Gả Nịnh Thần

Chương 54: Chương 54



Lý Doãn Ninh đồng ý, một mình nàng đối kháng cùng tân triều, không thể nghi ngờ là bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức mình, không chỉ mình mình tìm đường chết, còn liên lụy người thân.

Lý Diệp lại thăm hỏi một vài chuyện áo cơm cuộc sống hàng ngày của nàng, nhiều lần nói rõ nàng phải nghe lời, coi mình là cô nương bình thường, vui vẻ sống, cuối cùng đổi chủ đề, hỏi: "Vân thế tử có tới không?"

Lý Doãn Ninh sững sờ, chu môi nói: "Huynh tìm làm gì vậy?" Thật vất vả huynh muội gặp nhau, sao lại phá vỡ bầu không khí.

Lý Diệp ôn hòa cười nói: "Vợ xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng, phu quân hư cũng phải gặp người nhà mẹ vợ." Vuốt lên cái miệng nhỏ nhắn cong lên của nàng, thúc giục, "Muội đi gọi hắn tới, ca ca giúp muội lại mặt hắn."

Lý Doãn Ninh tâm không cam tình không nguyện gọi Vân Dịch tới, đối phương biết được không kinh ngạc một chút nào, phủi phủi quần áo, khí định thần nhàn bước vào trong điện.

Nàng lại bị đuổi ra ngoài điện, hoàng huynh nói có chuyện phải một mình trò chuyện với Vân Dịch.

Lý Doãn không thú vị ngồi xổm ở dưới bậc thang trước cửa, đếm từng đóa hoa đón xuân trong viện, lúc chậm rì rì đếm tới đóa thứ một trăm, Vân Dịch rốt cuộc cũng đi ra.

"Huynh nói gì cùng hắn đó?" Nàng tò mò chạy vào trong điện, hỏi hoàng huynh.

"Không có gì." Lý Diệp cười nhạt, Lý Diệp gõ đầu nhỏ của nàng, "Nói muội bình thường tinh nghịch, nhờ hắn dạy bảo nhiều hơn."

Lý Doãn Ninh thầm nghĩ, huynh không biết hắn dạy muội như thế nào, phần lớn là "dạy dỗ" trên giường.

Nàng lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều, lôi kéo hoàng huynh nhắc đến việc khác.

Lý Diệp nhìn ra bên ngoài trước, Vân Dịch bình tĩnh gật đầu với hắn, ánh mắt rơi vào người Lý Doãn Ninh vừa nói vừa khoa tay múa chân một hồi lâu.

Lý Doãn Ninh còn đi gặp cháu nhỏ, trên làn da trắng như tuyết của đứa bé chỉ còn chút ít mấy vệt nhỏ như hạt đậu đang đóng vảy, những bong bóng trong suốt kia hoàn toàn không thấy nữa, nó đang bưng sữa uống vang "Ừng ực ừng ực", vui tươi hớn hở ra tiếng với nàng. Dường như trận bệnh đậu mùa trong năm cũ chỉ là một màn biểu hiện giả dối dụng tâm kín đáo.

Trên đường trở về, Lý Doãn Ninh ngồi trong xe ngựa, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào Vân Dịch. Vân Dịch phát hiện ánh mắt nàng tìm tòi nghiên cứu, miễn cưỡng giương mắt, "Sao vậy?"

"Nghĩ hoàng huynh ta nói cái gì với ngươi?" Khẳng định là nàng có suy nghĩ đến cái này, hơn nữa là sắp phải rời kinh, muốn điều tra chuyện "cháu trai nhiễm đậu mùa" như thế nào.

Hai ngày trước trên đường phố, Lý Doãn Ninh đụng phải chị dâu Trân phi, hỏi thăm chuyện đưa thư mật cho Chu gia, đối phương tỏ vẻ chưa từng thu nhận bức thư này.

Rõ ràng, nhất định là bị Vân Dịch lấy trước rồi!

Cũng may Trân phi cùng Chu gia không việc gì, Vân Dịch lại đồng ý cho nàng đến gặp hoàng huynh, lúc này Lý Doãn Ninh mới chất vấn ở trong bụng.

Nhưng càng hiểu rõ hơn, hắn trông coi nàng cực kỳ chặt chẽ, như con nhện phun ra từng tầng từng tầng mạng nhện, quấn chặt nàng ở bên trong, nàng thoáng giãy giụa chân, dậm chân, hắn đã rõ như lòng bàn tay.

Trong tình hình này, phải tìm ai để điều tra, lại không kinh động Vân Dịch đây? Ai dám động thủ trên đầu thái tuế, điều tra chuyện hắn chơi bẩn chứ.

"Hoàng huynh nàng bảo ta, nàng không nghe lời thì cứ mắng, không phục cứ đánh." Vân Dịch ung dung nói.

"Mới là lạ!" Lý Doãn Ninh le lưỡi, không thèm để ý tới hắn nữa.

Thăm qua Tiêu Dao hầu phủ, nàng còn để lại lời nhắn muốn gặp Trân phi. Tiếc rằng bởi vì chuyện Trân phi bỏ trốn, Tân Đế nhìn cứ trông chừng nên không cho phép Trân phi gặp người ngoài.

Lý Doãn Ninh chỉ đành thôi.

Trước khi đi một ngày, Trân phi lại phái cung nữ đến Vân gia đưa một hộp đồ trang sức cho nàng. Ngọc trai trên trâm cài tóc kia to khoảng bằng quả long nhãn, óng ánh sáng ngời, rực rỡ tỏa sáng.

Cung nữ khuôn mặt tròn với nụ cười: "Những thứ này đều do nương nương nhà chúng ta tỉ mỉ lệnh cho thợ thủ công chế tạo cho hợp lòng người, hy vọng người sẽ trân trọng, đừng làm rơi vỡ."

Lý Doãn Ninh kỳ quái liếc nhìn cung nữ.

Cung nữ này là người đã bên mình hầu hạ Trân phi vài năm, trước đó nàng chỉ thấy qua. Theo lý, Trân phi tặng lễ vật sẽ không kêu hạ nhân từ trên cao nhìn xuống mà dặn dò như vậy, giống như ban ân.

Cung nữ liếc hộp đồ trang sức trên bàn kia, nháy mắt mấy cái với cực kỳ nhanh nàng.

Lý Doãn Ninh rõ ràng trong lòng, bên trong lòng lễ vật chắc chắn có đồ lạ.

Nàng liếc nhìn Tiểu Viên đang hầu cận ở cửa, bình tĩnh trả lời: "Thay ta tạ ơn Trân phi." Suy nghĩ một chút, nàng do dự, "Một câu thay thế không thể biểu đạt thành ý, ta vẫn nên viết một phong thư để cảm tạ tỷ ấy."

Nàng đứng dậy đi về phía phòng trong, vừa lẩm bẩm: "Trân phi giúp ta cứu ca ca, lại cầu cho ta được cáo mệnh cùng phủ đệ... Ta vừa đi không biết là mấy năm, phải cẩn thận cảm ơn tỷ ấy..."

Tiểu Viên theo vào muốn giúp nàng mài mực, Lý Doãn Ninh bảo nàng ra: "Ngươi pha cho ta ấm trà, phải dùng mai hái trong trang viên năm trước..."

Bình trà cùng bếp đồng đều ở gian ngoài, Tiểu Viên thấy cô nương có lòng né tránh để viết thư, cũng không tiện cố nhìn, chậm chạp đi ra ngoài pha trà.

Lý Doãn Ninh nhanh chóng cầm dăm ba câu viết chuyện cháu trai nhiễm đậu mùa lên trên giấy, nhờ Trân phi tìm người giúp nàng điều tra chỗ khả nghi trong đó.

Tiểu Viên chưa nấu xong trà, nàng nhanh chóng đưa thư tới trong tay cung nữ, dịu dàng cười nói: "Đã làm phiền ngươi rồi."

Vân Dịch dù có bản lĩnh hơn nữa, hắn có thể đoạt thư từ trên người cung nữ Trân phi ư?

Gần đây nàng đang lo không tìm được người điều tra việc này, Trân phi sai người tới đây như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Buổi tối Vân Dịch trở về cũng không hỏi tới, không biết Tiểu Viên có bẩm báo qua cho hắn hay không, hắn không đề cập tới, nàng chỉ coi như điềm nhiên không có việc gì, sớm lên giường ngủ.

Sáng mai, sẽ phải lên đường khỏi Kinh Thành.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.