Nụ cười ấcy có vui vẻ, thỏa mãn và thêm một chút sung sướng nữa khiến người ta nhìn mà thấy sợ nổi cả da gà. Làm anh em thân thiết với nhau mười năm, anh ta hiểu quá rõ đối phương.
Hồ Nhất Ngạn đóng cửa phòng vệ sinh, cởi quần áo trên người, chuẩn bị đi tắm. Lần này đi đến nước M, anh cũng muốn rèn luyện cho Tần Nguyễn, để cô từ từ tiếp xúc với những người thuộc bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, những người xuất chúng thuộc mọi ngành nghề và những người mới nổi trong giới kinh doanh.
Tần Nguyễn tuổi còn trẻ, nhưng đã có sự gan dạ sáng suốt, có thủ đoạn, chỉ cần có muốn thì vài năm nữa thôi là có thể như cá gặp nước ở trong giới thượng lưu này. Mà là anh cảm thấy ảo não với chính mình.
Không có gì sai khi cô gái nhỏ nhạy cảm, lòng cảnh giác cao và có ý thức tự bảo vệ mình. Hoắc Xuyên nghe vậy thì lập tức nói: “Tôi xin đi ngay!”
Dứt lời, anh ta đã quay người rời đi, bước chân khá vội vàng. Tần Nguyễn xuống xe, đi vào nhà.
Cô cảm giác được điện thoại trong túi rung lên. Chỉ là anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào mà khiến Tần Nguyễn dù đã ở chung với anh mấy tháng nay, nhìn bề ngoài thì có vẻ thân mật đấy nhưng thật ra lại càng ngày càng xa cách.
Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào gương mặt không còn bối rối, đã bình tĩnh trở lại và đôi môi mỏng gợi cảm hơi cong lên nhẹ nhàng của Tần Nguyễn. “Lâm Hạo?” Thật hiếm khi Hoắc Xuyên không nghe theo mệnh lệnh ngay mà nghi ngờ hỏi lại.
Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn đang để lộ ra vẻ mặt tò mò ở trước mặt, anh thản nhiên nói: “Lâm Hạo đã chính thức trở thành một thành viên của đội ám vệ nhà họ Hoắc.” Tại sao lại muốn cô đến bữa tiệc của nhà họ Lục?
Nếu như Tam gia ở đây thì không nói làm gì, nhưng anh không có ở đây, lấy thân phận của cô đi cũng không có ý nghĩa gì. Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, như muốn hút cô vào trong.
Không biết tại sao Tần Nguyễn lại có cảm giác người này đang tức giận. Tay anh ta sờ lên khóe môi, trên tay bị dính một chút máu đỏ.
Bảo Tần Cảnh Sầm ra tay ác độc đúng là chẳng ngoa chút nào. Trường Sinh Môn Vu Phạm: [@Thanh Thành Vệ Tây Thi/ Làm sao anh biết là yêu tinh mèo?]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Đêm nay tôi có đi ngang qua chỗ đấy, xảy ra một vụ án mạng, chủ nhân của con yêu tinh mèo kia đã chết, hiện giờ đang gây xôn xao náo động lắm.] Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Chỉ là một con yêu tinh mèo, chẳng có gì to tát.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Yêu tinh mèo? Tình huống như thế nào?] Khi Tần Nguyễn đang miên man suy nghĩ thì Hoắc Vân Tiêu thở dài một tiếng.
Anh nói một đống mà cô bé này chẳng nghe lọt được câu nào. Tần Nguyễn nhìn vào tên người vừa nhắn, cô nhớ cô gái này là pháp sư, không hợp với Vệ Tây Thi lắm.
Rất nhanh, phía dưới có người đáp lại. “Ôi!”
Hồ aNhất Ngạn vừa cười một cái, lại vô tình chạm vào vết thương nơi khóe miệng. Cô là Tam phu nhân, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc.
Cho dù có một ngày anh không còn nữa thì chỉ cần Tần Nguyễn không rời khỏi nhà họ Hoắc, cô sẽ mãi mãi là nữ chủ nhân của nơi này. Còn những chuyện lục đục với nhau, âm mưu dương mưu kia, cô không muốn nhúng tay vào.
Cô không phải là người phụ nữ duy nhất trong nhà họ Hoắc, còn có vợ của Hoắc Quân Tín là Long Vi, chị ấy là người của nhà họ Long. Nếu so sánh về thân phận thì chị ấy có khả năng trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc hơn cô. Rõ ràng trong dịu dàng đấy, nhưng Tần Nguyễn lại thấy toàn thân ớn lạnh.
Có vẻ như cô đã nói sai, làm đối phương không hài lòng. Cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu và thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt anh.
“Nguyễn Nguyễn?” Hoắc Vân Tiêu dịu dàng gọi tên cô. Cuối tin nhắn còn đính kèm một hình biểu tượng cô gái hút thuốc, vẻ mặt đặc biệt phiền não.
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Ghê vậy cơ à?] Điều này khiến cho Hoắc Vân Tiêu thấy thất bại và có chút không vui.
Đương nhiên, sự không vui này cũng không phải nhằm vào Tần Nguyễn. Tiếng nói kèm theo tiếng thở dài bất đắc dĩ của Hoắc Vân Tiêu vang lên.
Tần Nguyễn không còn quan tâm đến điện thoại nữa, cô ấn vào nút tắt màn hình ở bên cạnh: “Đã muộn như vậy rồi mà sao Tam gia còn chưa ngủ?” Bên nhà mẹ đẻ nhà họ Tần của cô có địa vị không cao, thuộc loại thấp cổ bé họng trước nhà họ Hoắc.
Cho dù cô có sức mạnh siêu nhiên thì cũng không thể khiến mọi người phục tùng mình chỉ bằng một vài lời nói được. Nhưng sao Tần Nguyễn có cảm giác lời này không đáng tin nhỉ.
Trong lúc cô vợ bé nhỏ còn đang mờ mịt, Hoắc Vân Tiêu đã kéo cánh tay cô đi lên lầu. Còn lời nói của đối phương, rơi vào trong tại của Tần Nguyễn không có bao nhiêu dao động.
Nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc? Tần Nguyễn bám vào cánh tay anh, ổn định lại cơ thể.
Chỉ là cô bị bất ngờ thôi. Tần Nguyễn mở ra, thấy có thông báo tin nhắn chưa đọc trong nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên”.
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Phía tây có yêu khí, mọi người có phát giác được không? “Em biết chứ, em là Tam phu nhân của nhà họ Hoắc.”
Giọng điệu của Tần Nguyễn rất bình thản, câu nói này thốt ra từ trong miệng cô cũng chỉ là một câu trần thuật mà thôi. Muốn trở thành một thành viên của đội ám vệ nhà họ Hoắc, đều phải trải qua rất nhiều tầng tuyển chọn.
Lâm Hạo có thể nhảy luôn qua những tầng sàng lọc này, trực tiếp trở thành ám vệ của nhà họ Hoắc cũng là một loại bản lĩnh đấy. Sau khi Hoắc Xuyên rời đi, Tần Nguyễn kéo bộ đồ ngủ màu xanh ngọc bích trên người Tam gia.
Cô hỏi: “Sao Lâm Hạo lại thành ám vệ nhà họ Hoắc vậy ạ?” Tần Nguyễn dám đánh cược rằng, những thế lực hiện giờ đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Hoắc cũng không coi trọng cô.
Sự chú ý của họ đối với cô đều là vì nhà họ Hoắc. Anh bước tới, sờ lên mái tóc mềm mại của Tần Nguyễn, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết: “Nguyễn Nguyễn, em là vợ của anh, cũng là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc, chuyện anh không ở đây, em đi tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục thay anh cũng là chuyện rất bình thường thôi.”
Tần Nguyễn không trả lời, cô rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào cái tay đang để bên hông của Tam gia. ...
Nhà họ Hoắc. Tần Nguyễn vừa bước chân lên bậc cầu thang thì mất thăng bằng, cơ thể lung lay.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình: “Sắp làm mẹ đến nơi rồi, đừng hấp tấp như vậy.” Hoắc Vân Tiêu vẫn dịu dàng tạo nhã như cũ, anh thản nhiên nói: “Cậu ta muốn ở lại nhà họ Hoắc thì cũng nên có thân phận thích hợp.”
Giọng nói của anh ấm áp, êm tai, ngữ điệu thong dong. Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc.
Con cái, mạng sống, người nhà, Tam gia, là những thứ mà hiện giờ cô quan tâm nhất. Cô lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn điện thoại vừa đi vào trong.
Điện thoại rung là vì có người gửi tin nhắn trong WeChat. “Em không muốn thì không đi nữa.”
Hoắc Vân Tiêu thỏa hiệp, chuyện mà Tần Nguyễn không muốn làm, anh cũng không muốn ép buộc cô. Anh dùng giọng điệu tùy ý nói: “Sáng sớm mai anh phải đi rồi, trong lúc anh đi, Nguyễn Nguyễn thay anh tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục nhé, đến lúc đó người của các gia tộc thế gia khác cũng tới. Không có anh ở bên cạnh, em phải tự chăm sóc mình cho tốt đấy, đừng để người ta bắt nạt.”
“Em à?” Có nhà họ Hoắc làm chỗ dựa sau lưng, bên ngoài cũng sẽ không có người làm khó cô.
Anh đang muốn trải đường cho Tần Nguyễn, nhưng cô vẫn còn ở giai đoạn giữ khoảng cách với anh. Không biết có bao nhiêu người đang chờ để chế giễu, xem cô tự làm trò cười cho thiên hạ, hoặc là bị nhà họ Hoắc đuổi ra khỏi cửa.
Nói Tần Nguyễn ích kỷ cũng được, hay nói cô không chịu nổi trách nhiệm lớn cũng không sao. Hoắc Vân Tiêu nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Xuyên đang đi vào.
Anh trầm giọng dặn: “Anh đi thu dọn đồ đạc, ngày mai sang nước M với tôi, giao chuyện trong tay cho Lâm Hạo đi.” Tần Nguyễn hỏi Hoắc Vân Tiêu, đổi lại được vẻ mặt phức tạp của anh.
“Nguyễn Nguyễn, đã lâu như vậy rồi, có phải em vẫn chưa nhận rõ thân phận của mình không?” Tần Nguyễn vô thức liếm môi, vươn tay gãi lưng: “Tự nhiên em thấy hơi ngứa.”
Cái cớ này đúng là có trăm ngàn chỗ hở. Tần Nguyễn củi đầu nhìn tin nhảy bên trong nhóm chat, đột nhiên cô đụng phải một bức tường thịt.
Vì sao lại nói là tường thịt, bởi vì cái trán của cô cảm nhận được độ ấm. Hoắc Vân Tiêu đưa tay về phía Tần Nguyễn.
Rõ ràng chỉ là động tác giơ tay, nhưng Tần Nguyễn giống như cảm nhận được nguy hiểm, cô nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay của đối phương. Bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh, thật là đẹp.
Một bàn tay duyên dáng như vậy rất thích hợp để chơi đàn, chắc chắn sẽ có một sức hấp dẫn khó tả. Tóm lại sau này vẫn còn thời gian, có lẽ khi cô trưởng thành hơn, cô sẽ bắt đầu cảm thấy có hứng thú với những chuyện này.