Khánh Vương cụp mắt suy nghĩ, tựa hồ cảm thấy lời của nàng có vài phần đạo lý, đè nàng té trên mặt đất, "Vừa mới rồi còn trinh tiết liệt nữ không tình nguyện, lúc này chủ động hiến thân, có chút thú vị..." Nước miếng dinh dính nhiễu trên cổ nàng. "Vương gia." Chu Tường nũng nịu gọi, nhổ trâm cài xuống, tùy ý tóc đen xõa ra, nàng ra vẻ không chịu được, kiềm chế không nổi cảm xúc, "Thiếp thân sớm đã ngưỡng mộ tư thế oai hùng của vương gia trên chiến trường, thay vì chỉ mình ngươi cùng muội muội vui vẻ bên nhau, không bằng ba người chúng ta chăn lớn cùng ngủ..."
Tướng mạo Chu Tường xinh đẹp, Khánh Vương thèm thuồng đã lâu, chỉ trách Tân Đế sớm thu vào hậu cung. Giờ phút này nghe vậy, hắn quay đầu lại, nuốt một ngụm bọt, "Thật sao?"
"Đương nhiên." Chu Tường cởi áo choàng xuống, lộ ra dáng người đẫy đà sung mãn, thân thể quỳ rạp xuống trước mặt Khánh Vương.
Khánh Vương rướn cổ lên tiếp cận trước ngực Chu Tường, Chu Tường đưa mắt ra hiệu với Lý Doãn Ninh, cây trâm vàng trong tay áo chợt lóe lên.
Lý Doãn Ninh hiểu ý, đứng lên dùng hết toàn bộ sức mạnh, hung hăng ôm chặt Khánh Vương, Chu Tường đè đầu của hắn xuống, nặng nề đâm trâm cài về phía sau cổ hắn.
"Hừ, hai tiểu kỹ nữ nhà ngươi!"
Khánh Vương bị đau, như dã thú bị thương tru lên, hất các nàng ra. Lý Doãn Ninh lần nữa bị hắn thụi vào ngực bụng, một cảm giác ngai ngái vọt lên cổ, nàng "phụt" phun ra một búng máu.
Chu Tường cũng té lăn trên đất, cả buổi không đứng dậy được.
Hổ không có răng còn có thể cào người, huống chi Khánh Vương tuy chân cà nhắc nhưng vẫn còn một thân võ lực. Lý Doãn Ninh cùng Chu Tường bị trúng Nhuyễn Cốt Tán, đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Khánh Vương rút trâm cài xuống từ phía sau cổ, bàn tay nhỏ máu chỉ vào Chu Tường mắng: "Tiện nhân nhà ngươi, hôm nay lão tử không làm chết ngươi thì không mang họ Tiêu!"
Vẻ mặt Chu Tường kiên cường, giằng co với Khánh Vương, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa, giống như đang chờ đợi cái gì.
Khánh Vương tới gần từng bước, sắp cúi người muốn xé rách quần áo Chu Tường, Lý Doãn Ninh dùng cả tay chân bò qua, nắm lấy hai chân Khánh Vương, “Tẩu tử, chạy mau!"
"Tiểu công chúa, buông ra, bằng không thì ta đạp chết ngươi!" Khánh Vương quát.
Lý Doãn Ninh chết không buông tay, Khánh Vương mạnh mẽ rút cái chân còn lành ra, "Bịch bịch" đạp mấy cái trước ngực nàng.
Mùi máu tươi càng đậm tuôn ra từ cổ, nàng nghiến răng nói: “Tẩu tử, đi đi..."
Chu Tường khổ lóc đến tách tay của nàng ra, "Ngươi buông ra, hắn muốn, ta cho hắn là được..."
Hoàng huynh có lỗi với Chu Tường, Chu Tường lại mạo hiểm cứu hắn. Mặc dù hậu cung hục hặc với nhau khó khăn nhưng tương lai Chu Tường tràn ngập hy vọng, có gia tộc, có cha mẹ, có huynh trưởng...
Không giống nàng, cuộc đời của nàng từ ngày mất nước đã nhìn thấy điểm cuối...
Lý Doãn Ninh buông Khánh Vương ra, té nhào một cái lên người Chu Tường, hai tay hai chân ôm chặt lấy nàng, vừa khóc vừa nôn ra máu: "Tẩu tử, nếu như ta chết rồi, ngươi giúp ta chăm sóc hoàng huynh cùng cháu trai..."
Khánh Vương cầm cổ Lý Doãn Ninh lên, chống nắm đấm phía sau lưng nàng, uy hiếp nói: "Tiểu công chúa, buông nàng ra, ta tha cho ngươi khỏi chết. Hôm nay ta phải ngủ ả gái điếm thúi này, dám chọc lão tử..."
Lý Doãn Ninh quyết tâm bảo vệ Chu Tường an toàn, cũng không sợ bị hắn đấm đá. Nàng nghiến răng, càng ôm Chu Tường chặt hơn, "Ta không buông, có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi..."
"Tiểu tiện nhân, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Khánh Vương vung cánh tay lên, nắm đấm hung hăng đánh vào phía sau lưng nàng.
"Phụt ——"
Lý Doãn Ninh nhìn thấy máu của mình phun ở trên mặt Chu Tường giống như suối, nàng mím môi muốn nói xin lỗi nhưng không phát ra được tiếng nào, lồng ngực như bị búa tạ gõ nát, đau đớn thấu xương tràn ra đến tất cả xương cốt tứ chi.
Lại một đấm nặng nề ở sau lưng.
Miệng nàng tuôn ra càng nhiều máu hơn, thân thể bất lực run rẩy, ý thức dần dần mơ hồ.
Nàng từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy, giống như nước, dọc theo gương mặt Chu Tường, trôi đầy đất.
Kỳ thật, nàng là một cô nương khi lần đầu tiên tới nguyệt sự, nhìn thấy màu đỏ cũng bị dọa khóc.
Nếu như phụ hoàng mẫu hậu ở trên trời nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ khen nàng dũng cảm. Hoàng huynh chăm sóc nàng lớn lên, nàng dùng tính mạng cầu cho huynh ấy một lá bùa hộ mệnh.
Nghĩ đến cha mẹ, nàng cắn lưỡi duy trì tỉnh táo, năn nỉ với Chu Tường: "Chôn cất ta...... ở Hoàng lăng Lý thị... được hay không.... Ta muốn cùng phụ hoàng... Mẫu hậu..." Khuôn mặt phụ hoàng hòa ái trong hồi ức, đôi tay dịu dàng của mẫu hậu, mọi thứ đều xa xôi như vậy, thoáng chốc lại gần sát như vậy, "Từ nhỏ ta... Sợ ở một mình... Ta thật sự sợ tối..."
Chu Tường khóc không thành tiếng, vừa an ủi nàng, vừa đồng ý gì đó với Khánh Vương.
Lý Doãn Ninh nghe không rõ ràng lắm, nàng cảm giác sinh mệnh đang biến mất từng chút.
Nếu như Vân Dịch biết nàng chết rồi, sẽ thương tâm, sẽ hối hận sao? Hắn... sẽ khóc sao?
Không thể nào...
Không biết...
"Loảng xoảng", cửa ra vào vỡ mạnh, như sấm sét giáng lên trên bầu trời, cửa điện vỡ ra thành mấy mảnh, rơi trên mặt đất.
Trong mơ hồ Lý Doãn Ninh nhìn thấy thân ảnh Vân Dịch, cao lớn thừng thững, giống như ngày mất nước ấy lúc hắn đi về phía tẩm điện của nàng, thần sắc nghiêm túc, như một vị cứu tinh.
Nhưng hắn là một cơn ác mộng mà nàng… chỉ muốn chấm dứt.