Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 25



Ngô Văn Hà vỗ vị trí cạnh mình: “Con ngồi xuống trước đi.”

Tình huống tốt hơn tưởng tượng của Giang Vân Ý rất nhiều, Ngô Văn Hà

không chỉ trích, sau khi xác định bọn họ đang yêu nhau thì hỏi thêm mấy vấn đề

phụ huynh thường quan tâm.

Bắt đầu từ bao giờ, đã bên nhau bao lâu, xác định tình cảm đối phương là tình

yêu chưa.

Hai vấn đề đầu dễ trả lời, tới câu hỏi cuối cùng, Giang Vân Ý nhìn Phó Nham

Phong, cậu hơi lo lắng câu trả lời của anh.

Một lát sau, Phó Nham Phong mở miệng: “Mẹ, con xin lỗi, xem ra sau này mẹ

không bế cháu được rồi.”

Trái tim Giang Vân Ý đập thình thịch.

Ngô Văn Hà nghe anh nói vậy thì hiểu anh đang nghiêm túc.

Bà thở dài: “Thích đàn ông hay phụ nữ là chuyện của các con, là quyền tự do

của các con…”

Hai bên đều tình nguyện, người ngoài cuộc không có tư cách xen vào, kể cả mẹ

ruột.

Ngô Văn Hà nhớ lúc trước tìm vợ cho Phó Nham Phong từng bảo Giang Vân Ý

là con gái thì hay rồi, sau đó lại nghĩ tới từng thảo luận với Giang Vân Ý

chuyện kết hôn và đồng tính, bà mới nhận ra mình vô tình tác hợp cho đôi trẻ.

Bà muốn có con dâu, cũng muốn Giang Vân Ý là con gái lấy con trai nhà mình,

nhưng khi Giang Vân Ý là con trai, hai thân phận hợp lại là một, dù cởi mở đến

đâu thì bà cũng không thể nói lời chúc phúc ngay được.

“Lúc nãy mẹ muốn hỏi con bôi thuốc cho Tiểu Vân thế nào rồi.” Ngô Văn Hà

mỉm cười mất tự nhiên, “Mà quên mất chưa gõ cửa đã vào.”

“Dì ơi, anh Nham Phong bôi thuốc cho con xong rồi.” Giang Vân Ý giơ hai tay

ra, “Con hết đau rồi.”

“Hết đau thì tốt.” Đối diện với gương mặt yếu ớt đáng thương của Giang Vân

Ý, Ngô Văn Hà không giận dỗi nổi, vội nói, “Hết đau thì tốt, dì nghe tiếng con

ngã thì biết là không nhẹ, sợ con bị thương đến xương.”

“Mẹ, em ấy không sao, còn có sức đẩy ngã người khác kìa.” Phó Nham Phong

ôm ngực như thể rất đau.

Giang Vân Ý bĩu môi, rồi lại lẩm bẩm: “Anh đau thật á? Em không dùng lực

mà…”

Lúc này Ngô Văn Hà mới bật cười.

Nếu là Giang Vân Ý, nam thì nam, con trai thích, bà cũng thích, không có gì tốt

hơn.

Rất nhanh sau đó, Ngô Văn Hà như nhớ tới điều gì, gương mặt hơi biến sắc:

“Việc nhà chúng ta đừng rêu rao với người ngoài, hai con sống tốt là được,

trong thôn nhớ kín đáo một chút.”

Phó Nham Phong hiểu ý bà: “Mẹ, con khiến mẹ nhọc lòng rồi.”

Ngô Văn Hà quay đầu nhìn Giang Vân Ý, nắm lấy tay Giang Vân Ý, giọng hơi

căng thẳng: “Tiểu Vân, người nhà con đồng ý chuyện này không?”

Giang Vân Ý ngẫm nghĩ: “Mẹ con không phản đối ạ.”

Ngô Văn Hà không nghĩ nhiều: “Thế thì tốt, thế thì tốt rồi.”

Ngoài trời mưa ngớt dần, sóng gió trong nhà cũng nguôi theo, Đại Hoàng cắn

chậu nước đựng được một nửa tới chân Phó Nham Phong, anh đứng dậy đi đổ

nước.

Phó Nham Phong rời đi, Ngô Văn Hà nghiêng người nắm chặt tay Giang Vân

Ý, vuốt tay cậu nói nhỏ: “Con còn bé, nếu bị Nham Phong bắt nạt thì nhớ nói

với dì. Con vào nhà dì thì là con dì, dì tuyệt đối không đối xử bất công.”

Giang Vân Ý không hiểu ý “bắt nạt” Ngô Văn Hà nói, cho rằng là bình thường

anh và cậu hay cãi nhau, sau đó nghe bà nói tiếp: “Con nói thật với dì, vừa nãy

có phải Nham Phong cưỡng bách con không?”

Lúc này Giang Vân Ý mới nhận ra ý Ngô Văn Hà là chuyện lúc nãy Phó Nham

Phong ôm cậu trần truồng vào lòng rồi hôn, khi đó Phó Nham Phong vừa đánh

mông cậu, cậu giãy giụa trong lòng anh đúng là hơi giống bị cưỡng bách.



Mưa từng cơn một, nhân lúc mưa tạnh, Phó Nham Phong lấy thang bắc lên nóc

nhà sửa mái ngói, Giang Vân Ý đứng dưới cố gắng giữ thang, gồng đến đỏ

bừng mặt.

Phó Nham Phong sửa xong bước xuống, không nói với Giang Vân Ý rằng cái

thang này không cần người giữ, trước kia anh toàn tự lên rồi xuống, chỉ bảo:

“Em vất vả rồi.”

“Câu này em nói mới đúng.” Giang Vân Ý hơi ngại, rõ ràng người leo lên mái

sửa là Phó Nham Phong.

Từ khi hai người công khai quan hệ, Ngô Văn Hà từ từ hiểu ra, hiện tại xem cả

hai cãi nhau ầm ĩ, trong lòng ngầm hiểu đây là ngọt ngào trong tình yêu.

Buổi tối bọn họ come out, Ngô Văn Hà gọi Phó Nham Phong vào phòng nói

chuyện riêng, Giang Vân Ý còn nhỏ, anh không được bắt nạt nhóc con.

Nói ra thì hơi ngại nhưng Ngô Văn Hà không thể không nói: “Buổi chiều mẹ

vào phòng con, thấy hình như Tiểu Vân không thích bị con… ừm… vừa ôm vừa

hôn.”

Phó Nham Phong: “Em ấy bảo thế ạ?”

Ngô Văn Hà: “Không phải, thằng bé còn che chở con kìa.”

“Được rồi mẹ, việc này mẹ đừng lo.”

Ngô Văn Hà không nói mãi chuyện Giang Vân Ý thi đại học không thuận lợi

nhưng trong lòng vẫn lo lắng, lúc này không quên nhắc nhở Phó Nham Phong:

“Hai đứa ở bên nhau không ảnh hưởng chuyện học của thằng bé chứ?”

Phó Nham Phong buồn cười: “Hai bọn con không ở bên nhau thì em ấy cũng có

học đâu.”

Phó Nham Phong cắn điếu thuốc chuẩn bị châm, Ngô Văn Hà giơ tay lấy điếu

thuốc đi: “Trong nhà có trẻ con, sau này đừng hút nữa.”

Phó Nham Phong cau mày nhìn Ngô Văn Hà với vẻ khó hiểu, lúc mẹ anh mơ

ước Giang Vân Ý là con gái lấy con trai bà sao không bảo Giang Vân Ý là trẻ

con.

Vì thế anh giải thích: “Buổi chiều chúng con đùa nhau thôi, sau này sẽ chú ý.”

Buổi tối, cả ba ngồi ở phòng khách xem TV, Ngô Văn Hà xem phim mẹ chồng

nàng dâu một lát rồi đưa điều khiển cho Giang Vân Ý, bảo cậu thích xem gì thì

xem, Giang Vân Ý lại đưa điều khiển cho Phó Nham Phong, cuối cùng Phó

Nham Phong tùy ý chuyển hai kênh rồi bấm về phim mẹ chồng nàng dâu Ngô

Văn Hà đang xem.

Ngô Văn Hà dựa vào ghế dài, Phó Nham Phong và Giang Vân Ý mỗi người một

cái ghế con, ba người im lặng chứng kiến đại chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu

trong TV.

Xem được một nửa, Ngô Văn Hà bình luận: “Con xem kìa, mẹ chồng và nàng

dâu cãi nhau làm cái gì, cãi nhau đến cuối cùng người phiền não chẳng lẽ không

phải người con trai? Hơn nữa phụ nữ so đo với phụ nữ làm gì, phụ nữ phải đoàn

kết với nhau mới đúng.”

Giang Vân Ý ngồi ôm gối đật đầu liên tục, vừa gật vừa đáp: “Con đồng ý.”

Ngô Văn Hà quay đầu nhìn Giang Vân Ý: “Tiểu Vân, ba mẹ con là dân buôn

bán, có phải rất ít khi về nhà không?”

Người trong thôn chia người ra ngoài tìm việc thành hai loại, “làm công” và

“buôn bán”, không có tiền thì là “làm công”, có tiền thì bảo “buôn bán”.

Giang Vân Ý quyết định nói thẳng: “Dì ơi, ba mẹ con ly hôn rồi.”

Trẻ con bị bỏ mặc đã đành, Giang Vân Ý còn là trẻ con bị bỏ mặc trong gia đình

ba mẹ ly hôn, Ngô Văn Hà lập tức đau lòng, càng xem Giang Vân Ý là bảo bối:

“Không sao, không sao hết, sau này có dì và Nham Phong thương con.”

Giang Vân Ý thì thầm: “Dì ơi, nếu con là con của dì thì tốt biết mấy.”

Ngô Văn Hà nhìn Phó Nham Phong bên cạnh, bất đắc dĩ cười nói: “May là con

không sinh ra ở nhà dì, làm con nhà dì là khổ nhất.”

Phó Nham Phong không nói gì, đứng dậy đi đến bên bàn bát tiên rót cốc nước.

Giang Vân Ý nhấc ghế đến gần Ngô Văn Hà: “Dì ơi, không phải đâu, có người

mẹ tốt như dì thì anh Nham Phong mới tốt như thế.”

Giang Vân Ý chưa từng nói ra nhưng thầm hiểu trong lòng, dù đánh người phải

ngồi tù, nội tâm Phó Nham Phong vẫn vừa cứng cỏi vừa mềm mại, trong

khoảng thời gian ở chung với Ngô Văn Hà, Giang Vân Ý càng hiểu tính cách

Phó Nham Phong mưa dầm thấm đất từ ai.

Ngô Văn Hà yêu quý xoa đầu Giang Vân Ý, cười đáp: “Đừng dỗ dì, có tốt như

con nói đâu.”

Giang Vân Ý vốn không định nói, nhưng hiện tại cậu coi Ngô Văn Hà và Phó

Nham Phong như người thân, bây giờ không nói thì sớm muộn gì vẫn phải nói,

vì thế cậu kể với bà hoàn cảnh gia đình mình, mẹ về tìm cậu, tương lai muỗn

dẫn cậu về Thượng Hải.

Ngô Văn Hà im lặng như đang tự hỏi, một lát sau mới mở miệng: “Thượng Hải

có xa không? Không xa thì bảo anh Nham Phong của con thường xuyên tới

thăm.”

Giang Vân Ý không trả lời Thượng Hải cách nơi này gần hai nghìn cây số.



Mấy hôm nay trời mưa, Phó Nham Phong không ra ngoài mà tranh thủ sửa hết

đồ dùng trong nhà một lượt, Giang Vân Ý xắn ống quần, xỏ dép lê bám theo sau

hỗ trợ.

Việc trong nhà không khó, khó là việc đồng áng, trời mưa suốt, cánh đồng ngập

nước, chỉ có thể cố gắng thu hoạch, được bao nhiêu thì được. Giang Vân Ý đi

một đôi ủng không vừa chân, mặc bộ áo mưa không vừa người, cầm rổ đi theo

Phó Nham Phong hái rau.

Phó Nham Phong mặc áo tơi Phó Trung để lại, quá nặng nên Giang Vân Ý

không mặc được, chỉ có thể mặc chiếc áo mưa bằng vải dù của anh.

Buổi tối trời tạnh, mặt đất trơn trượt, lúc Ngô Văn Hà đi tắm, Phó Nham Phong

đứng ngoài chờ. Năm ấy Ngô Văn Hà ngã lúc đang tắm trong phòng WC.

Hôm nay Giang Vân Ý tắm xong thì giặt tất luôn.

Giang Vân Ý ngồi xổm cạnh chậu giặt đồ, bàn tay vò tất, lầm bà lầm bầm: “Tất

mềm sạch sẽ thế này, làm sao đứng được cơ chứ.”

Giặt tất xong thì đến lượt quần lót.

Quần áo còn lại chờ sáng ra giặt cùng Phó Nham Phong.

Trước khi ngủ, Giang Vân Ý rất thành thật, ôm cánh tay người ta chứ không

làm gì khác, chỉ là miệng liên thiên đủ thứ, hỏi sao hôm nay gà không đẻ trứng,

khen Đại Hoàng là chú chó thông minh nhất, sau đó lại hỏi hôm nay hái được

bao nhiêu cải trắng…

Đến nửa đêm, Giang Vân Ý bò lên người người Phó Nham Phong, ôm eo anh,

mặt vùi vào cổ anh ngủ say sưa, bị anh thả lại giường, không đến một phút lại

dán vào, dính người không chịu được.

~Hết chương 25~

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.