Gả Nịnh Thần

Chương 40: Chương 40



Vân Dịch kinh ngạc nhìn Lý Doãn Ninh.
 

Nàng nằm trên người Trân phi, mặt hơi nghiêng nghiêng về phía hắn, miệng và cằm đều là máu, vết máu đỏ thẫm dọc theo khoé môi thấm ra bên ngoài, đôi mắt nửa mở nửa khép, gầy yếu giống như một con bướm bị thương nặng sắp chết. 

Hắn võ công hơn người, biết được tin tức chạy đến như bay, giờ khắc này nhìn thấy nàng, bước chân lại như nặng ngàn cân, làm sao cũng nâng không nổi.
 

Hắn cưỡng chiếm nàng, dụ dỗ nàng, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ mất đi nàng.
 

Sợ hãi cùng bất an giống như thủy triều vây quanh hắn, ở chỗ sâu trong lồng ngực giống như có một cái búa nặng nề nện xuống, nện đến vết thương khép miệng nào đó dường như đã nứt ra, đau nhức âm ỉ.
 

"Doãn Ninh —— "
 

Hắn kêu ra tên của nàng, chạy tới run rẩy ngồi xổm xuống.
 

Nàng nhắm mắt lại, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, tựa như giải thoát.
 

Khánh Vương nhìn thấy Hoàng Đế cùng Vân Dịch dẫn người tới đây, quỳ ở một bên, bày biện hai tay, cố hết sức biện giải cho mình: "Thánh thượng, thế tử, oan ức cho ta... Bổn vương bị người hạ độc..."
 

Hắn quay mặt về phía nữ tử, chỉ về phía hai nàng kêu lên: "Đúng, đều là do hai tiểu tiện nhân này không an phận câu dẫn ta..."
 

Vân Dịch nhìn Khánh Vương quần áo không chỉnh tề giương nanh múa vuốt, nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, chắc chắn hắn đã đao đao lăng trì.
 

Nắm đấm trong tay áo nắm đến vang lên "Răng rắc", hắn nhìn về phía Hoàng Đế, Hoàng Đế bình tĩnh gật đầu, hắn đứng dậy, một đạp đá Khánh Vương bay xa vài mét.
 

Lửa giận nghiêng trời lệch đất kéo tới, muốn thiêu cháy cả người hắn, hắn nhanh chóng đến trước mặt Khánh Vương, nhìn nghiệt căn nhô lên dưới háng hắn ta, một chân giẫm ở trên một bên đùi hắn ta.
 

"Ngươi, ngươi làm gì... Ta là chú ruột của thánh thượng..." Khánh Vương giãy giụa, hoảng sợ kêu to.
 

Vân Dịch với Hoàng Đế liếc nhau, thanh âm của vị quân vương trẻ tuổi không mang theo một tia chần chờ, "Phế đi."
 

Hắn nhấc giày lên, dùng hết sức giết địch trên chiến trường, một cước đạp gãy nghiệt căn dơ bẩn của Khánh Vương, đến hai trứng chim phía dưới cũng theo đó nghiền nát!
 

"A a a —— "
 

Khánh Vương phát ra tiếng tru giống như sắp chết, bị thị vệ kéo đi tựa như lợn chết ném ra ngoài điện.
 

Thái y đã trên đường tới, Lý Doãn Ninh ho ra máu quá nhiều, Vân Dịch sợ nàng bị thương phế phủ, không dám chuyển động, nhẹ nhàng ôm nàng đến giường nhỏ cũ nát.
 

"Tiểu công chúa, không thể ngủ..."
 

Hắn xem mạch nàng còn có vài phần ý thức tỉnh táo, nhẹ giọng nhắc nhở bên tai nàng.
 

Lý Doãn Ninh nhắm mắt lại, hỗn loạn như đang ở trong mộng, vừa vặn đau đớn thân thể cùng động tĩnh trong điện nói cho nàng biết, nàng còn tồn tại một hơi lưu lại trên thế gian.
 

"Đều là ta không tốt, thực xin lỗi..."
 

Hoàng Đế ôm Trân phi rời đi, Vân Nhị cùng Tiểu Viên giữ ở ngoài cửa, Vân Dịch kéo tay Lý Doãn Ninh, nặng nề thở dài.
 

Lần đầu tiên hắn nhận ra bản thân tự đại, còn hại nàng trả giá thảm như vậy.
 

Đối với thái độ chuyển biến tốt đẹp của mẫu thân, hắn tưởng rằng mẫu thân vì con trai cố chấp mà thỏa hiệp, không nghĩ tới là có ý định dùng một chiêu ác độc như vậy.
 

Nếu như không phải Trân phi có mắt nhìn, nghe nói tiểu công chúa vội vã tìm nàng, một mặt vội vàng tiến đến, một mặt sai cung nữ theo bên mình tìm hắn xác minh, bằng không thì thứ hắn phải đối mặt hôm nay, khả năng là một cái thi thể trắng bệch lạnh băng. 

Hai tay của hắn bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tham luyến đưa lên trên mặt, cảm thụ hơi ấm nhàn nhạt của nàng, lông mi hơi hơi thấm ướt.
 

Lý Doãn Ninh nghe được Vân Dịch áy náy thật có lỗi, trong nghẹn ngào, hắn so với trong tưởng tượng của nàng càng quan tâm nàng, nhưng nàng tình nguyện không thèm để ý.
 

Cuộn ngón tay lại, nàng muốn rút về, trong lòng lại ê ẩm, như bị dội cho một chậu dấm chua, đâm vào người muốn rơi lệ.
 

"Doãn Ninh, nàng có thể nghe được có phải không?"
 

Vân Dịch siết chặt ngón tay của nàng, lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, cam kết: "Chỉ cần nàng khỏe lại, ta cam đoan không bức bách nàng, ta và nàng ở bên nhau trông coi hoàng huynh cùng cháu trai của nàng..."
 

Lý Doãn Ninh không tin, một kẻ địch chân trước cứu chân sau đã uy hϊếp chiếm hữu nàng làm sao sẽ có lòng như vậy, điểm tình ý trên giường này của hắn k͙hông đủ để chèo chống lời hứa của hắn.
 

Ý thức càng ngày càng hôn mê, nàng rơi vào bóng tối vô biên.
 

Thái y tới đây, giúp Lý Doãn Ninh bắt mạnh, kiểm tra thân thể, kết luận không cần lo lắng tới tính mạng, nhưng nội tạng bị hao tổn, cần phải điều dưỡng lâu dài.
 

Tiểu công chúa thân thể yếu, hôn mê liên tiếp ba ngày.
 

Vân Dịch từ chối chính sự, xin nghỉ ở triều đình, vẫn luôn ở trong phòng trông coi.
 

Mẫu thân hãm hại Lý Doãn Ninh, trước mặt Hoàng Đế là việc nhỏ, nhưng mưu kế phá huỷ trong sạch của Trân phi, thậm chí tính mạng, cái này thật đúng là chạm vào vảy ngược của thiên tử.

Lúc ý chỉ đày bà tới Bạch Tước Am tới, Vân Dịch không ngoài ý muốn chút nào, nếu không phải nể tình Vân gia và mặt mũi của hắn, chỉ sợ Hoàng Đế đã xử phạt nặng hơn.
 

Một bên là mẹ đẻ, một bên là nữ nhân, hắn chỉ cảm thấy trái tim băng giá cùng đau lòng.
 

Mẹ của hắn, từ nhỏ luôn lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho hắn mà nói chuyện làm việc, nhưng cho tới bây giờ cũng không hiểu hắn muốn cái gì, quan tâm cái gì.
 

"Công tử, trước khi đi phu nhân muốn gặp người một lần." Vân Nhị vào phòng bẩm báo.
 

"Nói không gặp." Việc đã đến nước này, hắn và bà không có chuyện gì để nói cả.
 

"Phu nhân nói, nếu người không gặp... Bà tự tử chết trong phòng cũng không đi Bạch Tước Am." Vân Nhị chậm rãi nói.
 

"Được."
 

Vân Dịch thở dài, chậm rãi đi ra ngoài.
 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.