Vân Dịch ngược lại thức đến hơn nửa đêm, lấy ra mấy bộ áo lót màu trắng trong tủ quần áo, ngồi ở trên giường nhỏ trầm tư cái gì. Lý Doãn Ninh ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy hắn hỏi: "Ninh Ninh, nàng làm cho ta một cái áo lót được không?"
Lý Doãn Ninh đang ngủ say sưa, mông lung nghe được hắn muốn nàng may áo, hai mắt chưa mở, nhíu mày nói: "Ta nào biết làm, ngươi tìm tú nương của quý phủ hoặc đi ra ngoài mua không được sao?"
Nàng từng học qua bát nhã* của nữ tử nhưng chưa bao giờ may vá thêu thùa, cho hoàng huynh cũng chưa từng làm.
*Bát nhã: Cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, hoa, trà
Vân Dịch không trả lời một hồi lâu, nàng càng ngủ càng say, không biết hắn lên giường nghỉ ngơi lúc nào.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, kỳ quái hỏi Tiểu Viên mới biết được hóa ra áo lót của Vân Dịch là do Vân phu nhân tự tay làm cho hắn, hiện tại mấy cái đó đã cũ nát rồi.
"Chỉ trong tay mẹ hiền, quần áo trên người lãng tử", Lý Doãn Ninh đột ngột hiểu ra, tối hôm qua hắn nhớ tới mẫu thân.
Vân phu nhân tính tình nóng nảy, phạm phải sai lầm nhưng xóa không được hai mươi năm bà ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục nhi tử.
Sắp tới lúc rời kinh, Vân Dịch nhớ bà là chuyện bình thường của con người.
Về phần áo lót của hắn, không có mẫu thân, sẽ có thê tử để làm.
Không có liên quan gì với nàng cả.
Đoàn xe xuất phát, Tân Đế tự mình tiễn đến ngoài thành, rõ ràng một hai năm ra ngoài làm công vụ, xem trận thượng long trọng, bầu không khí nặng nề thế này giống như Vân Dịch sẽ không trở lại nữa.
Lý Doãn Ninh kinh ngạc, đúng là "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ", hẳn là quan hệ quân thần thực sự rất tốt.
Trong mơ hồ, lại cảm thấy không thích hợp ở đâu đó.
Nhưng hắn nói tối đa hai năm, nếu như đến lúc đó không để nàng đi, nàng một khóc hai náo ba thắt cổ cũng phải trở về Kinh Thành.
Nếu bệnh tình của cháu nhỏ do hắn thực sự dùng thủ đoạn bỉ ổi thì thời gian nàng rời đi chắc chắn sẽ sớm hơn rất nhiều rất nhiều.
Không có cách nào ở dưới một mái hiên với một kẻ hai mặt ba lòng, khẩu phật tâm xà.
Một chuyến này, mười chiếc xe ngựa, trên trăm hộ vệ.
Kinh Thành cách xa U Châu ngàn dặm, cũng may Vân Dịch chuẩn bị xe ngựa rộng rãi vững vàng, bốn con ngựa cùng kéo, ngồi hoặc nằm ở trên giường nhỏ, ngoại trừ xóc nảy rất nhỏ, không gì khác so với đứng ở trong phòng.
Dọc đường đi, Vân Dịch chuyên môn dẫn theo hai đầu bếp nữ làm đồ ăn Kinh Thành cho nàng, hắn và mọi người thì cùng uống cháo loãng, gặm bánh bao khô không nhân. Buổi tối chủ yếu nghỉ ngơi ở Dịch Trạm, có khi đi qua thành trấn, hắn sẽ mang nàng đi vào dạo chơi, ở lại trong khách điếm.
Càng tới phương Bắc, trời càng rét lạnh, cỏ cây khô héo, đồng ruộng không người, dù là đã mùa xuân nhưng lại tiêu điều giống như mùa đông. Lý Doãn Ninh ngẫu nhiên xuống xe đi vệ sinh, gió thổi tới, tựa như dao găm cắt trên mặt.
Nàng ở kinh thành mặc áo váy mỏng manh, bảy tám ngày sau, đến U Châu, đã phủ thêm ít áo lông dày nhất trước đây.
Vân Dịch ở Vân phủ nói một không hai, không nghĩ tới quay về nhà chính ở U Châu cũng là một hoàng đế một vùng.
Ngày về phủ đó, trên trăm người nam nữ già trẻ đợi ở cửa ra vào, giống như sủi cảo gói kỹ xếp đặt hai bên, trông thấy xe ngựa dừng lại, người cầm đầu làm dấu tay, mọi người cùng hô: "Cung nghênh thế tử hồi phủ!"
Tiếng vang như sấm, Lý Doãn Ninh giật nảy người, buông rèm xuống, bên ngoài Tiểu Viên giải thích, những thứ này đều là nhánh thứ và họ hàng của Vân gia.
Nàng nhìn về Vân Dịch, sắc mặt hắn bình tĩnh như nước, không thấy chấn động chút nào.
Cục diện này còn khí thế hơn so với hoàng huynh vào triều nữa, không biết còn cho là hắn tạo phản xưng vương nữa.
Lý Doãn Ninh cầm tay hắn đi xuống, một người tóc mai hoa râm, khuôn mặt hiền lành tới đây, "Đại lang vất vả một đường, quý phủ đã chuẩn bị tiệc tối, ngài xem..."
"Bá phụ không cần phiền toái như thế." Vân Dịch thản nhiên nói, "Tàu xe mệt nhọc, ta mệt mỏi, cho người đưa bữa tối vào trong viện của ta là được." Nói xong hắn nắm tay Lý Doãn Ninh bước vào nội phủ.
Lý Doãn Ninh cúi đầu, chôn mặt ở cổ áo lông trắng như tuyết, người hai bên cúi mình phục tùng, câm như hến, chỉ có ánh mắt của trẻ con là khác biệt, cứ mở to mắt tròn, hiếu kỳ dò xét bọn họ.
Nàng cảm giác Vân Dịch như vậy dường như rất không lễ phép, trước kia nàng cùng hoàng huynh gặp mấy người họ hàng ít gặp, họ cũng sẽ hàn huyên sơ qua. Nhưng giờ là chuyện của người ta, mình không nên chen vào, chỉ ngoan ngoãn theo sát hắn trở về tiểu viện.
Bên ngoài thế trận lớn như vậy, vốn cho là nội các hắn ở sẽ chạm trổ gì, vứt bỏ thời niên thiếu suy tàn, ưỡn ngực kiêu hãnh một phen, không ngờ lại là một cái tiểu viện nhỏ hẹp cũ nát.
Dù quét sạch sẽ nhưng không gian có hạn, phòng ốc gạch xanh ngói đỏ cũng có chút phai màu.
Vân Dịch mang nàng tiến vào một gian phòng ở bên trái, đồ dùng bên nội viện hơi có vẻ cổ xưa, một ít mảnh gỗ còn bị phai sơn, nứt ra, nhìn ra được đã dùng không ít năm. Toàn thể quạnh quẽ nhạt nhẽo, không có hơi người giống phòng ngủ của hắn trong Vân phủ ở kinh thành.
"Từ nhỏ đến lớn ta đều ở nơi này, quen rồi." Vân Dịch thấy nàng trái ngắm phải ngắm, giải thích.
Lý Doãn Ninh đoán được, nhớ lại Vân phu nhân từng nói từ nhỏ sinh hắn đã sống gian khó, giờ khắc này mới tràn đầy cảm xúc, chỗ ở tựa như lãnh cung ở Hoàng Cung, thậm chí diện tích cũng không rộng rãi, không trang trí hoa lệ như lãnh cung.
Đi dạo một vòng bốn phía, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Meow" mềm mại, nàng nhìn nhìn, một con mèo nhỏ trắng như tuyết liếc nhìn nàng, "Vèo" một cái lẻn sang một bên.
Lý Doãn Ninh kinh hãi, lui ra phía sau hai bước, suýt nữa cho rằng nhìn thấy con mèo nhỏ đã bệnh chết của mình hai năm trước.
Mèo con tên là Nhung Nhung, năm mười hai tuổi hoàng huynh đã tặng làm quà sinh thần cho nàng, toàn thân trắng như tuyết, hai con mắt một xanh một lục, xinh đẹp đáng yêu. Thế nhưng sau này... là chính nàng tự tay chôn cất.
Trong nội viện của Vân Dịch sao có thể có con mèo giống như đúc con mèo nhỏ nàng từng nuôi vậy?