Trên người Hứa Nhiên có mùi bột giặt của một nhãn hiệu mà cô không biết tên, tươi mát, dịu nhẹ không giống như người đó, đến cả mùi hương cũng bá đạo như vậy.
Sau giờ học, bầu không khí trong lớp đã sôi nổi hơn rất nhiều, ít nhiều có những ánh mắt đổ dồn về phía họ, mang theo sự ngây thơ về tình yêu của lứa tuổi thanh thiếu niên, có mấy người to gan còn huýt sáo vài cái.
Lâm Miên càng ngày càng không thể ngồi yên, tựa như bị kim đâm.
Đột nhiên có một tờ giấy được đặt trước mặt cô, khiến cả Lâm Miên và Hứa Nhiên đều bị bất ngờ.
“Đăng ký tham gia đại hội thể thao.”
Lâm Miên bình tĩnh lại và ngước nhìn cô bạn lớp phó văn thể mỹ, là một cô gái có vẻ ngoài rất mạnh mẽ. Lý do Lâm Miên không thân với cô ta là vì cô ta cũng là một trong những người chị em tốt của Yến Kinh.
Nhắc tới Yến Kinh, Lâm Miên nhận ra hôm nay cô ta cũng không tới lớp.
“Năm ngoái cậu không tham gia, giáo viên chủ nhiệm nói năm ngoái ai không tham gia thì năm nay đều phải tham gia.” Lưu Tư chỉ vào danh sách đăng ký tham gia đại hội thể thao, giọng điệu không mấy thân thiện.
Lâm Miên biết một số lớp cũng có chuyện này, gật đầu: “Được, còn có những hạng mục nào vậy?”
“Chạy 1200 mét nữ.”
Lâm Miên cau mày, không phải cô lười biếng chỉ muốntham gia một hạng mục nào đó dễ dàng. Nhưng đến cả chạy 800 mét còn khó với cô chứ đừng nói đến cái này. Không chừng còn bị xếp hạng bét.
Cô nhìn lướt qua những hạng mục khác, hỏi Lưu Tư: “Còn có cái nào khác không? Tôi chạy bền không được tốt cho lắm.”
Hứa Nhiên cũng nhìn qua, hầu hết những người tham gia chạy bền đều là học sinh của lớp thể dục. Coi như một loại cống hiến phải cam chịu, cậu ấy cúi đầu nhìn cô gái ngồi đó, xương bả vai nhô ra khiến cô trông vô cùng mảnh mai và yếu ớt.
Lưu Tư chỉ vào những dấu tích trên đó, cười nhạo một tiếng, nói: “Những cái khác đều đã có người rồi, ai bảo cậu không đăng ký sớm, chỉ còn chạy bền thôi.”
Lâm Miên sửng sốt chớp mắt, cô hoàn toàn không biết đến chuyện này, chỉ có thể giải thích rằng có người muốn cô phải chạy bền nên đã tìm người tham gia các hạng mục khác trước rồi.
“Cậu chạy được không? Không tham gia cũng không sao, tớ có thể nói một tiếng với giáo viên chủ nhiệm giúp cậu.” Hứa Nhiên dò hỏi cô.
Lâm Miên còn chưa kịp trả lời đã bị Lưu Tư phàn nàn: “Lớp trưởng, đây là quy tắc.”
“Sức khỏe của mọi người là trên hết, nếu cậu gặp vấn đề, tớ cũng có thể nói giúp cậu một tiếng.” Hứa Nhiên dịu dàng trả lời, cậu ấy có tính tình rất tốt, rất ít khi khiến người khác tức giận.
Lâm Miên cảm nhận thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt hướng về phía này, cô chỉ có thể căng da đầu đánh dấu vào hạng mục chạy bền: “Quên đi, tôi có thể chạy được.”
Cô chỉ là không giỏi mà thôi, không đến mức không thể chạy nổi.
“Cậu là người đăng ký cuối cùng nên hãy đi nộp cái này cho khoa thể chất đi.” Giọng nói của Lưu Tư the thé, nghe vào tai cảm thấy rất khó nghe.
“Để tớ đi nộp cho.” Hứa Nhiên cầm lấy tờ giấy, vốn dĩ Lâm Miên có thể từ chối Lưu Tư, nhưng Hứa Nhiên lại chủ động đứng dậy, ngược lại khiến cô rất ngại khi để cậu ta đi một mình.
Chỉ có thể đề nghị đi cùng với Hứa Nhiên.
Hai người đến khoa thể chất, hóa ra họ là những người cuối cùng trong khối nộp đơn, giáo viên vội đi dạy nên đã đưa cho họ cuộn băng keo rồi yêu cầu họ dán lên bảng thông báo.
Lâm Miên thấy vô cùng nhức đầu.
Hứa Nhiên để cô đứng đó giữ ghế, còn mình leo lên dán tờ đơn lên bảng thông báo, Lâm Miên có thể cảm nhân được hơi thở ấm áp của chàng trai trên đỉnh đầu mình, không được Hứa Nhiên mà co rúm người lại.
Bảng thông báo ở bên ngoài tòa nhà dạy học, Quý Ôn đang nằm hóng gió trên ban công, chợt thoáng thấy một bóng người trắng đến phát s̴áng, gân cổ hét lên với người đang nằm bò trên bàn ngủ.
“Trì Khâm cho anh xem một thứ thú vị này.”
Bị anh ấy đánh thức, chàng trai cau mày xoa xoa gáy, đứng dậy, nhoài người ra ban công.
“Đối tượng thầm mến của anh có người yêurồi, anh chậm một bước rồi nhé.” Quý Ôn chỉ về hướng bảng thông báo.
Động tác vò tóc của Trì Khâm dừng lại, nhướng mi nhìn xuống dưới.
Cô gái nhỏ xinh được chàng trai phía sau che chắn, hai người phối hợp ăn ý để dán tờ giấy, cô gái để lộ ra sườn mặt trắng nõn hiền lành, quay đầu nói chuyện với chàng trai với vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
Đôi mắt vốn còn đang ngái ngủ của anh bắt đầu nổi lên gợn sóng, nhưng bị chủ nhân cố ý đè nén, để lại sự bực tức khó tả từ trong xương tủy.
Tiếng nói mang theo sự mệt mỏi: “Đó là ai vậy?”