“Đang nói chuyện gì vậy?” Một nam sinh cao gầy đi xuống cầu thang, cũng tựa người vào ban công hành lang giống hai người bọn họ.
Sau khi Lâm Miên và Hứa Nhiên dán xong tờ đơn đăng ký thì đi lên lầu, cô đã nhìn thấy mấy nam sinh đứng gần đó từ lâu, gió nhẹ thổi qua làm rối mái tóc của chàng trai, sắc mặt quạnh quẽ, người bên cạnh cười đùa nói giỡn, nhưng trông anh như cách biệt hoàn toàn với thế giới, không biết đang nhìn nơi nào.
Quý Ôn nhìn thấy Lâm Trạch đi đến, cố ý hạ giọng nói: “Cậu cảm thấy cô gái đang đi đến kia thế nào?”, Lâm Trạch là một tay chơi chính hiệu, có tiếng cả trong lẫn ngoài trường.
Ánh mắt độc ác của cậu ta trực tiếp lướt qua chàng trai bên cạnh, nhướng mày, xích lại gần một chút, giọng nói không hề nhỏ: “Cúi đầu nên nhìn không rõ mặt, nhưng chắc chắn eo rất nhỏ.”
Trì Khâm nheo mắt lại, Quý Ôn thấy thế, dùng cùi chỏ chọc Lâm Trạch: “Hình như Trì Khâm thích kiểu này ha?”
Lâm Miên khựng lại, bị Hứa Nhiên giẫm phải giày từ phía sau, chàng trai nắm lấy cẳng tay cô rồi nói lời xin lỗi, mấy người phía trước cũng nhìn thấy cảnh tượng học sinh gương mẫu giúp đỡ lẫn nhau này.
Cho đến khi Lâm Miên đi ngang qua bọn họ, ánh mắt của mấy người họ cũng dõi theo.
Lâm Miên cúi đầu, nhìn thấy Trì Khâm chậm rãi tựa đầu vào lan can, nhắm mắt hóng gió, gió mang theo tiếng đàm tiếu của mọi người xung quanh.
“Trì Khâm thích loại gái ngoan này à? Có thể quản được cậu ta sao?”
Sau đó có tiếng cười vang của mấy chàng trai, Lâm Miên nghe thấy một giọng trầm xen vào, có lẽ là tỏ vẻ tán thành, cô nghĩ vậy.
“Lâm Miên?” Hứa Nhiên gọi mấy lần mới thấy cô gái tỉnh táo lại.
“Mấy ngày kế sau khi kết thúc tiết tự học thì chúng ta học bù nhé. Cậu có thời gian không?”
Lâm Miên nghĩ đến môn hóa là cảm thấy đau đầu, nhưng tháng sau vẫn còn có kỳ thi: “Tôi có thời gian.”
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, trong phòng học chỉ còn lại một vài bạn học cũng đang học bù, Lâm Miên nhìn bài kiểm tra hóa học phải vất vả lắm mớᎥ hoàn thành được, nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Mong nhà trường sớm tổ chức việc chia lớp.
Hai người đứng ở cổng trường chỉ còn ít ỏi vài học sinh, Từ Nhiên giữ chặt cô gái đang định rời đi và nói: “Có tiện để tôi đưa cậu về không?”
“Không đâu.”
Từ Nhiên nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô, cũng không nài nỉ nữa: “Được, có cần gì thì cứ nói với tôi.”
Lâm Miên lặng lẽ bước đi, cho đến khi trở lại con hẻm nhỏ trước khu nhà, theo thói quen nhìn thoáng qua nhà của mình, vẫn còn tối đen như mực, chắc Lâm Cẩm Nguyên vẫn còn đang lêu lổng bên ngoài.
Cô vẫn không nhịn được nhìn sang phía đối diện, cũng không bật đèn, ngay cả ánh s̴áng mờ nhạt từ phòng khách cũng không có.
“Nghe nói mày đang qua lại với Hứa Nhiên?”
Lâm Miên bị giọng nữ bất ngờ vang lên dọa sợ, vội lui về phía sau một bước, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ trong bóng tối.
“Liên quan gì đến cậu?” Lâm Miên nắm chặt cặp sách, nhìn Yến Kinh.
Cô còn cho rằng cô ta không đến.
Yến Kinh thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô liền tức giận, dùng cùi chỏ đẩy Lâm Miên vào tường, giễu cợt: “Trì Khâm chơi chán mày rồi à?”
Lâm Miên không ngờ lần này cô ta không chửi mắng mà trực tiếp độn̴g tay độn̴g chân, không kịp phòng ngừa bị đẩy ra sau: “Đó là chuyện của tôi.”
Có tiếng bước chân từ đầu hẻm, hai người đứng trong góc tường dừng lại và nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trong tay chàng trai kẹp một điếu thuốc, không biết là đi ngang qua hay cố ý đợi, đứng cách đó vài bước, lạnh lùng nhìn về phía này, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào bóng dáng ngược sáng của anh, trên tay cầm theo một bao nilon đi ngang qua.
Lâm Miên cảm thấy Yến Kinh thả lỏng tay ra, lo lắng nhìn Trì Khâm.
Chỉ trong vài giây, chàng trai thu hồi ánh mắt thờ ơ, chậm rãi bước đi như thể trước mặt không hề có người, tai Lâm Miên rất thính, hơn nữa họ đang đứng gần nhau, cô nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa, không hề quay đầu lại.
“Mày đã bị vứt bỏ rồi.” Yến Kinh nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Lâm Miên, cố gắng tìm ra một chút cảm xúc nào đó trong mắt cô, tiếp tục kích thích: “Mày cũng giống như mẹ mày, bị người ta chơi qua đường rồi ném đi như rác rưởi.”
Lông mi Lâm Miên khẽ run lên: “Vậy à, cũng khá tốt.”
Lâm Cẩm Nguyên không thèm quan tâm đến cô, cho nên việc gì cô phải cảm thấy áy náy hay xấu hổ.
Tự mình tìm phiền phức.
Cô nhìn bàn tay Yến Kinh duỗi qua, nghiêng người né tránh, tay cô ta đập mạnh vào bức tường xi măng phía sau.
“Còn dám trốn à?”
Lâm Miên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của cô ta: “Không được à.” Cô tháo cặp sách xuống ném vào người Yến Kinh, trong cặp có một cuốn sách bài tập dày cộp, chắc đứa con cưng như cô ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này đâu.
Ngây người ngồi dưới đất.
“Hẹn gặp lại.” Lâm Miên đeo cặp sách lại, tắt ghi âm trên điện thoại rồi đi về phía nhà với vẻ mặt thờ ơ, để lại người còn đang ngồi bần thần dưới đất.
Có lẽ đã bị dọa sợ.
Có tiếng bước chân của ai đó từ phía sau, rất mạnh mẽ, giống như của con trai.
Lâm Miên bước nhanh về phía trước, không ngoảnh đầu lại.
Cô xấu tính, ích kỷ và nhát gan, nhưng cũng sẽ sớm kết thúc thôi.