Giang Vân Ý giận dỗi, cho rằng Phó Nham Phong sẽ lạnh mặt, không ngờ anhchỉ kéo tay mình, tiếp tục thoa thuốc.Giang Vân Ý thì thầm: “Anh… Anh nói như thế, em giận thật đấy.”“Xin lỗi.” Phó Nham Phong không ngẩng đầu, nắm cổ tay cậu, giọng bình tĩnh,“Anh không nên nói như thế.”Giang Vân Ý không ngờ anh sẽ xin lỗi một cách dứt khoát như vậy, đang địnhbất chấp tất cả, cùng lắm cả hai cãi nhau một trận, dù sao vợ chồng đầu giườngcãi nhau, đuôi giường giảng hòa, hiện tại thế này, ngược lại càng khiến cậubuồn bực, vì thế bĩu môi: “Hừ, em không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu.”Nói xong, Giang Vân Ý nhìn Phó Nham Phong bằng khóe mắt, chân đá nhẹ vàoanh: “Bổn thiếu gia không tha thứ cho anh đâu.”Lúc này Phó Nham Phong mới ngẩng đầu, bàn tay nắm lấy chân ai kia, phốihợp đáp lại: “Vậy thiếu gia muốn thế nào mới tha thứ cho anh?”Giang Vân Ý không ngờ trò đùa được thỏa mãn, vênh mặt lên trời: “Giặt tất mộttháng cho em.”Phó Nham Phong nhìn cậu: “Thế mấy hôm nay em ở nhà anh, ai giặt cho em?”Tự đào hố chôn mình, Giang Vân Ý đỏ mặt: “Anh, anh, anh, em quên giặt tấtsao anh không nhắc?”Phó Nham Phong quay đầu bật cười, cười đủ rồi mới quay lại: “Anh thấy tất củaem sắp tự đứng được trong giày rồi, không giặt có khi cứng đơ.”“Làm gì đến nỗi ấy!” Giang Vân Ý hiểu Phó Nham Phong cố ý chọc cười mìnhnhưng vẫn trúng chiêu, nhào vào lòng anh công kích bằng cả tay lẫn chân.Nhào vào lòng người ta, nửa thân trên lõa lồ cũng dán vào lồng ngực anh.Phó Nham Phong đang ngồi xổm, bị Giang Vân Ý ôm lấy, không kịp phòng bịhơi ngửa ra sau một chút, anh ôm lại cậu rồi ngả người xuống đất.Phó Nham Phong đang định đỡ cậu dậy thì tiếng nói rất nhỏ vang lên: “Sao dìlại bị bệnh… Lúc trước anh bảo dì liệt nửa người…”Mặt Giang Vân Ý áp vào lồng ngực anh, có thể nghe thấy từng tiếng tim đậpvững chắc. Một lát sau, Phó Nham Phong mở miệng, tiếng nói kéo theo lồngngực rung động, chọc ngứa vành tai Giang Vân Ý đồng thời quét qua đáy lòngcậu.“Ngã ở nhà, bệnh nền nhiều, không chống đỡ được nên ngã.”Thật ra tâm lý Phó Nham Phong đã thả lỏng hơn nhiều, bệnh đột quỵ của NgôVăn Hà đã khá hơn, thời điểm khó khăn nhất đã vượt qua, hiện tại có thể xemnhư bệnh lý mạn tính, giống như một số bệnh khác trên người bà.Từ khi có kí ức, nếu không phải giúp Phó Trung chuyện đồng áng thì Phó NhamPhong luôn chăm sóc Ngô Văn Hà sinh bệnh thường xuyên. Nếu nói không khổthì là giả, nhưng ngày ngày treo từ khổ ngoài miệng thì bao giờ mới vượt quacuộc sống này.Phó Nham Phong không than khổ, nhưng anh sợ hãi. Khi còn nhỏ, anh sợkhông biết ngày nào đó Ngô Văn Hà sẽ qua đời, lớn lên vào tù lại sợ Ngô VănHà không thể sống một mình nên dù cảm thấy chủ thầu nhận trừng phạt là đúngtội thì vẫn cúi đầu nhận sai, chỉ vì được ra tù trước thời hạn.Thời điểm dùng ống thép đập vào đầu gối chủ thầu, Phó Nham Phong khôngchớp mắt, tuổi trẻ phải chịu hình phạt cũng không sợ hãi.Ngày mở phiên tòa, sau khi tuyên án, anh bị áp tải về trại tạm giam, xe cảnh sátlái ra khỏi gara, anh thấy Ngô Văn Hà lau nước mắt đuổi theo. Sức khỏe NgôVăn Hà không tốt, đời này Phó Nham Phong chưa từng thấy Ngô Văn Hà chạynhư thế, chạy hai bước là thở hổn hển, ôm ngực mặt trắng bệch, khóe mắt đầynếp nhăn hứng từng giọt, từng giọt nước mắt.Xe càng chạy càng nhanh, bỏ lại Ngô Văn Hà rất xa, Phó Nham Phong ngồitrên xe, lần đầu tiên hối hận đánh người để rồi bị bỏ tù.Hai năm trước, đại khái là Ngô Văn Hà ngã đập gáy nên mới phát bệnh, mà vừarồi biểu cảm ngơ ngác sau khi ngã của Giang Vân Ý gần như giống hệt NgôVăn Hà. Phó Nham Phong xuề xòa, không chú trọng chuyện tình cảm, cũngkhông bớt quá nhiều tâm tư cho thiếu niên, anh cho rằng mình đối với GiangVân Ý là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì mẹ để ý nhóc con nên anh chú ý theo.Nhưng vừa rồi Giang Vân Ý ngã, Phó Nham Phong mới nhận ra mình sợ hãi, sợGiang Vân Ý bị thương, càng sợ Giang Vân Ý trở thành Ngô Văn Hà tiếp theo,mà với anh, chỉ khi quan tâm thì mới sợ hãi.Lúc này Giang Vân Ý dúi đầu với mái tóc bồng bềnh vào lòng Phó NhamPhong, trán cọ cằm anh: “Sức khỏe em vẫn tốt mà, anh đừng lo.”“Có sức khỏe là có thể xằng bậy à?” Phó Nham Phong mắng nhỏ, “Nhảy từ trêngiường xuống, anh không đón được em thì sao?”Giang Vân Ý không giận dỗi, mặt áp vào cổ anh, hai tay vòng lấy eo anh: “Embiết rồi, sau này em sẽ cẩn thận, lần sau trước khi nhảy em sẽ báo với anh mộttiếng.”“Còn có lần sau?” Phó Nham Phong giơ tay định đánh vào mông cậu.“Anh đánh, anh đánh đi.” Giang Vân Ý cong mông, “Nhưng nhẹ thôi nha.”Phó Nham Phong đánh bộp một cái vào mông cậu cách một lớp quần đùi.“A a a…” Giang Vân Ý nhe răng trợn mắt ôm mông, lại muốn nổi điên.Giang Vân Ý giãy giụa, Phó Nham Phong giữ cổ cậu, đặt một nụ hôn lên tráncậu xem như bồi thường.“Nham Phong, giúp Tiểu Vân…”Cánh cửa phía sau không biết bị mở ra từ bao giờ, Ngô Văn Hà nói được mộtnửa thì im bặt.Tại sao Giang Vân Ý trần truồng bị Phó Nham Phong ôm vào lòng có thể giảithích được nhưng Giang Vân Ý trần truồng nằm trong lòng Phó Nham Phongđược anh hôn trán lại khó lòng giải thích.Vì thế chỉ có thể come out.Phó Nham Phong không muốn lừa gạt, anh hiểu Ngô Văn Hà, cũng định thôngbáo với bà sớm. Anh biết bà không có thành kiến với phương diện này, lúc anhcòn học tiểu học, trong thôn có đàn ông sống chung với đàn ông, người dân đềumắng họ biến thái, chỉ có Ngô Văn Hà bảo bọn họ đáng thương.Phó Nham Phong nghe Ngô Văn Hà kể thôn khác có phụ nữ kết bạn với phụ nữsống chung đến già, bà bảo không cần chịu khổ sinh con mà vẫn có gia đìnhthật ra cũng không tệ.Phó Nham Phong dẫn Ngô Văn Hà ra phòng khách trước, Giang Vân Ý luốngcuống mặc quần áo xếp gọn trên giường, lúc đi ra thì thấy hai người ngồi haibên bàn bát tiên, không mang dáng vẻ muốn giao lưu, không biết là đã nóichuyện xong hay chưa nói gì, Giang Vân Ý không hy vọng là vế sau.“Dì, dì ơi.” Giang Vân Ý cúi đầu bước lại gần, hơi có tật giật mình.Cậu không có ý muốn giấu, cũng định khi nào có cơ hội sẽ thẳng thắn với NgôVăn Hà, nhưng phải là bây giờ.~Hết chương 24~