Giấc Ngủ Nhẹ Nhàng

Chương 23: Chương 23



Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không cho phép ai cãi lại này, Lâm Miên thấp giọng trả lời: “Tôi không thích ai cả.”
 

Một nụ hôn không hề báo trước ập đến, Trì Khâm mang theo sự tàn nhẫn, dùng hàm răng bén nhọn cắn xé môi cô từng chút một, để cơn đau xóa nhòa đi sự uất ức vừa rồi của cô.
 

Đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, Lâm Miên nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của anh, lông mi của Trì Khâm rất dài, khi cụp xuống càng tăng thêm vài phần lãnh đạm.

Đầu gối của chàng trai đè lên, đẩy cô ngã xuống đệm ghế sô pha, khiến toàn thân Lâm Miên chìm vào trong.
 

Một cảm giác lạnh buốt ập vào bên hông, sau đó bàn tay to lớn của Trì Khâm tiến vào, thuần thục đẩy chiếc áo lót lên trên, núm vú bị lòng bàn tay của chàng trai mơn trớn, khiến toàn thân cô gái run rẩy.
 

Lâm Miên vội vàng đè bàn tay to lớn bên dưới quần áo của mình lại, cắn đầu lưỡi đang khuấy loạn bên trong, mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng của hai người.
 

Trì Khâm bị cắn vội buông cô ra.
 

“Trì Khâm, anh đừng có phát điên.” Lâm Miên thở hổn hển mắng anh.
 

Trì Khâm tức giận, đầu lưỡi bị cắn đè vào hàm dưới, tựa hồ vẫn chưa hả giận, anh dùng tay xoa nắn bộ ngực mềm mại, đầu ngón tay nhéo núm vú của Lâm Miên, khiến cô phải kêu lên đau đớn.
 

“Con mẹ nó, em có biết Hứa Nhiên thích mình hay không?”
 

Đột nhiên Lâm Miên mất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi biết.”
 

Không ngoài dự đoán của Trì Khâm, Lâm Miên quá thông minh, cũng quá nhạy cảm: “Em cũng biết cậu ta thích em, vậy tại sao em không tránh xa cậu ta như khi tránh xa tôi?”
 

Anh dùng một tay cởi chiếc quần lót dưới váy ngắn của cô ra, nhìn chằm chằm và cười lạnh một tiếng. Tối qua anh đã tự tay treo nó lên ban công.
 

Lâm Miên nhìn anh áp sát người về phía trước, có thứ gì đó nóng hổi đang được đẩy vào giữa hai chân, cô rất quen thuộc với nó.
 

“Lâm Miên, tôi thật muốn chịch chết em, trói em trên giường, nhìn xem miệng của em có thể cứng đến mức nào.” Trì Khâm đưa đẩy thân dưới, hai mắt đỏ ngầu, trông rất đáng sợ.
 

Lâm Miên sợ hãi trước sự điên cuồng của anh, còn chưa kịp mở miệng phản bác đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trì Khâm, như thể chưa từng quen biết cô vậy.
 

“Hay là vì ba cậu ta là Phó giám đốc Sở Giáo dục?”
 

“Tôi đã nhiều lần muốn giúp đỡ em, nhưng em đều không chịu. Tại sao cậu ta lại đáng để em tin tưởng như vậy?”
 

Trì Khâm kéo hai chân cô ra, nhìn thấy những vết đỏ do ma sát để lại.
 

Anh nhếch khoé miệng, dù sao cũng chỉ là một cô gái mớᎥ quen được vài ngày mà thôi, có thể thế nào đây? Anh đứng dậy, thản nhiên kéo quần lên rồi ném thứ gì đó về phía người đang nép mình trong góc sô pha.
 

Thành phố Giang vẫn nhàm ċһáṅ như vậy.
 

“Tôi sẽ đợi xem cậu ta có thể giúp em như thế nào.”
 

Lâm Miên nghe thấy tiếng anh đóng cửa, chậm rãi nhặt món đồ bị ném lên người mình, nó được đặt trong một hộp giấy, lúc ném qua còn xước vào chân cô.
 

Đây là một tuýp thuốc mỡ.
 

Lâm Miên không còn sức lực nằm liệt xuống ghế sô pha, bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi khiến hai chân  ma sát đến đau, cô khom lưng nhặt chiếc quần lót vừa bị cởi ra ném trên ghế sô pha.
 

Khi cúi đầu mặc vào, cô nhìn thấy phần da ở đùi lại tiếp tục bị cọ xát đến trầy xước và đỏ bừng, hôm qua lúc tắm đã cảm thấy vô cùng đau đớn.
 

Cô bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, chậm rãi bôi lên vết thương, cảm giác lạnh lẽo đặc biệt dễ chịu, mãi cho đến khi nhìn thấy vệt nước trên ghế sô pha làm bằng da, cô chạm vào mặt mình.
 

Là nước mắt.
 

Lâm Miên thu dọn đồ đạc quay trở lại lớp học, bởi vì cô đã nói với Hứa Nhiên từ trước, cho nên giáo viên không hỏi cô tại sao bây giờ mớᎥ vào lớp.
 

Cô gái ngồi phía sau chọc lưng cô và đưa qua một tờ giấy có chữ viết tay của Hứa Nhiên: “Sao cậu không đến văn phòng?”
 

“Đau bụng, phải vào nhà vệ sinh.” Lâm Miên bị cậu ta nhìn chằm chằm nên đành phải trả lời lại.
 

Tan học, Lâm Miên muốn đi vào nhà vệ sinh để dùng nước lạnh rửa mặt, hy vọng có thể làm cho đôi mắt của mình bớt sưng đỏ, tuy nhiên, từ lúc cô quay về và bước vào lớp, vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
 

Lâm Miên giả vờ bình tĩnh quay lại chỗ ngồi, thấy ly nước trên bàn của mình chứa đầy nước ấm, còn Hứa Nhiên đɑng cầm bài thi môn hóa đợi bên cạnh chỗ ngồi của cô.
 

“Cậu nói bị đau bụng nên tớ đã lấy nước ấm giúp cậu.” Hứa Nhiên đứng bên cạnh, chống một tay lên bàn học.
 

Lâm Miên nhìn khoảng cách đột nhiên rút ngắn, vốn là khoảng cách bình thường để bạn bè giảng bài cho nhau, nhưng hai câu nói của Trì Khâm vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.
 

“Em có biết cậu ta thích mình hay không?”
 

“Tôi biết.”
 

“Cảm ơn.” Lâm Miên vẫn thấp giọng nói lời cảm ơn, nhân lúc đó kéo ly nước từ bên tay phải sang tay trái.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.