Layla của ông Remmer được mời đến dự bữa tiệc của Công tước.
Tin đồn nhanh chóng lan truyền giữa những người làm của Arvis. Mọi người đều bối rối, nhưng cuối cùng đều cũng tặc lưỡi. Tất cả những người đã làm việc lâu năm tại Arvis đều biết rằng tiểu thư Brandt đối xử với Leyla tội nghiệp như con chó con của mình.
"Chỉ nói điều này giữa chúng ta thôi, tôi đều không biết tại sao tất cả các quý tộc đều bỉ ổi như vậy."
Sau khi biết tin, bà đầu bếp Mona ngay lập tức chạy đến căn nhà gỗ vào chiều hôm đó và bắt đầu bốc khói. Đó là một thảm họa sấm sét đối với Bill Remmer, người đang nghỉ ngơi vì cái nóng giữa trưa.
"Thật tuyệt khi họ nói chuyện và quan tâm, nhưng một đứa trẻ có thể bị đe dọa đến mức nào trong tình huống như vậy chứ?"
"Tại sao Layla lại bị đe dọa trong tình huống như vậy? Không phải sẽ tốt hơn nếu con bé có thể lộ mặt một lúc sao?"
"Ha! Đàn ông thì biết gì chứ? Ông không biết gì cả!"
Khi bà Mona đảo mắt, Bill gãi gãi gáy và dập tắt điếu thuốc.
"Tôi ước gì lần này tôi sẽ được xem."
"Ý bà là sao?"
"Nói sao nhỉ? Layla với vẻ đẹp được chưng diện sẽ gây ấn tượng với vẻ ngoài quý cô của mình."
"Không, sao..."
"Nghe này. Không lẽ ông đang nghĩ đến việc gửi Layla đến bữa tiệc trong bộ đồng phục học sinh đấy chứ?"
Có vấn đề gì với bộ đồng phục học sinh sao?
Khi Bill tỏ ra bối rối, bà Mona chậc lưỡi và lắc đầu.
"Này, Bill Remmer, đã ngần ấy năm, vẫn không rõ cách nuôi dạy con gái sao?"
"Còn con gái của bà thì sao? Có khi bà chỉ đang nghĩ xem phải gửi nó đi đâu thôi..."
"Là vậy sao? Ý nghĩ chết tiệt đó. Ông sẽ nghĩ về Layla vào ngày con bé kết hôn, khi nó sinh con và ông sẽ nghĩ về điều đó cả khi nằm trong quan tài."
"Không, bà định tổ chức đám cưới kiểu gì đứa trẻ đó vậy? Tôi đoán tôi sẽ nghe thấy tất cả mọi thứ."
Đôi môi bà Mona cong lên dịu dàng hơn nhiều khi bà nhìn Bill, người đang buồn bã.
"Mặc dù con bé là như thế nhưng nó không phải là con gái ông. Con bé là con của một người đàn ông mà ông thậm chí còn không biết."
"Nếu bà định nói những điều vô nghĩa thì đi đi."
"Hãy mua cho nó một chiếc váy đẹp nhé như một món quà bất ngờ nhé ông Remmer. Nó cũng là con gái thì phải biết được hạnh phúc là như thế nào chứ?"
Bà Mona nói một cách mạnh mẽ với giọng ra lệnh.
"Layla không phải là kiểu người sẽ yêu cầu những thứ như vậy, và ông Remmer cũng không phải là kiểu người sẽ lo việc như vậy, vì vậy tôi sẽ phải can thiệp. Tôi sẽ giúp ông."
"... Làm như nào?"
"Nếu ông Remmer trả tiền cho chiếc váy, tôi sẽ chuẩn bị cho con bé."
"Vậy thì cứ làm như bà nói đi."
Vừa càu nhàu vừa lưỡng lự, Bill bước vào nhà và đi ra với một túi tiền. Ông không tin tưởng vào ngân hàng mà luôn giữ tiền trong nhà.
Khi bà Mona đã trung thực cầm tiền mua chiếc váy và đôi giày thì Layla, người đến chuồng dê đã quay trở lại. Cả hai vội vàng che giấu dấu vết giao dịch và cố gắng nhìn sang hướng khác nhau.
Layla mời bà một tách trà, nhưng bà Mona xua tay và rời khỏi căn nhà gỗ. Trong khi đó, Bill khéo léo giấu túi tiền dưới mông.
"Cô ấy lại cằn nhằn chú vì cháu nữa à? Dạo này cháu chưa bao giờ bị bắt quả tang đốt củi."
Layla, ngồi trên ghế cạnh Bill, lo lắng hỏi.
"Không phải vậy đâu nên đừng lo."
Bill hắng giọng và châm lại điếu thuốc đã tắt một lúc.
"Vậy thì cháu rất vui."
Layla cười toe toét, cởi mũ và tựa người sâu vào ghế.
Mùa hè năm nay, mỗi lần nhìn thấy chiếc mũ rơm mà Layla đội hàng ngày, Bill lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Khi nghĩ rằng nếu con bé mặc một chiếc váy đẹp, ông sẽ tự hào hơn gấp mấy lần, ông nghĩ điều đó xứng đáng với số tiền đã đưa cho bà bà Mona.
"Layla."
Khi tên cô đột nhiên được gọi, Layla nhìn anh với đôi mắt trống rỗng.
"Cháu dự định làm gì ở bữa tiệc của công tước?"
"Cháu định chỉ ghé qua một lát, có mặt rồi quay lại ngay. Cháu nghe nói rằng bác sĩ Ettman cũng được mời nên tôi quyết định đi cùng Kyle."
"Hả? Cái thằng nhóc ăn côn trùng đó sẽ phải trả tiền cho bữa ăn của chúng ta sau một thời gian dài."
Khi nghe đến tên Kyle, Bill cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù thằng nhóc ấy là một người kén chọn trong vấn đề thực phẩm và vật nuôi nhưng nó vẫn rất đáng tin cậy.
"Kể cả vậy, chẳng phải cháu vẫn cần thứ gì đó sao? Như quần áo để mặc và những thứ tương tự vậy."
"Không sao đâu, chú."
Layla cười lớn. Đó là nụ cười mà ông đã nhìn thấy từ khi còn nhỏ, và tiếng cười rõ ràng đến mức khiến Bill cảm thấy khó chịu.
"Không nhưng. Cháu có định mặc đồng phục học sinh không?"
"Cũng không tệ."
Layla cười khúc khích tinh nghịch. Vẻ mặt bình thản đến mức Bill lại một lần nữa rơi vào bối rối.
Ông thực sự không biết cách nuôi dạy con gái sao?
"Không."
Bill giật mình và lẩm bẩm một mình.
Một đứa con gái. Con gái của ông sao?
Ông lắc đầu hết lần này đến lần khác.
Layla nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu. Khi nhìn thấy cặp kính trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ông lại cảm thấy khó chịu.
Bill biết rất rõ cảm giác của đứa trẻ này, cố gắng hết sức để không gây rắc rối hay mắc nợ ai. Đó cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, ông không biết phải an ủi con bé thế nào nên cuối cùng ông luôn nói những điều thẳng thừng.
Dù sao đi nữa, ý tưởng cho rằng bà Mona đã nói và làm khá tốt, dù có hơi cực đoan, lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Layla."
Tuy nhiên, một lần nữa Bill lại thử lòng dũng cảm của mình.
"... Thời tiết khá nóng."
Cuối cùng, những điều đó vẫn ở đúng vị trí của chúng.
Bill chỉ hắng giọng vì thật buồn cười khi ông lại nói những điều vô nghĩa. Layla cười lớn và nhẹ nhàng siết chặt bàn tay đang đặt trên tay vịn ghế của ông.
Ai đang an ủi ai?
Ngay cả với vẻ mặt chua chát, Bill cũng không thể rũ bỏ bàn tay nhỏ bé đó. Điều tuyệt vời là Layla thậm chí còn mỉm cười rạng rỡ. Quả thực, con bé là một đứa trẻ có nụ cười rất đẹp.
---------------------
Layla thức dậy mà không đắn đo một chút nào. Bình minh vừa mới ló rạng, căn phòng tràn ngập ánh sáng trong trẻo.
Layla từ từ nhìn xung quanh trong khi nằm bất động.
Một trần nhà quen thuộc, cửa sổ có rèm màu kem, một chiếc bàn cũ, một số cuốn sách mở trên đó, tấm chăn mềm mại thoang thoảng mùi nắng.
Đây là phòng của cô.
Cuối cùng khi nhận ra sự thật đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đã lâu rồi cô mới gặp ác mộng. Đó là ký ức về một thời cô bị bỏ lại một mình trên cõi đời này và phải chuyển từ nhà họ hàng này sang nhà họ hàng khác. Trước khi gặp chú Bill, mỗi ngày đều gần như một cơn ác mộng lặp đi lặp lại, nhưng khoảng thời gian cô ở trong ngôi nhà đã gieo cho Layla nỗi sợ nước vẫn đặc biệt sâu sắc và sống động.
'Tất cả là tại con bé đó!'
Những ngày say rượu, dượng luôn tỏ ra tức giận với Layla. Ông là một người đàn ông rụt rè và ít nói khi tỉnh táo, nhưng theo những gì Layla có thể nhớ, dượng của cô say rượu khoảng năm ngày một tuần. Vào những ngày thua tiền ở sòng bạc, ông càng trở nên hung hãn hơn, những ngày đó, ông chửi bới và đánh đập Layla.
Cô ghét việc đó. Nhưng là một đứa trẻ mồ côi không còn nơi nào để đi, tất cả những gì Layla Llewellyn có thể làm là chịu đựng.
Layla cố gắng hết sức. Cô đã giúp làm việc nhà mà không nghỉ ngơi. Cô cố gắng chỉ ăn một ít. Cô im lặng như một đồ vật được đặt trong một góc. Tuy nhiên, vào ngày cô bị đuổi khỏi ngôi nhà đó, dì đã đưa cho cô một túi giấy đựng vài chiếc bánh quy. Layla, người đang lặng lẽ nhìn khuôn mặt bầm tím của dì mình, cúi đầu nhận lấy.
Trên chuyến xe ngựa đi đến nhà người họ hàng tiếp theo mà cô cần phải mang ơn, Layla lấy ra một chiếc bánh quy và ăn nó. Bánh quy sô cô la ngon đến nỗi cô cảm thấy buồn.
Tuy nhiên, Layla không khóc. Cô đã tập mỉm cười như một đứa trẻ ngoan trong suốt chặng đường đến đích. Càng muốn khóc cô lại càng cười tươi hơn. Bởi vì trên đời này không ai thích một đứa trẻ mồ côi khóc lóc cả. Cô nghĩ cô càng cười nhiều hơn khi bị đuổi ra ngoài hết lần này đến lần khác.
Nhưng điều đó đã không xảy ra vào ngày cô phải một mình vượt qua biên giới để đến Berg. Ngay từ khi còn nhỏ, Layla đã biết rằng địa chỉ duy nhất cô nắm trong tay là hy vọng cuối cùng của mình. Nếu lần này bị bỏ rơi, cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đến trại trẻ mồ côi.
Dẫu vậy, Layla vẫn không thể quên ngày hôm đó khi cô cố gắng hết sức để mỉm cười, khoảnh khắc cô bắt gặp ánh mắt đầy ấm áp và nhân hậu của chú Bill, cũng như bước đầu tiên bước vào ngưỡng cửa căn phòng này. Có lẽ cô sẽ không bao giờ quên ngày cô lại có một gia đình và một mái ấm để trở về lần nữa.
Vậy là mọi thứ đều ổn.
Layla tự an ủi mình nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi giường.
Bữa tiệc của công tước được tổ chức tối nay. Sẽ là nói dối nếu nói rằng không có gì, nhưng cô thực sự vô cùng lo lắng và không muốn nhắc đến nó. Tất cả những gì cô phải làm là dũng cảm tham dự, ở yên lặng và sau đó rời đi.
Tiểu thư Claudine sẽ không biết, Layla Llewelyn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho chú Bill và căn nhà gỗ ấm áp này.
Layla mở cửa sổ, vội vàng rửa mặt và thay quần áo. Khi cô hăng hái mở cửa thì thấy chú Bill đang chuẩn bị đi làm. Layla bước về phía ông với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Chúng ta cùng đi nhé chú!"
Đến chiều, dinh thự đã sẵn sàng đón khách. Dù là một bữa tiệc hoành tráng nhưng đó lại là một công việc quen thuộc có thể coi là một phần cuộc sống thường ngày của những người làm ở Arvis.
Họ thực hiện nhiệm vụ của mình một cách khéo léo ở vị trí tương ứng. Bây giờ tất cả những gì còn lại là chờ mặt trời lặn và bữa tiệc đầy màu sắc bắt đầu. Không ai ở Arvis lo lắng về việc bữa tiệc hôm nay có thành công hay không. Giống như mọi việc khác được thực hiện dưới danh nghĩa Herhardt, bữa tiệc tối nay sẽ diễn ra hoàn hảo.
Matthias rời phòng thay đồ trong bộ áo khoác. Khi anh vuốt tóc ra sau để lộ trán và lông mày, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng hơn một chút. Ngay cả nụ cười nhạt cuối môi cũng không thể làm dịu đi cảm giác về đôi mắt lạnh lùng và đường nét trên khuôn mặt sắc sảo của anh.
"Mọi việc diễn ra tốt đẹp như ngài đã ra lệnh, thưa chủ nhân."
Quản gia Hessen, người vừa nhắc nhở người làm, nhẹ nhàng nói. Matthias nhặt một điếu thuốc rồi quay lại, hơi nhướng mày.
"Họ nói rằng họ đã rời đi khoảng một giờ trước, vì vậy những món đồ đã chuẩn bị sẵn lẽ ra đã được giao vào lúc này."
"Được rồi."
Matthias nghiêng cằm và châm đầu điếu thuốc giữa môi.
"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ."
Hessen lại cúi đầu đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Tin Claudine mời Layla Llewelyn đến bữa tiệc đã được mẹ anh chuyển đến Matthias. Một lời khen ngợi dành cho một tiểu thư có trái tim nhân hậu, luôn thể hiện lòng yêu thương và nhân ái với mọi người. Hoặc là một cái gì đó đại loại như thế.
Sẽ là một cảnh tượng khá thú vị nếu để yên như vậy, vì vậy Matthias không nhất thiết phải phản đối. Layla sẽ xuất hiện trong tình trạng tồi tàn, và Claudine sẽ thể hiện sự thương hại và cảm thông nhất có thể với cô ấy.
Matthias dường như biết rõ những khía cạnh nào của Leyla Llewelyn đã kích thích đến Claudine. Cô chắc chắn là một cô gái phiền toái, và việc đập vỡ lòng kiêu hãnh của cô khá thú vị.
Đúng là như vậy.
Anh biết Claudine muốn gì nên anh không muốn cho đi. Niềm vui phải là của anh. Matthias von Herhardt chưa từng biết cách chia sẻ những gì thuộc về mình với người khác.
"Chúng ta nên làm gì với những món đồ này, thưa chủ nhân?"
Hessen hỏi, chỉ vào chiếc hộp cạnh lò sưởi không được đốt lửa. Đó là chiếc hộp đựng quà do đầu bếp thay mặt Bill Remmer chuẩn bị.
Món quà dự kiến chuyển đến căn nhà gỗ của Bill Remmer hôm nay đã được mang đến đây nhờ Hessen. Và những món đồ được Hessen chuẩn bị đã được biến thành quà tặng và chuyển đến căn nhà gỗ của Bill Remmer.
Matthias từ từ hút một điếu thuốc và nhìn vào chiếc hộp. Ngay cả khi không mở nó ra, cũng không khó để đoán được bên trong có gì.
"Vứt đi."
Những mệnh lệnh của anh, kèm theo khói thuốc lá, rất bình tĩnh.