Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 849: Tiêu vân sâm tuyên bố giải nghệ, nguyễn nguyễn và ông cửu giao tranh



Ánh mắt Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt trên màn hình.

Chỉ một lát saku, cô nói với Hoắc Chi: “Buổi chiều tôi phải đến bệnh viện thăm ảnh đế Tiêu, cô giúp tôi chuẩn bị quà cáp và xe đi nhé.”
c
“Vâng.” ...

Buổi chiều.
Hiện giờ cô còn chưa đoán ra được ông lão cứng đầu này có ý gì, nên chỉ có thể yên lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Nếu như nói vì cô ra tay cứu Hoắc Kỳ nên có thể nhận được sự tán thành của đối phương, thì đó đơn giản là một chuyện viển vông.
Thấy Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào ký tự trên con dấu niêm phong của hồ sơ, ông Cửu bèn giải thích: “Đây là hồ sơ đặc biệt cấp S của đội Thiên Hành. Đến ngay cả đám người ngồi trong phòng họp của Nội Các kia muốn xem nội dung bên trong tập hồ sơ này cũng phải trải qua rất nhiều tầng thủ tục, cuối cùng còn phải xem tâm tình của đám người trong đội Thiên Hành kia có tốt hay không thì mới quyết định là có cho xem hay không đấy.”

Tần Nguyễn cau chặt mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tập hồ sơ ông Cửu đưa tới, trong lòng trầm xuống.
Tiêu Vân Sâm là cổ đông của công ty giải trí Á Hoàng, là cây rụng tiền lớn nhất của công ty, ấy vậy mà anh ta lại tuyên bố giải nghệ.

Vào lúc bảy giờ sáng nay, đối phương đã đăng một bài trên Weibo tuyên bố rời khỏi giới giải trí.
Tần Nguyễn cũng không ngồi ở vị trí chủ nhà, mà là theo bối phận ngồi xuống bên cạnh đối phương: “Ông Cửu, đã lâu không gặp.”

Thái độ không lạnh cũng không nhạt, mang theo sự ngoan ngoãn của bậc con cháu đối với các cụ lớn tuổi trong nhà.
Ông Cửu thở dài, mặt lộ vẻ vui mừng: “Ông biết chuyện đã xảy ra, Hưng Đức nói cho ông biết rồi, thằng bé Hoắc Kỳ rất được lòng ông, cảm ơn cháu gái đã ra tay cứu giúp.”

Tần Nguyễn cầm ấm trà trên bàn lên, tự mình rót một chén trà đưa đến trước mặt ông Cửu, cô thản nhiên nói: “Đều là người trong nhà cả, ông Cửu nói thế khách sáo quá.”
Anh ta vừa đăng bài trên Weibo, ngay lập tức trang tin của Giải trí Á Hoàng cũng đăng lại kèm lời nhắn chúc mừng.

Giải trí Á Hoàng: Nam Sơn ẩn cư ba nghìn năm, Bắc Đẩu ngả xuống Ngũ hồ thu, một chiếc thuyền con đang trôi dạt, trăng non treo ngược đảo Điếu Ngư. Chúc ảnh đế Tiêu mạnh khỏe trường thọ, và hạnh phúc bên gia đình. #[Tiêu Vân Sâm: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, từ hôm nay trở đi tôi sẽ chính thức rời khỏi nghiệp diễn, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi.]#
Ông Cửu bình tĩnh hỏi: “Cháu có biết Thái Ung Lương, đội trưởng đội 1 của đội Thiên Hành không?”

Ánh mắt Tần Nguyễn hơi trầm xuống: “Cháu có tiếp xúc qua một lần ạ.”
Gương mặt nghiêm nghị của ông Cửu nở nụ cười, ông ta lấy ở bên người ra một ít văn kiện: “Cái này là do cấp dưới của đội trưởng Thái đưa cho ông lúc sáng nay khi gặp ông ở bên ngoài khu nhà, nhờ ông gửi đến cho cháu, nói là xin cháu giúp đỡ bọn họ giải quyết vụ án.”

Túi hồ sơ trong tay ông cụ được đóng kín bằng phương pháp đặc biệt, trên đó có đóng dấu niêm phong, đánh dấu ký hiệu S.
Tần Nguyễn nghi ngờ nhìn những câu thơ mà Giải trí Á Hoàng đăng kèm theo bài viết tuyên bố giải nghệ của Tiêu Vân Sâm, cô cảm thấy đằng sau những câu thơ này có một ý nghĩa sâu xa nào đó rất khó nói.

Tiêu Vân Sâm thế này là thành công rút lui rồi à?
Độ cảnh giác trong lòng Tần Nguyễn tăng lên mấy phần, cô bình tĩnh nói: “Cháu không dám nhận ạ, cháu và bọn họ cũng chỉ mới quen biết gặp mặt nhau mấy lần thôi.”

Ông Cửu hài lòng gật đầu: “Ông còn nghe nói cháu cũng có mối quan hệ tốt với đội Thiên Hành?”
Hoắc Chi đáp lời, sau đó lùi lại mấy bước rồi quay người rời đi.

Tần Nguyễn đặt thìa xuống, mặt laộ vẻ trầm tư.
Tiêu Vân Sâm đã tỉnh, chuyện Kim Linh chết cũng không liên lụy đến anh ta.

Nhưng khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên anh ta làm lại khiến vô số người phải kinh ngạc không thể tin nổi, fan hâm mộ thì kêu khóc rầm trời.
Dù ngồi ở trước mặt ông Cửu, nhưng cô không hề có một chút rụt rè sợ hãi nào, chỉ lẳng lặng nghe đối phương nói chuyện, yên tĩnh ngoan ngoãn, nhưng quanh người lại có một thứ khí tràng rất riêng, thâm sâu khó dò, như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng, làm người ta nhìn không thấu.

Ông Cửu dừng nói, đôi mắt nhìn như đục ngầu nhưng thực chất lại rất sáng suốt đang đánh giá Tần Nguyễn.
“Ông Cửu nghe từ đâu thế ạ?”

Tần Nguyễn hơi ngạc nhiên, cô có quan hệ tốt với đội Thiên Hành lúc nào.
Thái Ung Lương làm thế này là có ý gì?

Đội Thiên Hành mời cô giúp đỡ phá án, mà còn là những vụ án cấp S à.
Huống chi phiền phức ở trên người Hoắc Kỳ còn chưa giải quyết xong, thế mà ông Cửu lại sốt sắng thay đổi thái độ chê bai lúc trước, tỏ ra thân thiện với cô thế này khiến cô cảm thấy giống như có một cái hố sâu nào đó đang chờ mình nhảy vào.

Quả nhiên, ông Cửu chẳng nhìn Tần Nguyễn, mà lại nhìn chén nước trà kia.
Ông ta thay đổi giọng điệu thân thiện, và thay bằng giọng trầm thấp uy nghiêm: “Nhà họ Hoắc có thể hưng thịnh được như ngày hôm nay cũng đã phải trải qua bao nhiêu lần sinh tử nguy hiểm, mỗi một lần rung chuyển đều sẽ mang đến cho gia tộc họ Hoắc một nền móng càng thêm vững chắc. Mấy trăm năm qua, gia tộc nhà họ Hoắc chưa từng có chuyện phụ nữ gánh vác việc nhà, hiện tại nhà họ Hoắc chỉ còn lại có một mình Vân Tiêu là cháu đích tôn dòng chính, theo lý mà nói cháu không có tư cách tiếp quản đội ám vệ, sự tồn tại của nó là mệnh mạch cốt lõi của gia tộc họ Hoắc.”

Gương mặt và khí chất của Tần Nguyễn cực kỳ xuất sắc, cô dùng tư thế lười biếng tao nhã ngồi ở một bên, trong mắt toát ra sự ôn hòa và trầm tĩnh.
Nghe thấy xưng hô cháu gái Nguyễn mà Tần Nguyễn suýt nữa giật nảy cả mình, cách gọi thân mật như thế này làm cô có cảm giác được yêu mà sợ.

Phải biết rằng ở lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của ông Cửu đối với cô rất không tốt, nói chuyện rất khó nghe.
Tần Nguyễn gặp ông Cửu ở phòng khách.

Ông cụ vẫn giống như lần đầu gặp mặt, mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn tối màu, tinh thần quắc thước, nhìn không giống một ông lão hơn 70 tuổi.
Hai tay ông Cửu nắm ở đầu cây gậy ba-toong, ông cụ nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Nghe nói tối hôm qua suýt nữa Hoắc Kỳ đã xảy ra chuyện, là cháu gái Nguyễn ra tay giúp thằng bé à?”

Nghe ông Cửu nói thế, trong lòng Tần Nguyễn lập tức hiểu ngay, cô cười nói: “Chỉ là tiện tay thôi ạ, Hoắc thất thiếu đến chơi nhà, cháu cũng đâu thể để cho người ta xảy ra chuyện ở đây được.”
Khi Tần Nguyễn đến, cô đã sẵn sàng để nghênh đón thành kiến của ông lão cố chấp này, nhưng không ngờ ông Cửu lại đón cô bằng vẻ mặt hiền lành và nụ cười thân thiết.

Trong mắt ông Cửu tràn ra nụ cười thân thiện, ông cụ vẫy vẫy tay với Tần Nguyễn: “Vợ của Vân Tiêu đến đây.”
Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn: “Ông Cửu, ông thay cháu nhận hết như vậy có phải là có chút không thỏa đáng không ạ?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.