới gần cuối năm, hắn đã hứa hẹn với Vân phu nhân lễ mừng năm mới sẽ trở về. Thứ hai bên chỗ Thái hậu biết được hắn và mẫu thân tranh chấp bởi vì nàng, cố ý phái người đến thôn trang nhắc nhở một phen, khuyên bảo hắn đừng sa vào nữ sắc, không tôn trọng thế hệ đi trước.
Vừa đúng lúc sinh nhật Thái hậu, Vân Dịch quyết định lên đường về phủ.
Lý Doãn Ninh năn nỉ hắn mấy lần, muốn lưu lại ở trong thôn trang, nói cái gì hắn cũng không chịu, chỉ có thể cùng hắn trở về.
Nhớ đến cung tiệc lần trước Vân Dịch nổi điên dạy dỗ, nàng không có ý định đi tới thọ yến của Thái hậu, không biết Vân phu nhân nghĩ như thế nào, thái độ khác thường, đề nghị với Vân Dịch mang nàng đi tới yến hội chung vui.
Lý Doãn Ninh từ nhỏ sinh ra trong cung, tham gia cung tiệc cũng bình thường giống như ăn cơm, nàng không hề có hứng thú, hơn nữa công chúa mất nước đi tới chỗ nào cũng đều là dị loại.
Nhưng Vân phu nhân mở miệng, Vân Dịch cũng vui mừng khi thấy thái độ của mẫu thân đối với nàng chuyển biến tốt đẹp, nàng đành phải kiên trì đi theo chân bọn họ.
Việc vui của Thái hậu, tân triều tổ chức đặc biệt long trọng.
Tiến vào đại điện, lụa đỏ vờn quanh, đèn rực rỡ sáng ngời, hai bên là từng dãy bàn nhỏ, mênh mông tất cả đều là đầu người, cung nữ bưng các món ăn quý hiếm đầy màu sắc giống như bươm bướm xuyên thẳng qua giữa các vị khách quý.
Lý Doãn Ninh cùng Vân gia ngồi hàng đầu bên tay trái, vị trí cực kỳ tôn sùng hiển hách.
Tiệc sắp bắt đầu, đám Tần phi và đại thần nhao nhao chúc mừng dâng tặng lễ vật, đàn sáo ca múa liên tiếp được biểu diễn trong điện, thanh âm nói chuyện, thanh âm cười vui, không dứt bên tai.
Ngồi vào chỗ không bao lâu, Vân Dịch có việc cùng người quen đi ra ngoài, nàng cúi đầu ngồi một mình, yên lặng ăn điểm tâm.
Đại điện thiết yến hôm nay nàng đã tới rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự chênh lệch sâu sắc giữa việc từ chủ nhân biến thành khách mời đến như vậy.
Yến hội tân triều lần trước, trong lòng nàng đều bị chuyện của Trịnh Dịch xâm chiếm, Vân Dịch lại quấn quít đe dọa nàng, nên cũng không để ý đến cảm giác như vậy.
Hiện bên cạnh không người, mọi người nói cười vui vẻ, nàng giống như một đứa bé thấy nhà lại không thể về, đứng ở cửa ra vào, xem người khác vui mừng khôn xiết trong nhà nàng.
Ánh mắt không khỏi chua xót, ánh đèn sáng ngời rọi tới, giống như vô số que kim nho nhỏ dày đặc châm ở trong lòng, đau âm ỉ.
Nàng muốn ra cửa hít thở, nhưng lại sợ thân phận gây phiền toái, ngồi yên tựa như con rối.
Cũng may tình cảnh xấu hổ cũng không tiếp tục bao lâu, một cung nữ tới đây, nói là Trân phi triệu kiến nàng.
Lý Doãn Ninh nhìn về phía Chu Tường ở dãy bên cạnh, Tân Đế đang nghiêng đầu lặng lẽ nói chuyện cùng nàng.
"Cô nương đi trước, nương nương nhà chúng ta sẽ đi ra sau." Cung nữ nói.
Lý Doãn Ninh gật đầu.
Chuyện của hoàng huynh, nghe nói Chu Tường đội mưa quỳ xuống xin tha với Tân Đế, còn bởi vậy bị bệnh một trận, về tình về lý, có lẽ nên nói lời cảm tạ trước mặt nàng.
Nàng tìm một vòng, không thấy Tiểu Viên, Vân phu nhân nói Tiểu Viên hỗ trợ đi tới xe ngựa cầm đồ, sai khiến một tỳ nữ Vân gia đi theo nàng.
Lý Doãn Ninh tạ ơn, cùng theo cung nữ ra đại điện.
Gió đêm quạnh quẽ chà xát gương mặt nàng lạnh buốt, một đường cong cong lượn quanh, đi vào một cung điện cũ nát.
Lý Doãn Ninh quen thuộc với Hoàng Cung, cung điện này trước đây bị cháy, đã lâu không tu sửa, sao Trân phi lại hẹn gặp mặt ở chỗ này?
Cung nữ giống như nhìn ra sự nghi ngờ của nàng, giải thích nói: "Cô nương cùng nương nương chúng ta có thân phận đặc biệt, trong nội cung nhiều người hỗn tạp, nơi đây an toàn."
Lý Doãn Ninh nghĩ chắc là vậy. Đều là nữ tử mất nước, nàng cùng Vân Dịch còn không dễ, đừng đề cập đến Chu Tường, cùng một đám phi tử tranh đoạt một Tân Đế, đả kích ngấm ngầm hay công khai chắc hẳn không ít.
Sau lưng tỳ nữ phụ họa: "Cô nương, vị tỷ tỷ này nói có lý. Trân phi đã lựa chọn ở đây, khẳng định trước đó đã tìm hiểu lính canh, người đừng chậm trễ thời gian nữa." Dừng một chút, "Quay về trễ, công tử không tìm thấy người, sợ sẽ mất hứng."
Lý Doãn Ninh kỳ quái liếc nhìn tỳ nữ.
Vân phu nhân chán ghét bản thân, theo lý, tỳ nữ của bà ta không nên ân cần như vậy.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Vân phu nhân nghĩ thông suốt, đồng ý để Vân Dịch giữ nàng lâu dài ở bên người?
Xảy ra chuyện gì, mà suy nghĩ của một người trước sau có sự thay đổi lớn như vậy?
Lý Doãn Ninh trăm mối vẫn không có giải, trong cảm giác có cái gì đó không đúng, rồi lại nói không ra.
"Cô nương, chúng ta mau vào đi thôi, miễn cho đợi tí nữa để người trông thấy thì không tốt." Cung nữ thúc giục.
Lý Doãn Ninh lắc đầu, ném đi suy nghĩ lộn xộn.
Nàng là người của Vân Dịch, lại có tỳ nữ Vân phu nhân cùng theo, có thể có chuyện gì đây? Vân gia vốn là một trong những gia tộc quyền quý nhất Kinh Thành.
Không biết vì sao tỳ nữ bỗng nhiên đẩy nàng một chút từ phía sau, Lý Doãn Ninh quay đầu lại, sắc mặt tỳ nữ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Cô nương còn lề mề, thì đừng qua nữa, phu nhân vốn không thích người đi dạo."
Vẫn là Vân phu nhân hung hăng, hiền lành đều là ngụy trang, đến cả tỳ nữ cũng thế. Lý Doãn Ninh không hiểu sao thấy yên lòng, cất bước lên bậc, đẩy cửa điện ra.
Trong điện là một ngọn nến mờ nhạt lay động, rọi sáng không nổi không gian tối tăm ở hai bên.
Nàng vừa bước vào, đã ngửi được một mùi hương ngọt ngấy gay mũi, vừa định hỏi thăm, mới quay đầu lại, cửa "Sầm" đóng lại từ bên ngoài, sau đó là một hồi thanh âm "Rặc rặc" khóa lại.
Lý Doãn Ninh thầm nghĩ không tốt, gõ cửa kêu lên: "Các ngươi làm gì, thả ta đi ra ngoài!"
Bên phải trong điện đột nhiên truyền đến một tiếng nam nhân rống to, nàng xoay mặt nhìn lại.
Một bóng người cao lớn uy mãnh "Xoèn xoẹt~" đứng lên từ trên giường rách rưới, khuôn mặt hắn đỏ lên như bôi máu, kéo lấy một cái chân què, lung la lung lay đánh tới phía nàng!