Gả Nịnh Thần

Chương 44: Chương 44



Lý Doãn Ninh nghe hai người Vân Dịch đối thoại, dường như Tân Đế phong nàng làm cáo mệnh, còn ban thưởng phủ đệ.
 

Thật sự là hạn hán đã lâu gặp cam lộ, nàng đang không muốn lưu lại Vân gia, lần này có cớ, có nơi đi rồi!
 

Nàng "Bật" dậy từ trên giường, động phải miệng vết thương đau đến hút không khí, thanh âm ngắt quãng đáp lại Vân Nhị: "Đi, ta ngay lập tức đi..." Bước ͼhân tới tủ quần áo tìm quần áo.
 

"Nàng có mệnh lĩnh thưởng, có mệnh hưởng sao?"
 

Vân Dịch lạnh lùng liếc nàng, ôm lấy Lý Doãn Ninh nhét vào trong chăn, "Ta giúp nàng đi."
 

"Ngươi..."
 

Lý Doãn Ninh lo lắng, ngộ nhỡ hắn tự chủ trương từ chối thánh ý thì làm sao bây giờ?
 

Vân Dịch giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, giọng mỉa mai nói: "Tẩu tẩu cũ của nàng quyền lực mạnh giúp nàng như vậy, một thần tử như ta nào dám không theo, nếu không ngày mai chống lại ta sẽ là một cái tội danh bất tuân."
 

Lý Doãn Ninh lùi về trong chăn, thánh chỉ hợp tâm ý nàng như thế nhất định là Trân phi cầu đến, Vân Dịch hẳn sẽ không dám lỗ mãng.
 

Bằng không thì nàng đánh chết cái mạng nhỏ cũng phải vào nội cung cáo trạng.
 

Vân Dịch phủ áo choàng, sau nửa nén hương trở lại trong phòng, ném cho nàng một cuốn vải lụa tơ vàng.
 

Lý Doãn Ninh mở ra, trên thánh chỉ nói, ngợi khen nàng có công cứu giá, phong làm Ngũ phẩm Nghi Nhân, hàng năm lĩnh bổng lộc, lại còn ban thưởng một tòa phủ đệ ở kinh thành, một số tôi tớ.
 

Lý Doãn Ninh vui vẻ lăn mấy cái trên giường, nhìn thấy thần sắc Vân Dịch so với gió tuyết ngoài cửa còn lạnh thấu xương hơn, thu vui vẻ lại.
 

Nàng suy nghĩ một chút, ngồi dậy dựa vào gối nói: "Cải lương không bằng bạo lực, ta muốn chuyển đi hôm nay."
 

Vân Dịch giống như kẻ đần nhìn chằm chằm vào nàng, "Nàng sợ ta không cho nàng đi?" Vừa mớᎥ tỉnh lại, không muốn sống giày vò.
 

"Không phải."
 

Lý Doãn Ninh nào dám nói một khắc cũng không muốn lưu lại ở bên cạnh hắn, chỉ muốn lao ra đất trời tự do bên ngoài.
 

Nàng cúi đầu, chậm rãi nói: "Ta ở Vân gia, nhớ đến Khánh Vương cùng phu nhân, buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng..." Mẫu thân hắn thiếu nợ nàng bao nhiêu, không phải nói Vân Dịch cũng biết.
 

Hắn quả nhiên trầm mặc, sau nửa ngày mớᎥ trả lời: "Cần phải đi hôm nay?"
 

"Ừ!"
 

Vân Dịch nhìn khí trời ngoài cửa cùng sắc mặt của nàng, "Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, thân thể nàng còn chưa tốt."
 

Vẻ mặt Lý Doãn Ninh buồn rười rượi, "Ta ở chỗ này dưỡng thương không tốt, trên người đau nhức, trong lòng lo sợ..."
 

Vân Dịch vuốt vuốt lông mày, giận dữ nói: "Chút nữa ta đưa nàng đi, phủ đệ bên kia sẽ tìm người dọn dẹp."
 

Lý Doãn Ninh ngọt ngào đồng ý, uống xong chén thuốc Tiểu Viên đưa tới, thỏa mãn ngủ thiếp đi.
 

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là chiều tối, dùng hết một chén cháo, nàng nghe Vân Nhị nói phủ đệ bên kia đã dọn dẹp xong, xe ngựa cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đưa nàng qua.
 

Lý Doãn Ninh kêu Tiểu Viên tùy ý chọn hai bộ quần áo, mặc áo choàng, đỡ nàng đi ra ngoài.
 

Vân Dịch đi tới, ôm nàng lên xe ngựa.
 

Một đường không nói chuyện, sắc mặt của hắn đen kịt giống như cảnh đêm.
 

Đã đến nhà mới, hắn ôm nàng đi vào, trong sân rơi đầy tuyết trắng, nhìn không ra bố cục là kiểu dáng gì nữa.
 

Đi vào ngủ phòng, nàng mớᎥ cảm thấy rất quen thuộc.
 

Trong phòng màn che màu hồng phấn bồng bềnh, bức rèm che từng mảnh óng ánh, trong lò thỏi vàng hun mùi hương ngọt ngào giống như hoa quả, nàng ngửi một cái, đúng là hương liệu lúc trước thích dùng.
 

Đến gần giường, nàng kinh ngạc hơn, giường tử đàn, thảm nhung lông dê, màn lụa trắng như tuyết khảm dạ minh châu, trong ánh nến lập lòe giống như những ngôi sao, vừa giống như đom đóm bay lượn vào mùa hạ...
 

Hết thảy trang trí, gần như giống hệt với tẩm điện công chúa trước đây.
 

Lý Doãn Ninh không khỏi rơi nước mắt, từ nhỏ đến lớn, nam tử săn sóc cẩn thận với nàng như thế chỉ có một ——hoàng huynh thân sinh. Vân Dịch kia tại sao lại như vậy chứ?
 

Tham luyến thân thể của nàng, hy vọng nàng nhớ kỹ điểm tốt của hắn, về sau tiếp tục ở bên cạnh hắn?
 

Hoặc là trong lòng còn có áy náy, đền bù mẫu thân làm tổn thương nàng?
 

Bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào, nàng nên cảm kích hắn, "Cảm ơn ngươi..."
 

Vân Dịch thả Lý Doãn Ninh lên trên giường, cởi áo choàng nàng xuống, đắp chăn, liếc qua con mắt rưng rưng muốn rơi nước của nàng, "Hay thương tâm, hại cho phổi, phổi nàng bị thương, khóc cái gì."
 

Lúc trước nàng ở trong phòng hắn cũng khóc, không thấy hắn giả vờ giả vịt khuyên. Lúc này hắn làm chuyện tốt, nàng cảm động rơi lệ, hắn còn không nhận.
 

Lý Doãn Ninh nghẹn nước mắt, túm chăn quấn quanh người, thấp giọng nói: "Cảm ơn ngươi đưa ta trở về, về sau chúng ta không còn dính dáng đến nhau nữa."
 

Nàng nghĩ, Tân Đế phong nàng làm cáo mệnh, về sau nếu phủ Tiêu Dao Hầu không có sai lầm lớn, triều đình sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt lưu lại một mạng cho bọn họ.
 

Nàng cùng Vân Dịch, không cần phải dây dưa nữa.
 

Vân Dịch giọng mỉa mai cười cười: "Còn gì nữa không?"
 

Còn có cái gì, quan hệ bọn họ vốn chính là bắt buộc cùng bị ép tiếp nhận, chẳng lẽ muốn nàng nói rất thích hắn, không nỡ bỏ hắn?
 

Lý Doãn Ninh lén trợn trừng mắt một cái, cúi đầu xuống, khô khan nói: "Tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ nữa, tìm quý nữ phù hợp lập gia đình đi."
 

Nàng chỉ là một người ngoài ý muốn trong cuộc đời của hắn, giống như hai con diều trên bầu trời ngắn ngủi quấn lấy nhau cùng một chỗ, tách thì liền trở về quỹ đạo của riêng mình, không còn liên quan gì đến nhau.
 

"Tốt."
 

Ngữ khí Vân Dịch nghe nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt hắn thoạt nhìn vẫn đang nặng nề, "Đến lúc đó mời nàng tới uống rượu mừng."
 

Lý Doãn Ninh sớm nghĩ đến có một ngày như vậy, cảm giác như dấm chua trong lòng lại dâng lên rồi, hôm nay nàng rõ ràng không có ăn đồ chua.
 

Nàng giương mắt nhìn màn lụa, thở nhẹ một hơi, chuyển hướng chủ đề: "Ngươi mang Tiểu Viên về, chỗ này của ta có tỳ nữ mới."
 

"Tiểu Viên quen thuộc cuộc sống áo cơm hàng ngày của nàng, chờ nàng dạy dỗ hầu gái mới tốt rồi, lại để nàng ta quay về Vân phủ không muộn." Vân Dịch nói.
 

Lý Doãn Ninh nghĩ tới cũng có lý, không từ chối, đột nhiên suy nghĩ chuyện "Ám vệ", hỏi: "Ngươi sẽ không tìm người theo dõi ta nữa đấy chứ?"
 

Trên Linh Đài Từ tiểu công chúa gặp riêng tỳ nữ Trịnh gia, tự nhận làm rất kín đáo, lại bị hắn vạch trần chi tiết, ra tay phủ đầu trước, nàng có thể đoán được hắn để ám vệ cũng không kỳ lạ gì.
 

Vân Dịch liếc nàng, "Nàng đoạn tuyệt quan hệ cùng ta, lại không phát tiền công cho người của ta, ta dựa vào cái gì phái bọn hắn bảo hộ nàng?"
 

Hắn lý lẽ hợp lý, Lý Doãn Ninh không phản bác được. Hắn không phải người lương thiện gì, làm việc không có lợi không giữ lại được, ngược lại là nàng suy nghĩ nhiều.
 

Lúc đến hai người không nói chuyện, tách ra tan rã cũng trong không vui.
 

Vào đông tuyết liên tục rơi xuống hơn mười ngày, Lý Doãn Ninh vẫn luôn tịnh dưỡng trên giường, đến ngày mồng tám tháng chạp hôm đó, cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều.
 

Nàng sớm gửi lời nhắn cho Chu Tường, mời nàng tới phủ ngồi một chút, cũng phân phó người hầu chuẩn bị yến hội, thừa dịp cùng nhau ăn mừng thăng quan một cái.
 

Chu Tường có việc không tới, đến chiều tối, xe ngựa Trịnh gia tới đây, Trịnh Dịch mang theo hậu lễ chúc mừng.
 

Lý Doãn Ninh nghĩ đến đã không còn lui tới cùng Vân Dịch, vậy cũng không cần tận lực cấm kỵ Trịnh Dịch, xuất phát từ phép tắc của người làm chủ, nàng mời Trịnh Dịch vào phủ.
 

Bước chân Trịnh Dịch còn chưa bước vào cánh cửa, một hồi tiếng ngựa kêu truyền vào trong tai, Lý Doãn Ninh quay đầu lại, hai xe ngựa vững vàng dừng lại ở trước cửa phủ, Vân Dịch nhảy xuống từ chiếc đầu tiên, thần tình kiêu căng đi tới chỗ bọn họ. 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.