Ngày lễ tết Vân Dịch có rất nhiều việc xã giao ở trong cung, các đồng liêu, cấp dưới,… Lý Doãn Ninh chờ từ xế chiều đến tối, hắn mới mùi rượu đầy người trở về.
"Ta đã nhờ người giục ngươi vài lần, ngươi không nghe thấy sao?" Lý Doãn Ninh lòng nóng như lửa đốt, sắp khóc đến nơi.
Vân Dịch để người hầu thay giày, lại dùng khăn ướt lau lau mặt, cảm giác thần trí tỉnh táo lại chút ít, trả lời: "Có quá nhiều việc."
Lý Doãn Ninh nhìn một loạt động tác lạnh nhạt của Vân Dịch từ khi trở về phòng, trong lòng xì xì bốc hỏa, không muốn chọc giận hắn, nhịn xuống, nói thẳng: "Cháu nhỏ của ta bị nhiễm đậu mùa, hiện tại không ai trị liệu, ngươi có thể hay không..."
"Không thể." Vân Dịch cắt ngang, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, "Lúc chúng ta tách ra đã nói rất rõ ràng, không có lợi, phủ Tiêu Dao Hầu có việc, ta chỉ biết khoanh tay đứng nhìn."
"Ngươi còn đồng ý với ta là đoạn tuyệt quan hệ đấy, nhưng đêm hôm đó ngươi..." Dùng ngực nàng, còn bắn đầy mặt nàng, có việc ngược lại không nhận.
"Hửm." Vân Dịch tựa hồ giật mình, hỏi lại, "Nhưng không phải đã trả tiền công rồi sao?"
"Tiền công, đó không phải là đền bù tổn thất do phu nhân làm ta bị thương cùng với tiền lương hàng tháng ta ở Vân phủ sao..."
"Nàng dù cho thân kiều thể quý, có thể đáng giá hai rương vàng bạc sao?" Vân Dịch liếc nàng, "Đó là đương nhiên bao gồm tiền đền bù cho một lần ta phát tiết."
"Ngươi coi ta trở thành cái gì?" Lý Doãn Ninh xấu hổ chất vấn, hắn xem nàng như gái điếm thanh lâu.
"Vậy nàng coi ta là gì?" Vân Dịch hỏi lại, cười lạnh, "Gọi thì đến, đuổi thì đi, coi tiền như rác, có việc nghĩ đến ta, không có việc gì thì đá ta qua một bên!"
"Ta chỉ là không muốn ở bên ngươi..."
Lý Doãn Ninh nói, mối nợ nước thù nhà, dòng dõi khác biệt, bọn họ căn bản không thể nào.
" "Không muốn ở bên ta " vậy phải thừa nhận cái giá phải trả của việc "Không muốn ở bên ta." Vân Dịch lạnh lùng nói, "Việc này ta lực bất tòng tâm."
Lý Doãn Ninh lần thứ hai nghe được bốn chữ "Lực bất tòng tâm" này, trước đó lần đầu tiên là chuyện của hoàng huynh. Nàng hiểu ý Vân Dịch, thẳng thắn thành khẩn hỏi: "Ngươi nói, cần ta làm cái gì, ngươi mới bằng lòng giúp đỡ?
Vân Dịch hớp ngụm trà, ánh mắt chuyển tới trên người nàng, không nói.
Lý Doãn Ninh đề nghị: "Buổi tối hôm nay ta cùng ngươi, không, ba tối liên tục..." Thấy trên mặt hắn không hề gợn sóng, nhẫn tâm nghiến răng, "Một tháng..."
Vân Dịch cong môi, cười nhạt nói: "Nghe ra giống như ta quá chiếm tiện nghi rồi. Trẻ con nhiễm đậu mùa không người trị liệu, vậy chỉ còn đường chết, một mạng người chỉ đổi nàng hiến thân một tháng, vậy vụ mua bán này quá không có lợi cho ta."
Lý Doãn Ninh đã biết rõ hắn không dễ nói chuyện như vậy, bên trong tối tăm, càng cảm giác việc này là hắn đào một cái hố to, chỉ đợi khi nàng tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử nhảy vào bên trong.
Nhưng nàng không dám đánh cược với tính mạng cháu trai mình, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Vân Dịch không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn, trầm ngâm một lát, "Ta muốn nàng trở về U Châu cùng ta..."
"Ngươi mơ tưởng!" Không đợi hắn nói xong, Lý Doãn Ninh đã giống như giọt nước nhỏ trong chảo dầu, "Đùng đùng" nổ, "Cháu ta bị bệnh có phải ngươi giở trò quỷ quái hay không, ngươi phát điên rồi hay sao, tên điên mất đi nhân tính..."
Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy. Trước lúc nàng rời khỏi Vân phủ, Vân Dịch từng đề cập muốn mang nàng quay về U Châu, trước sau không quá nửa tháng, cháu nhỏ lại bị đậu mùa cần cứu chữa, nàng cầu đến trước mặt hắn, hắn lại đương nhiên đề xuất quay về U Châu.
"Đúng, là ta giở trò quỷ, " Vân Dịch giọng mỉa mai cười, "Trẻ con đầy kinh thành chỉ cần nhiễm đậu mùa, đều có quan hệ với ta! Ta tội ác tày trời, ác ma bại hoại, nàng còn tới tìm ta làm gì?"
Hắn nửa thật nửa giả nói ra, Lý Doãn Ninh ngược lại phỏng đoán không rõ có thực có liên quan tới hắn hay không. Dù sao trong kinh thành không ít trẻ em bị nhiễm đậu mùa, người hầu ra vào phủ Tiêu Dao Hầu cũng là một ít người thân phận ti tiện, không quá chú ý.
"Thực xin lỗi, ta quá sốt ruột rồi..." Không có con đường khác, nàng đành phải cầu hắn, "Ngươi nói muốn ta và ngươi quay về U Châu, phải ở đó bao lâu..."
"Không cần." Vân Dịch dường như đã giận, đập mạnh chiếc nắp lên chén trà nhỏ, "Người như ta vẫn nên phân rõ giới hạn cùng nàng thì tốt hơn, bớt cho nàng vấp phải chuyện sốt ruột gì, cũng chỉ biết hất nước bẩn lên người ta."
Hắn giọng điệu ai oán, làm cho Lý Doãn Ninh cảm giác mới vừa rồi mình đã quá vô lý, "Phát điên, mất đi nhân tính", bề ngoài giống như hắn cũng không lạm sát kẻ vô tội, lời đồn sát hại thứ đệ, cũng là người khác tổn thương hắn trước.
Nàng đi qua, cầm ấm trà lên, rót đầy chén trà nhỏ cho hắn, một tay nắm tay hắn, nửa ngồi xổm xuống, "Ta thật sự là gấp đến choáng luôn, ngươi đừng tức giận..."
Ngưỡng mặt lên, tựa như con mèo nhỏ làm nũng lay động tay của hắn, "Ngươi nói, chúng ta trở về U Châu bao lâu..."
Vân Dịch hừ nhẹ, sau một hồi mới trả lời: "Ít thì một năm, nhiều thì hai năm."
Hắn giải thích: "U Châu là tiền đề của Hoàng Đế, bên kia có ít thuộc hạ cũ cùng quân đội cần dạy dỗ lại, qua năm mới ta sẽ đi qua." Dừng một chút, "Không quá thích mấy cô nương ở kinh thành, muốn về với ông bà chọn một người vợ cả."
Bàn tay Lý Doãn Ninh kéo tay hắn phút chốc tuột xuống, phát hiện Vân Dịch vẫn không nhúc nhích mà chăm chú nhìn nàng, nàng lùi tay về tay áo, cụp mắt nói: "Vậy thì rất tốt..."
Ngữ khí ra vẻ nhẹ nhàng, lòng lại không hiểu sao ê ẩm, giống như uống dấm chua.
Vân Dịch thu hết biểu lộ rất nhỏ của nàng vào mắt, chậm rãi cười cười: "Vì vậy, nàng không cần lo lắng cho ta sẽ quấn nàng quá lâu..."
"Không có." Lý Doãn Ninh lắc đầu, nói sang chuyện khác, "Ngươi giúp ta mời một thái y đến phủ Tiêu Dao Hầu, nói thêm một tiếng với lính canh, ta muốn vào xem cháu nhỏ..."
"Đậu mùa sẽ lây." Vân Dịch không quá cam tâm tình nguyện.
"Ta chỉ ở ngoài cửa..." Lý Doãn Ninh khẩn cầu
Vân Dịch thể hiện việc này giống như không có quan hệ với hắn, nhưng khó mà nói "Chuyện đậu mùa" không phải là một trận không thành kế. Hắn đa mưu túc trí như vậy, chẳng may tìm người lừa gạt nàng thì sao? Chẳng những phải bồi thường bằng thân thể còn phải cùng hắn tới U Châu.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
"Được."
Vân Dịch ra dáng vàng thật không sợ lửa, đồng ý với nàng.