Gả Nịnh Thần

Chương 50: Chương 50



Lý Doãn Ninh tiến vào phủ Tiêu Dao Hầu, ngắm thêm vài lần trước cửa sổ phòng cháu nhỏ, bên trong vú nuôi cùng thái y đều che mặt, một người ôm đứa bé, một người bắt mạch kiểm tra.
 

Trong phòng đốt than ấm, đứa bé mặc áo mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã từng trắng như tuyết đỏ bừng bừng, giống như con cua đun sôi, làn da tay chân lộ ra, bên trên nổi lên một cái bong bóng trong suốt.
 

Lý Doãn Ninh chưa từng nhìn thấy người bệnh đậu mùa, xem tình trạng bệnh như nàng, không khác với nàng nghe nói qua trước kia.
 

"Cô nương, chúng ta cần phải trở về." Tiểu Viên nhắc nhở.
 

Lý Doãn Ninh muốn đợi thái y đi ra.
 

Tiểu Viên khuyên nhủ: "Thế tử nói người không thể tiếp xúc cùng người ở bên trong, chúng ta trở về, nếu có tin tức cũng sẽ truyền tới quý phủ."
 

Tóm lại "Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay", Tiểu Viên nhắc đến Vân Dịch, Lý Doãn Ninh hậm hực trở về.
 

May mà rất nhanh đã truyền đến tin vui, cháu nhỏ chỉ vừa nhiễm đậu mùa, chỉ cần đúng hạn uống thuốc thoa người, mười ngày nửa tháng là có thể khỏi bệnh.
 

Bệnh này tới quá đột ngột, tốt lại vừa đúng lúc, Lý Doãn Ninh vẫn luôn cảm giác chuyện có kỳ quặc, lưu lại trong đầu, chuẩn bị đợi Vân Dịch buông lỏng cảnh giác, sẽ tìm người điều tra một chút.
 

Năm cũ qua chính là giao thừa, chiếu theo tập tục Hoàng tộc năm qua, Tân Đế thiết yến trong cung, Vân gia với tư cách hoàng thân quốc thích hàng đầu, ngoại trừ Vân phu nhân tu hành trong am, những chủ tử đều tới dự tiệc.
 

Có thể là vì chuyện thê thảm vào thọ yến Thái hậu lần trước, Vân Dịch không cho nàng đến, Lý Doãn Ninh càng không muốn đi, kêu đầu bếp Vân phủ làm một bàn toàn món ăn kinh thành, đưa đến phủ Tiêu Dao Hầu, bản thân cũng gọi một bàn đồ ăn. 

Vân Dịch giờ Tý mới vừa về, nàng mơ mơ màng màng ngủ một giấc.
 

"Cơm tối ăn no rồi sao?" Vân Dịch hỏi.
 

Người hầu đã bẩm qua, nàng dùng bữa tối, nhưng không nhiều lắm.
 

Đừng nhắc tới vẫn nhắc tới, bụng Lý Doãn Ninh "Ọt ọt" vang lên hai tiếng.
 

Trước đây vào lễ mừng năm mới, nàng cùng gia đình lớn của hoàng huynh ở bên nhau, vui vẻ hòa thuận, năm nay một thân một mình, dù là đồ ăn có thơ ngon, cũng nuốt không trôi.
 

"Tới đây, cùng ta ăn một chút, ta chưa ăn no." Vân Dịch gọi nàng, vừa cởi phục quan ra, thay áo ngoài ở nhà.
 

Lý Doãn Ninh tùy ý mặc vào một bộ quần áo, đi đến gian ngoài.
 

Trên bàn đã dọn xong lò than, trong nồi nước canh đang nấu vang "Sùng sục", bốn phía bày biện các đĩa rau thịt.
 

Nàng nhẹ nhàng khẽ ngửi, dường như là mùi vị xương bò tinh khiết thơm nồng.
 

Vân Dịch mời Lý Doãn Ninh ngồi xuống, xốc nắp nồi lên, cho thịt cùng rau vào rồi lại gắp cho nàng một miếng xương bò đã được ninh mềm, "Nếm thử đi, không cay."
 

Người phương Bắc đặc biệt ăn thích cay, Vân Dịch hành quân nhiều năm, cũng không kén chọn, Lý Doãn Ninh từ nhỏ đã sinh ra ở phía Nam, khẩu vị thanh đạm, hai người cùng nhau ăn cơm, hắn chủ yếu theo nàng.
 

Lý Doãn Ninh cúi đầu mút xương một cái, nước canh ấm áp tỏa hương quyến rũ khiến nàng không thể không nuốt xuống.
 

Nàng chậm rãi gặm thịt bò thơm mềm, Vân Dịch cũng yên tĩnh ăn, trong không khí chỉ nghe thấy âm thanh động đũa rất nhỏ cùng âm thanh nhấm nuốt.
 

Bình thường hắn nói không ít, Lý Doãn Ninh cảm thấy kỳ quái, trộm dò xét hắn vài lần.
 

Khuôn mặt hắn điềm đạm, giống như một làn khí lạnh che phủ đêm đông, đêm giao thừa, mà tựa như người khác thiếu nợ hắn không trả.
 

"Trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"
 

Lời nói và việc làm của hắn với nàng rất dịu dàng, nhưng trực giác Lý Doãn Ninh cảm thấy đã có chuyện.
 

"Có." Vân Dịch ngưng đũa, hai mắt nhìn  nàng, "Đêm nay có một Tần phi chạy trốn."
 

Từ trước đến nay nghe nói tình nhân nuôi bên ngoài, tiểu thiếp thích chạy trốn, chứ rất ít nghe đến phi tử Hoàng Đế chạy trốn. Phút chốc Lý Doãn Ninh nhớ tới chuyện Trân phi đến thăm viếng nhà mới của nàng, hỏi nàng có muốn rời khỏi kinh thành k͙hông. 

Lúc ấy nàng lắc đầu, mơ hồ cảm thấy, hình như Trân phi có ý nghĩ này.
 

Gắp một miếng thịt qua, như lơ đãng hỏi: "Ai vậy, ta có quen k͙hông?"
 

"Đương nhiên nàng quen rồi." Vân Dịch cắn miếng thịt, nhai từ từ rồi mới nuốt xuống, từng chữ rõ ràng nói, "Đúng là tẩu tẩu trước của nàng."
 

Quả nhiên là Chu Tường.
 

Lý Doãn Ninh khẽ giật mình, lại gắp miếng rau qua, "Tân Đế sẽ tìm chị ấy trở về sao?"
 

"Tìm nàng ta?" Vân Dịch để đũa xuống, nhíu mày nói, "Hoàng Đế đang chuẩn bị tìm lý do đưa huynh trưởng nàng ta vào đại lao, còn không trở lại, cũng nhốt luôn cả cha mẹ nàng vào, xem nàng ta còn chạy hay không?"
 

Thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người họp theo bầy, Tân Đế nhìn thì dịu dàng phong nhã, không nghĩ tới lòng dạ lại là màu đen.
 

Lý Doãn Ninh đệm thêm một câu: "Nói không chừng là có người bắt Trân phi đi."
 

Vân Dịch giễu cợt: "Tẩu tẩu của nàng thông minh, tìm một thi thể nữ nhân để thay thế, tự tạo ra một vụ chết cháy giả dối... Đáng tiếc Hoàng Đế đã bắt được người hầu nội ứng ngoại hợp cùng nàng ta..."
 

Lý Doãn Ninh không khỏi vì Chu Tường đổ mồ hôi lạnh, cái đầu nhỏ xoay chuyển cực nhanh, làm sao mới có thể truyền tin tức cho nàng cùng Chu gia đây.
 

"Nàng lại nghĩ đến chuyện gì không đứng đắn."
 

Vân Dịch nhìn con mắt Lý Doãn Ninh lật qua lật lại, cầm đầu đũa đánh xuống đầu nàng, cảm thán nói: "Nữ nhân thật sự là khó thuần. Hoàng Đế đối với Trân phi tốt như vậy, giúp cho gia tộc của nàng, từ vốn phải lưu vong cả nhà đến ca ca của nàng làm quan tứ phẩm, chính nàng cũng từ nữ nô Dịch Đình trở thành Phi tử, thậm chí không chê nàng không thể sinh con, cứ như vậy, nàng còn chạy?" 

Lý Doãn Ninh lén trợn trừng mắt một cái, phản bác: "Ngươi thấy nàng nghìn tốt vạn tốt, nhưng có cả đống phi tử trong hậu cung Tân Đế kia, ngươi cho rằng nàng thực sự có ổn hay không?" Huống chi Tân Đế còn lập hôn ước với em gái Vân Dịch. 

Vân Dịch cười từ chối hiểu ý kiến, xoay chuyển lời nói: "Nàng bênh vực nàng ta như vậy, nếu mà ta muốn lấy vợ nạp thiếp, chẳng phải là nàng còn chạy trốn nhanh hơn cả nàng ta sao?"
 

"Ta k͙hông chạy." Lý Doãn Ninh ngượng ngùng, ra vẻ kiên định, "Ngươi sinh con trai ta cũng không chạy!" Mới là lạ.
 

"Miệng của nữ nhân, quỷ gạt người." Tiểu công chúa nói dối giống trẻ con mặc đồ người lớn, biểu cảm cùng ngữ khí giả bộ rành rành, Vân Dịch bĩu môi, "Nàng học xấu..."
 

Học được lừa gạt nam nhân.
 

"Gần son thì đỏ, gần mực thì đen." Lý Doãn Ninh phân biệt, "Nếu như ngươi cho là ta học cái xấu, vậy trước hết ngươi phải kiểm điểm lại bản thân mình đã."
 

Vân Dịch phủ trán: "Hôm nay ta uống nhiều rượu rồi, khô nóng khó chịu, kiểm điểm không được."
 

"Hừ."
 

Vân Dịch đứng lên, chen đến bên cạnh nàng, ôm vòng eo nàng vuốt ve, "Nàng giải tỏa cho ta một chút, ngày mai ta kiểm điểm lại, rồi dẫn nàng quay lại chính đạo."
 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.