Tần Nguyễn nghe ra được ẩn ý trong lời nói của đối phương, cô hơi híp mắt lại: “Ý của ông Cửu là?” <0br>
Ông Cửu thủng thẳng đáp: “Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đều có riêng cho mình những vị Thiên Sư để cung phụng, gần trăm năm qua, các gia tộc đều chiêu mộ rất nhiều người có năng lực kỳ lạ, phát triển có thể nói là rực rỡ như mặt trời giữa trưa. Lúc nhà họ Nam Cung chưa sụp đổ, không phải cũng dựa vào sức mạnh của những thế lực có năng lực kỳ lạ kia để lật đổ nhà họ Hoắc, thay thế vị trí của chúng ta sao. Nhà họ Hoắc mà muốn tiếp tục đứng vững ở vị trí đứng đầu các gia tộc danh môn vọng tộc ở thủ đô, thì sớm muộn gì cũng phải làm như vậy. Một môn phái Linh Sơn của Linh Hư Tử không đủ để làm cho người khác kiêng kị, nếu như cháu gái Nguyễn có thể giúp nhà họ Hoắc củng cố được địa vị của gia tộc, thì đây là điều mà tất cả các thành viên trong tộc đều sẽ vui lòng nhìn thấy. Từ trước đến nay đội Thiên Hành chưa bao giờ chủ động hợp tác với các gia tộc lớn ở thủ đô, bây giờ lại đích thân tìm đến cháu, hẳn là họ có cách đối đãi rất khác với cháu. Trước đây họ chưa bao giờ như thế, chẳng qua là vì trong các gia tộc lớn không có người mà họ để mắt đến thôi.”
Tần Nguyễn cười nhẹ nhìn ông Cửu, ánh mắt của cô rất bình tĩnh: “Ý của ông là để cho cháu giành được một chỗ đứng trong giới Huyền học, nhúng tay vào đội Thiên Hành mà tốt nhất là thu phục bọn họ, để họ trở thành trợ lực của nhà họ Hoắc?” Hoắc Chi từ phía sau đi tới: “Phu nhân, đã chuẩn bị xong quà thăm hỏi ảnh đế Tiêu, lúc nào cô xuất phát ạ?”
Tần Nguyễn vuốt vuốt mi tâm: “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ mười lăm phút chiều rồi ạ.” Khi cô cùng Tam gia gặp ông Cửu lần đầu tiên, đối phương tỏ ra rất coi thường thân phận của cô, sợ cô nhúng tay vào đội ám vệ, thậm chí còn mỉa mai cô không được đoan trang và có khí chất như các cô tiểu thư thế gia ở thủ đô.
Nhưng giờ thái độ của ông ta thay đổi đột ngột như thế là vì lo lắng cho tương lai của nhà họ Hoắc?
Sau khi uống xong chén trà do cô rót, ông ta có chấp nhận việc cô nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hoắc không, hay là ông ta chỉ để ý đến chuyện cô có thể khiến địa vị sau này của nhà họ Hoắc ở thủ đô ổn định hơn? Thái Ung Lương cúi người xuống: “Ông Cửu ạ.”
Ông Cửu đưa túi hồ sơ qua cửa sổ xe cho Thái Ung Lương: “Đội trưởng Thái, để cậu phải thất vọng rồi.”
Vẻ mặt Thái Ung Lương bình tĩnh, cũng không ngạc nhiên khi bị Tần Nguyễn từ chối, ông ta đưa tay nhận túi hồ sơ và hỏi: “Tam thiếu phu nhân nói thế nào ạ?” Thái Ung Lương ngồi trong chiếc xe do cục phân cho, ông ta đã đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được chiếc xe của ông Cửu lái ra ngoài.
Ông ta đẩy cửa xe bước nhanh về phía trước.
Xe của ông Cửu chậm rãi dừng lại, kính cửa sổ phía sau được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt già nua thân thiện. “Không phải vậy.” Ông Cửu cười híp mắt lắc đầu: “Cháu chỉ cần chiếm được nửa giang sơn trong giới Huyền học là được, phải biết cây cao đón gió lớn, có một số việc hăng quá lại hóa dở.”
Nửa giang sơn?
Tần Nguyễn không biết nên nói ông Cửu này quá tin tưởng vào năng lực của cô, hay là đang cố ý gây khó dễ vì muốn ngăn cản cô tiếp quản đội ám vệ nữa. “Đi luôn bây giờ đi.”
Tần Nguyễn quay người vào nhà, đi lên lầu, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng lớn của nhà họ Hoắc. Tần Nguyễn không nghĩ ra nguyên do, thấy ông Cửu sắp ra khỏi phòng khách, cô đứng dậy đi tiễn.
Các vệ sĩ đứng ở bên ngoài nhìn thấy ông chủ của mình đi ra thì lập tức tiến lên đón, sau đó một trái một phải đi theo sau lưng ông Cửu.
Tần Nguyễn đứng ở cửa biệt thự, đưa mắt nhìn theo ông Cửu ngồi lên xe rồi rời đi, khuôn mặt ôn hòa đột nhiên trở nên vô cảm. “Cháu sai rồi, mấy năm gần đây những người tài năng sống ẩn cư xuất hiện ngày càng nhiều, xã hội nhìn như thịnh vượng hòa bình, nhưng thực ra liên tiếp có tà ma xuất hiện. Các gia tộc lớn nhìn có vẻ như an phận thủ thường, sống hòa thuận với nhau đấy, nhưng thực tế có không ít người đang rục rịch muốn có hành động. Nhà họ Hoắc không có nhiều mối quan hệ ở trong giới Huyền học, ai mà biết được có bao nhiêu kẻ lòng lang dạ sói đang ẩn nấp trong bóng tối, muốn thay thế vị trí của nhà chúng ta đâu.”
Tần Nguyễn xoay xoay chén trà tinh xảo trên tay, cô im lặng không nói gì.
Ông Cửu rủ mắt xuống, cũng giữ im lặng. Cô chạm vào phần tay vịn của chiếc ghế gỗ đang ngồi, dùng đầu ngón tay xoa xoa bề mặt nhẵn bóng của gỗ, rồi trầm ngâm nói: “Với địa vị hiện tại của nhà họ Hoắc, hình như cũng không cần thêm sự trợ giúp nào nữa đâu ạ.”
Ông Cửu đã cao tuổi, ngồi thẳng một lúc như thế thấy cơ thể hơi mệt mỏi.
Ông cụ thả lỏng cơ thể và dựa người vào lưng chiếc ghế gỗ phía sau, nụ cười tang thương trên mặt ông cụ nhạt đi, ánh mắt lộ ra sự lo lắng. Một lát sau, Tần Nguyễn hờ hững nói: “Cháu cần bàn bạc với Tam gia về chuyện này.”
Cô lại chỉ vào tập hồ sơ trên bàn: “Làm phiền ông Cửu đưa lại cho người nhờ vả.”
“Được.” “Vậy ông không từ chối nhé.”
Ông Cửu chống gậy đứng dậy, cầm túi hồ sơ trên bàn rồi quay người rời đi.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào chén trà không ở trên bàn, trên mặt toát ra nét do dự. ...
Tiêu Vân Sâm đang ở trong bệnh viện tư nhân năm sao duy nhất ở thủ đô, cách bài trí xa hoa và cung cách phục vụ trong bệnh viện giống như khách sạn năm sao, đã trở thành lựa chọn tốt nhất của nhiều người nổi tiếng.
Người ta đồn rằng con dâu của một vị lãnh đạo nào đó trong Nội Các, khi gia tộc còn đứng ở thời kỳ đỉnh cao đã từng bỏ ra một số tiền khổng lồ để sinh con ở đây, tin tức này đã thu hút vô số người đến bệnh viện này. Tần Nguyễn đi thang máy lên tầng có phòng bệnh của Tiêu Vân Sâm, trước khi cô đến đã gọi điện báo qua với Từ Ân Hạo, nên đi đường khá thuận lợi.
Đẩy cửa phòng bệnh của Tiêu Vân Sâm, Tần Nguyễn bước vào căn phòng riêng cao cấp nhất này, và không khỏi kinh ngạc bởi cách bài trí xa hoa của nơi đây.
Cô đứng ở cửa liếc nhìn sơ đồ bố trí phòng ở trên tường, căn phòng bệnh này không chỉ có phòng ngủ, phòng tắm và phòng khách, mà còn có các dịch vụ thông minh tiên tiến, không thua kém bất kỳ khách sạn năm sao nào ở thủ đô.
“Cô là ai?”