Tần Nguyễn biết anh cả muốn hỏi không phải là ở trên trần gian, mà là ở m1ột thế giới khác. Người đang nằm trên giường trong phòng nghe được tiếng động lớn như vậy thì hơi lật người lại.
Hồ Nhất Ngạn nheo mắt muốn nhìn xem người vào phòng là ai. Tần Cảnh Sầm quỳ một gối xuống giường, đưa tay ra muốn tóm lấy Hồ Nhất Ngạn.
Hồ Nhất Ngạn nhanh nhẹn né tránh, bàn chân trần giẫm lên mặt đất, chạy trốn về phía cửa phòng. Một tiếng sau.
Tần Cảnh Sầm mở cửa phòng dành cho khách ra, anh ta bước từng bước đi tao nhã bình tĩnh rời khỏi phòng. Cửa phòng đã bị khóa, anh ta phải mất thời gian để mở ra.
Trong lúc Hồ Nhất Ngạn đang mở khóa thì Tần Cảnh Sầm đã nhanh chân đi đến nắm lấy cổ áo rồi kéo anh ta đi. Một tiếng “nhả” mang theo giọng mũi này của Tần Cảnh Sầm, nghe vào trong tại Hồ Nhất Ngạn khiến anh ta dựng cả tóc gáy.
Cuối cùng anh ta cũng phát giác ra người bạn thân của mình đang thật sự tức giận, mà e rằng còn là tức giận không nhẹ nữa. Hai bàn tay đang chắp sau lưng của anh ta dần siết chặt khiến mu bàn tay trở nên trắng bệch.
Đưa mắt nhìn Tần Nguyễn lên xe rời đi, nụ cười trên mặt Tần Cảnh Sầm nhanh chóng biến mất. Trong phòng có đồ vật gì đó đổ xuống đất, những tiếng binh bốp từ bên trong truyền ra, nghe giống tiếng đang đánh nhau.
Trong đó còn kèm theo tiếng kêu dần trở nên yếu ớt của Hồ Nhất Ngạn. Tần Cảnh Sầm nhấc người lên, giọng nói lạnh như băng: “Tôi cảm thấy cậu là kẻ trong ngoài không đồng nhất.”
Da đầu của Hồ Nhất Ngạn như muốn nổ tung, dự cảm của anh ta sắp thành sự thật rồi. Hai mắt Hồ Nhất Ngạn đảo quanh, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Anh ta có trực giác rằng nếu không trốn thì đêm nay sợ rằng sẽ gặp phải tai ương. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta âm trầm, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.
Tần Cảnh Sầm quay người vào nhà và đi thẳng đến phòng dành cho khách ở dưới tầng một. Nhưng cô xác định mình chưa từng nhìn thấy mẹ, bà ấy đã không còn ở Địa Phủ, chắc đã đi chuyển kiếp từ lâu. 2
Vạn vật trên thế gian này đều phải vào luân hồi, đây là định luật tự nhiên, cho dù là ai cũng không có cách nào thay đổi.
7
Đương nhiên cô là ngoại lệ, là người mà trong trăm vạn người cũng không tìm ra được một. Tần Cảnh Sầm buông cổ áo của Hồ Nhất Ngạn ra, bàn tay đang luồn vào nắm tóc của anh ta cũng rời đi.
Tần Cảnh Sầm đứng ở cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Hồ Nhất Ngạn mặt mày tái nhợt. Hồ Nhất Ngạn cụp mắt xuống, trông chột dạ vô cùng.
Nếu như nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra cơ thể của anh ta đang khẽ run, không biết có phải là do sợ hãi hay không. Tần Nguyễn nhấc chân rời đi, nhưng chưa được hai bước cô đã quay đầu lại nghiêm túc nói: “Anh cả, bạn học Hồ Nhất Ngạn kia của anh khác với các Thiên Sự chính phái trong giới Huyền học, anh ta tu luyện dựa vào yêu lực, anh phải chú ý một chút đấy.”
Đây là một lời nhắc nhở. Những biểu hiện của ba, thân phận của người bạn thân hơn mười năm thay đổi, sẽ cần thời gian để chấp nhận những điều này.
Tần Nguyễn đưa tay lên vuốt mi tâm của Tần Cảnh Sầm: “Anh, đừng nhíu mày.” Hồ Nhất Ngạn nhìn thấy thế thì mồ hôi lạnh đổ ròng ròng: “Cảnh Sầm à, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.”
“Tôi và cậu không có gì đáng nói cả.” Giọng nói đầy tức giận xen lẫn bất bình của Hồ Nhất Ngạn vang lên.
Tần Cảnh Sầm nhướng mắt liếc nhìn Hồ Nhất Ngạn đang co ro ôm chăn ở trên giường. “A a a!!!”
“Tôi sai rồi!” Tạm thời Tần Nguyễn còn không phát hiện ra Hồ Nhất Ngạn có chỗ nào nguy hiểm hay không. Nhưng một người như vậy lại giấu giếm thân phận với anh cả nhiều năm, làm cô luôn cảm thấy đối phương có âm mưu sâu xa.
Tần Cảnh Sầm cười yếu ớt, vẻ mặt anh ta khá bình tĩnh, anh ta đáp: “Được.” “Làm gì à?” Tần Cảnh Sầm cười lạnh, trên người tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ: “Tôi phải hỏi cậu câu này mới đúng, nhiều năm như vậy cậu giấu giếm tôi đủ sâu đấy, sao tôi lại không biết cậu còn có năng lực lớn như thế nhỉ?”
“Thì cậu cũng có hỏi tôi đâu.” Cho nên, Tần Nguyễn vô cùng quý t7rọng cơ hội được tái sinh này.
Trái tim của Tần Cảnh Sầm như rơi vào trong con sông rét lạnh, toàn thân anh mất đi sức lực, nặ2ng nề dựa lưng vào thành ghế sô pha. Tần Cảnh Sầm đỡ trán, thở dài: “Anh cần điều chỉnh lại tâm trạng một chút.”
Những gì xảy ra đêm hôm nay quá hỗn loạn đối với anh ta. Sự thất vọng trong lòng khiến anh ta thay đổi suy nghĩ về tình bạn giữa hai người khi họ còn nhỏ.
“Không, từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy!” Các đường nét trên khuôn mặt của Hồ Nhất Ngạn tuy không nổi bật nhưng cũng khá thu hút, tỷ lệ cơ thể của anh ta vô cùng hoàn hảo, rất hấp dẫn các cô gái trẻ.
Tần Cảnh Sầm xắn tay áo, khóe môi nhếch lên một đường vòng cung tà ác. Tần Cảnh Sầm nhanh chân đi vào bên trong, anh ta quay người đóng và khóa cửa phòng lại.
Sau đó anh ta đi đến bên giường, vươn tay túm lấy Hồ Nhất Ngạn đang nằm cuộn tròn trên giường. Một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi anh ta: “Trông cậu rất dễ bắt nạt chứ sao.”
Khi Hồ Nhất Ngạn sắp nổi bão, Tần Cảnh Sầm bình tĩnh ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Nhìn thấy phu nhân xuất hiện, anh ta bước nhanh đến phía sau và mở cửa xe.
Tần Cảnh Sầm vỗ vỗ vai Tần Nguyễn, anh ta nhẹ nhàng nói: “Em đi đi, trên đường cẩn thận.” Anh ta quen của quen nẻo đi đến trước một căn phòng nào đó, sau đấy nhấc chân đạp mở cửa phòng.
Cửa phòng bị đá văng vang lên tiếng va chạm rất lớn. “Cảnh Sầm, chúng ta quân tử động khẩu không động thủ a a!!!”
Trong căn phòng dành cho khách ở tầng một, tiếng kêu thảm thiết của Hồ Nhất Ngạn vang lên đứt quãng. Hai người bọn họ đã biết nhau nhiều năm, anh ta hiểu rất rõ Tần Cảnh Sầm ở trước mặt này nhìn như nhẹ nhàng nho nhã, tính tình dễ chịu, thực chất bên trong là người cực kỳ thù dai và lòng dạ hẹp hòi.
Anh ta nuốt nước bọt một cái, chắp tay lại và bảo: “Cảnh Sầm à, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ giấu giếm cậu nữa.” Tần Cảnh Sầm miễn cưỡng nở một nụ cười, anh nói sang chuyện khác: “Đêm nay em ở lại nhà, hay là về nhà họ Hoắc?”
Tần Nguyễn liếc nhìn đồng hồ, sắc mặt không khỏi hơi lo lắng: “Ngày mai Tam gia phải sang nước M, em muốn về nhà họ Hoắc một chuyến.” Có trời mới biết, trong từ điển của Tần Cảnh Sầm làm gì có từ tốt tính.
Hồ Nhất Ngạn vừa dứt lời, anh ta phát giác có thứ gì đó ấm áp chạm vào eo mình. “Bịch!”
Hồ Nhất Ngạn bị ném lên trên giường như ném rác rưởi. Nhận thấy được nguy hiểm, anh ta lập tức đứng lên, còn chưa kịp ổn định cơ thể thì lại bị đẩy xuống.
Tần Cảnh Sầm giữ chặt tay Hồ Nhất Ngạn, phòng ngừa anh ta tránh thoát rồi chạy trốn: “Nhất Ngạn, trong tôi tốt tính lắm hả?” Tần Cảnh Sầm kéo cô đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, em mau trở về đi.”
Tần Nguyễn được tiễn ra tận ngoài cửa, Hoắc Xuyên vẫn còn đang chờ ở bên cạnh xe. Tần Cảnh Sầm cười nhạo, giọng điệu âm trầm khó tả: “Xuất thân từ nhà họ Hồ ở Liêu Đông, thường xuyên tiếp xúc với mấy thứ ma quỷ tinh quái, thậm chí còn có mối quen biết cũ với ba tôi. Trước kia sao tôi chưa từng nghe thấy cậu đề cập đến một lần nào, Nhất Ngạn, loại chuyện này mà còn cần tôi phải hỏi cậu à? Hả?”
Đôi bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ của anh ta luồn vào trong mái tóc của Hồ Nhất Ngạn, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể anh ta nhanh chóng lan ra khắp căn phòng. Anh ta đứng ở cửa, cúi đầu chỉnh lại phần tay áo rồi nói với người bên trong phòng: “Nhất Ngạn, tôi không hy vọng có lần sau nữa.”
“Cậu khinh người quá đáng!” “Tần Cảnh Sầm, tôi thề không đội trời chung với cậu!”
Tiếng hét giận dữ của Hồ Nhất Ngạn bị ngăn lại trong phòng.
Tần Cảnh Sầm xoay hai tay ửng đỏ, anh ta nhấc chân rời đi, bước đi thoải mái khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ của anh ta.