Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 67: BẬC THẦY SĂN CHIM



"Trái tim tôi tan nát mỗi khi nhìn thấy điều này, Matthias."

Riette tặc lưỡi rồi mở cửa tủ ra. Mặc dù Matthias không thích uống rượu nhiều nhưng tủ trong phòng cậu ấy luôn chứa đầy rượu ngon.

"Để rượu như vậy là thiếu tôn trọng."

Riette mỉm cười vui vẻ rồi quay lại bàn với chai rượu đã lấy ra. Như mọi khi, Matthias có vẻ như không quan tâm đến việc anh làm.

Âm thanh của tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy phát nhạc hòa quyện một cách kỳ lạ với âm thanh của củi cháy trong lò sưởi. Riette rót đầy ly rượu do người hầu đưa cho và đưa ly cho Matthias. Động tác của Matthias khi nhận ly giống như giai điệu của một bài hát piano vang khắp phòng.

Riette đang ngả lưng trên ghế sofa nhìn kỹ Matthias như thể đang nhìn một người xa lạ. Anh đang nhìn chằm chằm vào viền ly trong tay với vẻ mặt trầm tư. Con chim hoàng yến nhỏ, giờ đây đã tạo cảm giác như nó một phần của căn phòng ngủ này, đang vui vẻ chơi đùa bên cạnh Matthias.

'Anh họ của anh là một con quỷ lịch thiệp.'

Danh tiếng của Đại úy Herhardt mà anh từng nghe ở câu lạc bộ xã hội hiện lên trên khuôn mặt anh.

Matthias chưa bao giờ nói về khoảng thời gian phục vụ ở nước ngoài. Thay vì nói là do khiêm tốn, có vẻ như cậu ấy không coi trọng việc đó chút nào. Thay vào đó, câu chuyện của Đại úy Herhardt cao quý đã lan truyền qua miệng những sĩ quan khác đã cùng nhau chiến đấu.

Mặc dù Riette không tham gia vào cuộc chiến đó nhưng anh vẫn có thể hình dung được Matthias mà họ mô tả như thể anh đã nhìn thấy mọi thứ trước mắt. Thái độ kỳ lạ của cậu ấy không nhiệt huyết như những người lính trẻ khác, cũng không chìm đắm trong sự nhàm chán khi chỉ đơn giản thực hiện nhiệm vụ của mình. Những người nói đó Matthias là người thực hiện nhiệm vụ của mình một cách có hệ thống và không nhất thiết phủ nhận những thành tựu và niềm vui đi kèm, nhưng cũng không coi trọng bó, cuối cùng đều đưa ra một kết luận.

'Vì vậy... Tôi không chắc.'

Riette biết rõ hơn ai hết rằng những từ đó, "hoàn toàn trống rỗng", trên thực tế lại là những từ mô tả Matthias von Herhardtt một cách hoàn hảo nhất.

'Tôi thực sự không biết.'

Lúc lẩm bẩm như vậy, mọi người đồng loạt thở dài. Giống như Riette đang làm bây giờ.

Anh không chắc.

Mặc dù anh đã gặp Matthias von Herhardtt cả đời nhưng những kết luận mà Riette có thể rút ra về cậu ấy vẫn giống vậy. Giống như khi trộn những ánh sáng có màu sắc đẹp đẽ thành một sẽ có được màu trắng, Matthias cũng vậy.

Một quý tộc cao quý, một người kế vị vĩ đại, một người anh họ tốt, một người lính đáng kính. Mỗi khía cạnh đều có sự khác biệt rõ ràng, nhưng khi đặt tất cả chúng lại với nhau thì chẳng có gì được rút ra cả.

Một số người khen ngợi Công tước Herhardt vì đã kìm nén bản thân và sống kiềm chế để hoàn thành nghĩa vụ của mình, nhưng Riette tỏ ra hoài nghi về nhận xét đó. Theo những gì anh biết, ngay từ đầu, Matthias chưa bao giờ có điều gì phải kìm nén.

Công tước Herhardtt và Layla Llewellyn.

Riette cười với đôi môi đẫm rượu. Chỉ khi đó anh mới nhìn Matthias. Con chim hoàng yến giờ đây đang bình tĩnh ngồi trên vai anh. Có thể gây khó chịu, nhưng Matthias dường như không bận tâm chút nào.

"Cậu định làm chủ nhân của con chim này trong bao lâu?"

"Miễn là tôi muốn."

Matthias đáp lại không chút do dự và nhấp một ngụm đồ uống đang cầm trên tay. Con chim vừa bay lên đã quay trở lại vai cậu ấy và cọ mỏ vào dây treo.

"Miễn là cậu muốn?"

"Ừ."

Matthias đặt ly rượu xuống và dựa chéo vào tay vịn. Những chiếc cúc mã não trang trí cổ tay áo tỏa sáng, phản chiếu ánh sáng từ lò sưởi.

"Cậu có câu hỏi nào không? Tại sao tôi lại xuất hiện ở Arvis, tôi sẽ làm gì, những thứ đại loại như thế."

"Không."

Matthias trả lời một cách thờ ơ, như thể đang lắng nghe tất cả những điều thảm hại. Chẳng có gì đặc biệt khi Riette bất ngờ đến Arvis và ở lại vài tuần.

"Dù sao thì cậu thật kém may mắn."

Riette cười lớn và uống nốt phần rượu còn lại trong một hơi.

Đó có phải là sự ham muốn?

Anh nhìn Matthias thật kỹ và nghĩ về điều đó.

Đó dường như là giả định hợp lý nhất. Một người đàn ông khao khát có được một người phụ nữ xinh đẹp. Điều đó gần giống với một loại bản năng nào đó. Chỉ vì cậu ta không có cảm xúc không có nghĩa là bản năng của cậu ta đã biến mất.

Nhưng tại sao lại là với cô gái mồ côi đó? Công tước Herhardt luôn vô cảm với những phụ nữ xinh đẹp và quý phái.

Càng nghĩ càng thấy mình như đang rơi vào mê cung nên Riette quyết định gác lại chuyện đó. Con chim đang bay quanh bàn bay về phía Matthias khi anh huýt sáo ngắn gọn.

Riette đang quan sát cảnh tượng đó đã gọi con chim bằng tiếng huýt sáo dài hơn và nhiều màu sắc hơn Matthias. Nhưng con chim chỉ ngồi trên mu bàn tay cậu ta và nghiêng đầu, không có dấu hiệu đến gần anh.

"Gì đây. Con chim có nhận ra chủ nhân của nó không?"

Một tiếng cười thoát ra khỏi anh. Hình ảnh thoáng qua của người phụ nữ đang nhìn anh chằm chằm với đôi mắt cảnh giác hiện lên trong tâm trí anh.

Được rồi, có vẻ như không khó đến vậy. Một người phụ nữ dễ dãi với cả con trai bác sĩ và Công tước Herhardt sẽ không làm khó được anh. Và nếu đó là Matthias von Herhardt mà Riette biết, cậu ta thà bỏ rơi cô ta còn hơn là vướng vào chuyện tình lùm xùm có liên quan em họ của mình. Đúng như cái kết mà Claudine mong muốn.

"Cuối tuần chúng ta đi săn nhé?"

Riette hỏi và rót đầy ly của mình. Sau khi suy nghĩ một lúc, Matthias đưa ra một câu trả lời khác với dự đoán.

"Đi một mình đi. Tôi sẽ chuẩn bị cho cậu."

"Cái gì?"

Đôi mắt Riette mở to khi nhìn Matthias. Trừ khi trí nhớ của Riette có vấn đề, còn không thì Matthias chưa một lần từ chối lời đề nghị đi săn.

"Cậu có nghiêm túc không?"

Trong lúc anh đang thắc mắc không tin nổi thì có tiếng gõ cửa vang lên. Là quản gia Hessen.

"Thư hôm nay đã đến, thưa ngài."

Ông cầm một cái khay có một gói hàng và một lá thư trên đó rồi đến gần Matthias.

Vào giờ này, chỉ vì một việc tầm thường như vậy thôi cũng cần tới một quản gia.

Riette nhìn họ với ánh mắt chán nản. Từ đôi môi mím chặt của người quản gia, Riette đọc được tín hiệu thoát ra được đưa cho bên thứ ba.

"Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai, thưa ngài Công tước."

Riette nhẹ nhàng vẫy tay, cầm lấy ly rượu rồi rời khỏi phòng ngủ của Matthias. Hessen chỉ mở miệng sau khi bước chân anh đã đi xa hơn.

"Bưu kiện đã đến."

"Bưu kiện?"

Matthias cầm lấy chiếc hộp nhỏ ông đưa ra, trông có vẻ hơi bối rối. Nó được gửi từ một nơi xa lạ và một cái tên xa lạ.

"Đó là ai?"

"Là người thân của tôi. Tôi đã sử dụng tên và địa chỉ này khi nhận lệnh từ chủ nhân."

"Lệnh? À."

Matthias nhớ lại mệnh lệnh anh đã giao cho Hessen vào tuần trước là gửi cho Layla Llewellyn một cây bút máy thật tốt.Khi anh nhận ra điều đó, mọi thứ đột nhiên trở nên hợp lý.

"Ừm, chủ nhân..."

"Được rồi."

Matthias cắt ngang lời Hessen bằng giọng điệu quen thuộc của mình.

"Ra ngoài đi."

Hessen, người đang nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay gõ nhẹ vào chiếc hộp anh đang cầm, làm theo mệnh lệnh mà không giải thích hay thắc mắc gì thêm.

----------------------

Khi cánh cửa đóng lại, Matthias đứng dậy cầm chiếc hộp. Bao bì bị xé rách rơi vào ngọn lửa của lò sưởi.

Cuối cùng, một tờ giấy bạc và một cây bút được đặt gọn gàng trong chiếc hộp đã lộ ra. Matthias cẩn thận đọc tờ giấy kẹp giữa những ngón tay mình.

Nghĩ lại thì tôi đã làm mất cây bút là lỗi của mình.

Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đã bị ngã, tôi đã không nhặt đồ rơi đúng cách và không lấy lại kịp thời đều là lỗi của tôi. Nên Công tước không phải chịu trách nhiệm về việc đó.

Vì không có lý do gì để nhận nó nên tôi đã trả lại.

Tin nhắn của Layla chỉ chứa thông báo xấc xược đó. Lông mày Matthias nhướn lên khi anh đọc tờ giấy không có tên mình thêm vài lần nữa. Khóe miệng cong lên và một nụ cười khô khốc thoát ra.

Ngọn lửa lung linh nhấn chìm tờ giấy nhàu nát. Chiếc hộp đã bị vứt đi ngay sau đó, chiếc bút mới vẫn còn giữ được độ bóng cũng vậy

Sự tự giễu, tức giận, hổ thẹn và tiếng cười lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt Matthias khi anh chứng kiến cảnh tượng này. Khoảnh khắc những cảm xúc sống động đó quyện vào nhau, biểu cảm đó biến mất. Tất cả những gì còn lại là một khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh và lặng yên, cùng bóng ánh sáng chiếu lên trên đó.

------------------------

Lớp học kết thúc sớm nhưng Layla lại càng bận rộn hơn.

Đó là ngày diễn ra cuộc họp hội đồng trường. Tòa nhà rất nhỏ và cũ và cần được mở rộng và người ta nói rằng họ sẽ thảo luận vấn đề đó vào hôm nay.

Layla chịu trách nhiệm tổ chức phòng họp. Ghế và bàn được sắp xếp theo số lượng người tham dự, đồng thời các dụng cụ viết và sổ ghi chép đơn giản cũng được chuẩn bị.

"Cô Llewellyn, cô làm xong chưa?"

Cô Greber bước nhanh tới gần và hỏi. Layla nhìn quanh phòng họp lần cuối rồi mỉm cười và gật đầu.

"Được rồi, giờ thì xong rồi."

"Vậy thì hãy ra ngoài nhanh thôi. Các nhà tài trợ đang đến."

"Đã đến rồi ư?"

Layla vội vàng điều chỉnh lại vẻ ngoài và đi theo cô Greber. Một dòng xe ngựa và xe đủ màu sắc chở nhà tài trợ đang tiến vào cổng trường.

Layla lắc nhẹ đầu như muốn phủ nhận linh cảm đáng ngại đang lóe lên trong đầu cô. Cô đã đọc danh sách các nhà tài trợ dự kiến tham dự cuộc họp hôm nay nhiều lần nhưng không có thành viên nào trong gia tộc Herhardt. Tuy nhiên, nếu tim cô cứ đập lo lắng thì chắc là do cô lo lắng về việc đó.

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi cô trả lại món quà. Công tước không phản hồi gì về chuyện đó. Không còn ai đến tra hỏi hay quấy rầy Layla như trước nữa. Layla, người đã rất sợ điều gì đó như thế sẽ xảy ra lần nữa, giờ đã thoải mái hơn. Cô không biết liệu điều đó có làm tổn thương lòng tự trọng của Công tước hay không, nhưng đó là thứ ít nhất phải trả lại.

Dù không biết gì về chuyện giữa nam và nữ, Layla cũng có một linh cảm mơ hồ. Cô cũng đã đủ lớn để hiểu những khao khát của Công tước và những tổn hại mà chúng sẽ gây ra cho cô.

Layla ghét tất cả.

Layla ghét Công tước, ham muốn của Công tước và những hậu quả của những ham muốn đó. Việc cô không muốn bị cuốn vào bất cứ điều gì không còn quan trọng nữa. Cô không muốn bị tổn thương. Vì đã trả lại món quà và bày tỏ thái độ của mình nên giờ đây chắc hẳn Công tước đã nhận ra. Sự im lặng của người đàn ông cao quý đó sẽ sớm mang nghĩa là chấp nhận.

Layla chậm rãi vuốt ngực, bình tĩnh đứng ở cuối hàng người xếp hàng chào đón các nhà tài trợ. Cơn mưa mùa thu đã rơi và không khí khá lạnh. Họ lo lắng rằng số lượng người tham dự sẽ ít do thời tiết, nhưng may mắn thay tất cả các nhà tài trợ hứa tham dự đều có mặt.

Layla thực hiện công việc của mình một cách chuyên nghiệp bằng cách mỉm cười và chào hỏi mọi người một cách lịch sự. Sự chuẩn bị cho cuộc họp hội đồng đầu tiên của Layla sẽ kết thúc thành công nếu cô rời khỏi phòng khi cuộc họp bắt đầu, im lặng chờ đợi và sau đó tiễn các nhà tài trợ lại đi.

Sau khi người cuối cùng bước vào cổng, hiệu trưởng quay lại. Các giáo viên khác vừa định quay đi thì một chiếc ô tô khác dừng lại dưới mưa.

Hiệu trưởng quay lại với vẻ mặt khó hiểu, nhanh chóng bật cười.

"Ôi Chúa ơi! Công tước!"

Môi Layla run run khi cô chuẩn bị mỉm cười và chào lại.

Không.

Layla ngước mắt lên, run rẩy lo lắng, như thể đang phủ nhận sự thật. Ở đó Layla nhìn thấy người đàn ông không thể nhầm lẫn được, Công tước Herhardt. Anh ta đang đứng trong tư thế thẳng thắn đặc trưng của mình dưới chiếc ô do một người phục vụ cầm.

Khi anh cẩn thận nhìn các giáo viên đang xếp hàng, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt mệt mỏi của Layla.

Khi ánh mắt họ gặp nhau, Công tước mỉm cười. Đó là một nụ cười thoạt nhìn có vẻ dịu dàng.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.