Thấy người tới không có ý tốt, Trịnh Dịch vội vàng ngăn trước mặt Lý Doãn Ninh, chất vấn: "Vân thế tử, ngươi tới làm gì?"
Vân Dịch phủi phủi ống tay áo, hời hợt nói: "Trịnh công tử, ngươi với tư cách vị hôn phu cũ có thể tới, ta là chủ cũ vì sao không thể tới? Ninh Ninh hầu hạ bên người ta đã lâu, hơn nữa, quan hệ của nàng và ta so với ngươi thân thiết hơn đó."
Ý vị sâu xa cười cười.
Trái tim của Lý Doãn Ninh nhảy lên cổ họng, sợ Vân Dịch nhìn thấy Trịnh Dịch nổi điên, sẽ nói ra cái gì làm nàng cảm thấy khó chịu nhục nhã.
Nàng đi ra từ sau lưng Trịnh Dịch, giảng hòa nói: "Người tới là khách, mọi người cùng nhau đi vào thôi." Đứng ở cạnh cửa giơ tay áo lên dẫn đường.
Trịnh Dịch lườm Vân Dịch, đứng bên với Lý Doãn Ninh.
Vân Dịch ra dấu tay ra sau, Vân Nhị mang theo bốn người hầu giơ hai cái rương gỗ đỏ lên, theo hắn nghênh ngang đi vào.
Ban ngày trời nắng, sắc trời buổi tối lại tối giống như bị mây đen dày đặc bao phủ, mịt mù che trên đỉnh đầu.
Phòng khách trong viện thắp đèn, từng vòng ánh sáng mờ nhạt, cho cảnh đêm tối tăm thêm từng vòng từng vòng ánh sáng ấm áp.
Yến hội sắp xếp ở sảnh chính, Lý Doãn Ninh vốn định, nếu như Trân phi không đến, nàng sẽ kêu Tiểu Viên cùng hai quản sự của quý phủ cùng ngồi.
Không nghĩ tới lại có khách không mời mà đến, còn là hai vị.
Thức ăn được người hầu bưng lên một bàn, phần lớn là món ăn thanh đạm ở kinh thành, gà hầm, cá sóc,...
Vân Dịch là người phương Bắc, thường ăn thịt dê bò, Trịnh Dịch vẫn ổn, sinh sống trưởng thành ở trong kinh.
Lý Doãn Ninh nói: "Không biết hai vị tới đây, kêu phòng bếp tùy ý chuẩn bị đồ ăn kinh thành, cố gắng chịu chút."
Trịnh Dịch gắp một miếng ngó sen mật hoa quế vào trong bát Lý Doãn Ninh, ấm giọng nói: "Nàng có lòng rồi, đều là món trong nhà thường làm, ăn đã quen."
Lý Doãn Ninh còn chưa động đũa, Vân Dịch hừ lạnh một tiếng, gắp ngó sen mật hoa quế trong bát nàng đi, bỏ tới chỗ trống trong mâm.
Trịnh Dịch để đũa xuống, mày tuấn tú nhăn lại, nghiêng nhìn Vân Dịch, "Thế tử có ý gì?"
Vân Dịch cầm một chiếc đũa gõ vài cái lên thành bát, cười khẽ: "Ngươi cảm thấy ta có ý gì, thì chính là ý đó."
Lý Doãn Ninh khẩn trương nhìn Trịnh Dịch, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không nên tranh chấp cùng Vân Dịch.
Trịnh Dịch thở dài, không muốn làm khó Lý Doãn Ninh, lại gắp một miếng cá cho nàng, "Doãn Ninh, cá hầm cách thủy này ngọt mềm, nàng bệnh nặng mới khỏi, ăn nhiều một chút."
Lý Doãn Ninh muốn nói với Trịnh Dịch, đừng gắp đồ ăn cho nàng nữa, Vân Dịch sợ là bởi vậy chú ý, cố ý gây chuyện.
Nàng chưa nghĩ ra cách từ chối nhã nhặn nào, Vân Dịch đưa tay gắp cá đi, lại lớn tiếng gọi Vân Nhị: "Đem hai đĩa cá với ngó sen này đổ đi..." Trong ánh mắt tức giận của Trịnh Dịch, ung dung tiếp tục, "Đựng vào mang đi, chó nhà chúng ta thích ăn."
Lý Doãn Ninh: "..."
Nàng cũng thích ăn.
Ở Vân phủ lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy Vân Dịch có hào hứng quan tâm chó?
Hôm nay giả vờ giả vịt làm bộ, khiêu khích Trịnh Dịch.
Lý Doãn Ninh ho khan hai tiếng, khuyên giải nói: "Các ngươi ai cũng đừng gắp đồ ăn cho ta, chúng ta tự ăn phần mình là được."
Bằng không thì theo điệu bộ này của Vân Dịch, cơm tối ăn không được, sợ cái bàn cũng bị lật đổ.
Một bữa cơm, ba người đều có tâm trạng, ngoại trừ thanh âm gắp đồ ăn rất nhỏ, thanh âm nhấm nuốt, trong phòng khách yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Cơm nước xong xuôi, người hầu đưa nước trà tới giải ngán, Trịnh Dịch nhấp hai ngụm, nói với Vân Dịch: "Hôm nay quấy rầy Doãn Ninh đã lâu, thời gian không còn sớm, Vân thế tử, cùng đi đi."
Vân Dịch liếc về phía Trịnh Dịch, không nhanh không chậm hớp nước trà, chậm rãi nói: "Trịnh công tử sốt ruột, có thể đi trước, Vân mỗ còn muốn ôn chuyện cùng Ninh Ninh."
Thần sắc Trịnh Dịch biến đổi, trên mặt hơi đỏ, "Đêm đã sắp khuya, thế tử có chuyện gì không thể chờ ban ngày nói, cô nam quả nữ, ở chung một phòng, ngươi không muốn thanh danh trong sạch, Doãn Ninh còn muốn!"
"Trong sạch à." Vân Dịch kéo dài làn điệu, hỏi lại, "Ngươi thực quan tâm trong sạch của nàng, ngày nàng mất nước bị loạn quân ức hiếp, ngươi ở chỗ nào, nàng ở Vân phủ ngày đêm hầu hạ ta, cũng không thấy ngươi đâu, bây giờ bàn về trong sạch của nàng với ta, chẳng phải là muộn rồi sao?"
Vết sẹo tàn khốc lần nữa bị vạch trần, kinh thành nào không biết Vân Dịch chiếm trong sạch của nàng, hắn không cần cứ nói toạc ra như vậy.
"Đã đủ rồi!" Lý Doãn Ninh nhắm mắt, vỗ nhẹ cái bàn, vuốt ngực, bộ dạng khó chịu, "Các ngươi đều về đi, thân thể ta không thoải mái, muốn nghỉ ngơi..."
Tiểu Viên kịp thời đi thời dìu nàng, "Cô nương, ta đỡ người trở về phòng..."
Lý Doãn Ninh ngồi trên giường trong phòng nhỏ, từng lần một nhớ lại lời Vân Dịch nói.
Hắn không chỉ vạch trần vết sẹo của nàng, càng phản chiếu chân tướng Trịnh Dịch mơ hồ không muốn lấy nàng.
Hôn ước lập thành ba năm, đầu xuân năm nay nàng đến tuổi trưởng thành, Tiết Độ Sứ các nơi náo động, hoàng huynh vẫn luôn thúc giục Trịnh gia đón dâu, Trịnh Dịch lại lấy cớ ngoại tổ mẫu qua đời cần giữ đạo hiếu hoãn thời gian lại ba năm.
Dựa theo tập tục, hắn với tư cách con cháu nhà ngoại, thời kỳ ba năm hiếu thuận muốn giữ hay không giữ cũng được, huống chi còn là công chúa.
Nhưng hắn kiên trì muốn giữ.
Lúc trước, Lý Doãn Ninh cảm thấy hắn thật sự là quân tử như ngọc, trung hiếu đáng khen. Nhưng chán nản kéo dài đến nay, từ từ thấy rõ ràng, hiểu được rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Tân triều có cựu thần thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng có sủng thần vô luận triều đại nào cũng lăn lộn được như cá gặp nước.
Trịnh gia là người sau.
Phụ thân Trịnh Dịch yên ổn ở phía dưới vị trí Tam phẩm hộ bộ thượng thư Tân Đế giao cho, sao có thể không xem xét thời thế, tiền triều tới ranh giới mất mát, sao hắn lại để cho con trai lấy một công chúa tương lai sẽ kéo chân sau Trịnh gia.
Trịnh Dịch là một "Đứa con ngoan" .
Có lẽ từ thời khắc hắn từ chối thành thân, hắn đã thỏa hiệp với gia tộc, không chờ triều đình yên ổn, cả đời này sẽ không lấy nàng.
Tân Đế thượng vị, bọn họ càng vĩnh viễn không có khả năng.
Lý Doãn Ninh suy nghĩ cẩn thận. Trước đây nàng sống trong nhung lụa gấm hoa, chỉ cảm thấy hết thảy ngọt ngào tốt đẹp, con cưng của trời ngã xuống đất, mới biết phía dưới hoa tươi, đều là nước bùn tanh hôi cùng dơ bẩn.
Có câu nói, thiên hạ rộn ràng đều là lợi, thiên hạ nhốn nháo đều là hướng về phía có lợi. Nếu không có lợi, ai sẽ dùng nhiệt tình đối đãi đây?
"Cộc cộc cộc —— "
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nặng nề, Lý Doãn Ninh nhíu mày, Tiểu Viên sao đột nhiên không hiểu chuyện như vậy, hơn nửa đêm lớn tiếng quấy rầy nàng.
"Chuyện gì, ta sắp đi ngủ rồi."
Cửa "Két.." bị đẩy ra, một giọng nam rất quen thuộc: "Hôm nay thấy ta, nàng còn muốn ngủ sớm như vậy?"