Lúc Chử Tử Phượng phong ấn ký ức sắp thức tỉnh của Tần Nguyễn, thì Hoắc Vân Tiêu cả đêm rơi vào trạng thá1i tim đập nhanh, đang ghé vào đầu giường phun ra máu đỏ tươi.
Đôi tay mảnh khảnh của anh chống lên đầu giường, cơ thể suy2 yếu bất lực như cạn kiệt cả sinh lực. Người hầu cẩn thận đỡ Hoắc Vân Tiêu đang yếu ớt dựa vào đầu giường.
Cô ta đưa tay bấm chuông khẩn cấp bên cạnh giường, thiết bị liên lạc khẩn cấp ở mọi ngóc ngách trong tòa nhà đều vang lên.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Hoắc Diêu dùng giọng nói non nớt nghiêm túc nói với chiếc vảy: “Câu Xà Trường Uyên có ở đây không?”
Khu phía nam thành phố, nơi ở của Tiêu Vân Sâm.
Trường Uyên đang dùng nguyên hình nằm trong sân thì bất thình lình giọng nói non nớt của Hoắc Diêu vang lên rõ ràng như sấm bên tai hắn. Trong phòng, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đã đi đến bên giường.
Lũ trẻ vươn đôi tay nhỏ bé đỡ lấy cha, người hầu vội vàng tiến lên: “Để tôi, để tôi!!”
Sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, làm sao hai đứa trẻ có thể gánh nổi. “Cái này...” Người hầu hơi do dự.
Lâm Hạo nóng nảy quát: “Nếu Tam gia thật sự xảy ra chuyện thì chẳng ai ở đây chạy được đâu, đừng lề mề nữa!”
Mặc dù không biết Hoắc Diêu có năng lực gì, nhưng đứa bé kia có thể khiến anh ta vô thức ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, nhất định phải có một loại năng lực mà người ngoài không biết. Tất cả mọi người ở trong phòng đều không thể nhìn thấy từ trên tay của thái tử nhỏ tuôn ra hàng ngàn hàng vạn sợi sát khí màu đen nhỏ như sợi chỉ, chúng được truyền vào cơ thể của Tam gia với tốc độ chậm chạp.
Hoắc Vân Tiêu không để ý đến lời khuyên của cậu con trai út, anh ngước mắt lên, ánh mắt dữ tợn nặng nề bắn thẳng về phía Lâm Hạo.
Đôi môi nhuốm máu của anh mở ra đóng lại, anh hạ thấp giọng nói cái gì đó. Trong đó có một tên ám vệ sắc mặt chìm như nước.
Trong phòng chỉ có chủ nhân cùng hai cậu chủ nhỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì bọn họ không gánh chịu được nổi trách nhiệm.
Đúng lúc này, Lâm Hạo tỉnh lại, trên gương mặt cương nghị hiện lên vẻ mặt mê mang. “Vào đi.”
Giọng nói ôn hòa phát ra từ trong phòng.
Trường Uyên đẩy cửa bước vào, vị chủ nhân trời sinh cao quý phi phàm, anh tuấn nho nhã giống như thần tiên của hắn đã thoải mái tựa vào lan can ban công. Không quan tâm đến sự có mặt của người hầu gác đêm trong phòng, hai anh em nhanh chóng đứng dậy 0và lao ra cửa bằng đôi chân ngắn ngủn.
Động tác của chúng rất nhanh nhẹn, tất cả chỉ trong chớp mắt là hoàn thành.
“Cậu chủ, hai cậu muốn làm gì vậy?” Lâm Hạo mím môi, cúi đầu cung kính nói: “Vâng...”
Anh ta vẫy tay với thuộc hạ phía sau: “Hẳn là bác sĩ Trần đã nhận được tin tức, đi mời người tới đây.”
Bởi vì Tam gia lên tiếng ngăn cản nên ám vệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần này Lâm Hạo vừa lên tiếng, hắn ta lập tức chạy đi. Thằng bé có thể thấy rõ em trai đang chuyển sát khí cho cha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hoắc An Kỳ lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là có vẻ không chống đỡ nổi, nhưng hai tay của thằng bé vẫn dán sát vào sau lưng và ngực của Hoắc Vân Tiêu.
“Các người đi ra ngoài hết đi!” Tiếng hét lên sợ hãi của lũ trẻ và người hầu vang vọng khắp căn biệt thự.
Đêm nay Hoắc Khương đang trông coi ở bên chỗ Hoắc Dịch Dung, Hoắc Chi cũng không có ở nhà.
Ám vệ trực đêm ở dưới lầu nghe thấy tiếng hét thì xông lên cả một đám. “Rầm!”
Cửa phòng bị một sức mạnh vô hình đóng lại, phát ra một tiếng rầm lớn.
“Tại sao cửa lại đóng vậy?” Từ chỗ đối phương đang đứng thì rõ ràng những gì hắn vừa nói ở tầng dưới hẳn đã đến tai chủ nhân.
Khóe môi Tiêu Vân Sâm khẽ cong lên, anh ta cất giọng nói lạnh lùng trong trẻo: “Thằng bé đã gọi cậu tới cứu viện thì đừng để nó phải thất vọng.”
“Vâng, chủ nhân.” Trường Uyên nghe vậy, thân hình rắn phủ đầy vảy bất khả xâm phạm vặn vẹo, cái đuôi phân ra làm hai cái móc đập mấy cái xuống nền sân.
Trong nháy mắt, hắn hóa thân thành người.
Hắn lơ đễnh nói với Hoắc Diêu: “Tôi cần phải đi xin chỉ thị của chủ nhân trước.” Cái miệng nhỏ nhắn của Hoắc Diêu mím chặt, nhìn thấy cánh tay của em trai đang run rẩy, thằng bé lập tức ra mệnh lệnh.
Người hầu đang lau máu trên tủ đầu giường, Lâm Hạo thì đứng ở bên cạnh giường lo lắng chờ đợi bác sĩ Trần đến.
Hai người nghe thấy lời Hoắc Diêu nói thì theo bản năng muốn phản bác. Nhưng khi bọn họ quay đầu nhìn về phía cặp mắt đen nhánh không có chút tròng trắng nào của Hoắc Diêu, thì cơ thể họ đã không thể kiểm soát được mà thi hành mệnh lệnh.
Bọn họ giống như những con rối bước ra khỏi cửa, hoàn toàn vô hồn và phó mặc cho người khác định đoạt.
Thấy bọn họ đi ra, đám ám vệ bên ngoài tỏ vẻ khó hiểu, muốn thăm dò xem tình huống ở trong phòng của chủ nhân. Người hầu gác đêm thấy hai vị chủ nhân nhỏ chạy ra ngoài cửa thì sửng sốt hô lên.
Hoắc Diêu quay đầu lại, ánh mắt âm trầm lạnh lùng dán chặt vào người hầu chuẩn bị đuổi theo.
Thằng bé dùng giọng nói non nớt cảnh cáo đối phương: “Không cho phép đi theo, nếu không tôi sẽ bảo ba đuổi cô đi!” Hoắc Vân Tiêu vẫn còn đang nằm ghé vào đầu giường mà nôn ra máu, nửa thân trên của anh gần như treo lơ lửng trên không, nếu không phải anh chốHoắc Vân Tiêu vẫn còn đang nằm ghé vào đầu giường mà nôn ra máu, nửa thân trên của anh gần như treo lơ lửng trên không, nếu không phải anh chống tay lên tủ đầu giường, thì có lẽ đã ngã xuống đất rồi.
“Ba!”
“Tam gia!” Đôi mắt đỏ như máu đang nhắm nghiền từ từ mở ra, đôi mắt hung tàn của hung thú lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Diêu nói: “Tính mạng của cha tôi đang ngàn cân treo sợi tóc rồi, chú mau đến đây cứu giúp.” Hoắc Diêu lấy từ trong mi tâm ra một chiếc vảy màu đen.
Đây là chiếc vảy bảo vệ dùng kỹ thuật tối thượng của tộc Câu Xà luyện thành, mà Trường Uyên đã đưa cho thằng bé khi hắn đến khu nhà họ Hoắc vào lần trước.
Hoắc Diêu điều khiển chiếc vảy lơ lửng trong không trung, và chiếc vảy đen tỏa ra ánh sáng trắng chói lọi. Một đống người vây quanh trước cửa, cuống đến độ đi vòng quanh.
Bác sĩ Trần đến cũng chẳng ích gì, bọn họ chỉ có thể đứng lo lắng suông ở ngoài cửa.
Trong phòng ngủ. Anh còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nghe thấy Lâm Hạo nói muốn thông báo cho Tần Nguyễn, dây cung căng chặt trong đầu anh lập tức rung lên.
“Ba, ba không nên nói chuyện!”
Chẳng biết từ lúc nào Hoắc An Kỳ đã trèo lên giường, đứng sau lưng Hoắc Vân Tiêu, hai bàn tay nhỏ bé đè lên lưng và ngực anh. Ám vệ sau lưng nghe anh ta nói thế thì quay người định đi.
“Đợi một chút...”
Giọng nói yếu ớt của Tam gia vang lên ngăn cản. Hoắc Diêu làm sao không nghe ra được ý Trường Uyên đang cự tuyệt, thằng bé lạnh lùng nói: “Chú nói cho bác tôi biết, nếu như ba tôi xảy ra chuyện gì khiến mẹ tôi không sống được nữa, thì đám chư Phật ở trên trời cũng không đủ sức xoay chuyển đâu.”
Nghe thấy Tần Nguyễn sẽ vì chuyện này mà gặp nạn, Trường Uyên lập tức biến mất tại chỗ.
Hắn xuất hiện ở trước cửa phòng Tiêu Vân Sâm và đưa tay gõ cửa. Máu tươi nhuộm đỏ thảm dưới sàn, máu bắn tung tóe lên tủ đầu giường và bắn lên cả 7bộ đồ ngủ màu xanh đậm mà Tam gia đang mặc.
Trong phòng trẻ con, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang say giấc nồng dường như cảm7 nhận được điều gì đó nên đột nhiên mở to đôi mắt đen láy.
Bọn chúng đồng thời quay đầu lại, hai khuôn mặt nhỏ giống nhau2 như đúc cùng nhìn nhau. Hoắc Diêu siết chặt nắm tay nhỏ, khẩn trương liếm môi, thằng bé thử ướm hỏi: “Hung thú Câu Xà thời thượng cổ có thần lực rất mạnh, gọi hắn đến xoa dịu cho ba chắc cũng được đấy nhỉ.”
“Vậy anh còn chờ gì nữa, mau gọi hắn tới đi!”
“Được!” Lâm Hạo biết Tần Nguyễn có năng lực, có biện pháp làm dịu cơn đau của Tam gia, nên vô thức cho rằng nhất định phải nói chuyện này cho cô biết.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Hoắc Vân Tiêu trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn Lâm Hạo.
Mặc dù cơ thể anh suy yếu, nhưng lực sát thương của cái nhìn này lại không hề yếu một chút nào, ánh mắt lạnh đến thấu xương. Lâm Hạo bước vào phòng, đứng ở đầu giường mà không biết nên làm cái gì, anh ta chỉ có thể nhìn hai đứa nhỏ ngồi vây quanh Tam gia ở trên giường, lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoắc Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhắm mắt lại, nét mặt lạnh lùng vẫn cao quý như thế, phong độ vẫn không hề suy giảm.
Hoắc Diêu nắm tay cha, đôi mắt đen láy nghiêm túc của thằng bé thỉnh thoảng lại nhìn cha rồi nhìn sang em trai. Lâm Hạo đứng ở xa nên không nghe thấy được, nhưng Hoắc Diêu lại nghe rất rõ.
Thằng bé kéo căng khuôn mặt nhỏ của mình, quay đầu nhìn Lâm Hạo: “Ba nói không được báo cho mẹ biết, và gọi bác sĩ Trần tới đây.”
“Tam gia, phu nhân rất quan tâm ngài, cô ấy chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy ngài đau đớn như vậy đâu.” Anh ta kinh ngạc quay người lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt rồi nhấc chân lên đá tới.
Một tiếng rầm vang lên, nhưng cửa vẫn nguyên vẹn.
Lâm Hạo tức giận khẽ cau mày, khuôn mặt anh ta căng thẳng, quanh người tỏa ra thứ khí tràng dã man, anh ta nói với người hầu: “Đi lấy chìa khóa đi!” Đôi mắt đen láy của Hoắc Diêu nhìn chằm chằm Hoắc An Kỳ, thằng bé lo âu hỏi: “A Kỳ, em còn có thể kiên trì được không?”
“Sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!”
Gương mặt xinh đẹp của Hoắc An Kỳ trắng bệch, môi đã mất đi huyết sắc. Người đầu tiên xông vào phòng ngủ là Lâm Hạo, mùi máu tanh trong phòng xộc lên mũi, nhìn thấy Tam gia người bê bết máu mà mặt anh ta biến sắc, gần như gầm nhẹ với ám vệ phía sau: “Đi mời bác sĩ Trần tới đây, sau đó báo cho phu nhân biết Tam gia xảy ra chuyện rồi!”
Ở trong bộ ám vệ, tuy tiếng nói của Lâm Hạo còn chưa thể so với ba vị thủ lĩnh Hoắc Khương, Hoắc Xuyên hay Hoắc Chi, nhưng anh ta cũng đã bắt đầu bồi dưỡng người của mình.
Anh ta hiện tại là đội trưởng đội ám vệ, trong tay có mấy thành viên mới, là cánh tay phải mà Tam gia bồi dưỡng cho Tần Nguyễn. Hoắc An Kỳ thấy anh trai còn đứng nói nhảm với người hầu thì bèn kéo cánh tay thằng bé đi ra ngoài cửa: “Đừng nói linh tinh nữa! Ba sắp không kiên trì được nữa rồi!”
Hai anh em nắm tay nhau ra khỏi phòng.
Hai vị chủ nhân nhỏ quá quý giá, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc đã là nhẹ lắm rồi đấy, người hầu làm sao có thể không đi theo được. Trường Uyên nhìn thật sâu người đàn ông dựa trên ban công, gương mặt với những đường nét như tạc tượng của đối phương, cùng vẻ mặt phóng khoáng khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Vị chủ nhân mạnh mẽ cao ngạo, coi những người khác chỉ là giun dế lúc trước thực sự đã quay trở lại.
Thấy Trường Uyên vẫn còn đứng đó, Tiêu Vân Sâm thúc giục: “Đi đi.” Anh ta hơi nghiêng người, dùng ánh mắt có vẻ ôn hòa nhưng thực chất lại cực kỳ hờ hững nhìn lên bầu trời đầy sao, phương hướng mà ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm chính là vị trí của sao Tử Vi Đế Tinh.
Ánh đèn lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt tuyệt đẹp, sống mũi cao cùng đôi môi lạnh lùng hơi cong nhẹ, trông giống như Thần Quân của Hồ tộc còn sống từ ngàn năm trước.
Nhưng bây giờ Tiêu Vân Sâm chỉ là người bình thường, không có bất kỳ năng lực gì.
Trường Uyên nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, thân hình cao lớn biến mất trên hành lang.
Khu nhà họ Hoắc.
Khi Hoắc An Kỳ sắp không kiên trì được nữa, thì Trường Uyên tóc dài phấp phới, trên người mặc bộ đồ đen và có yêu khí vờn quanh bỗng đột nhiên xuất hiện trong căn phòng.
Các đường nét trên khuôn mặt hắn rất sắc nét, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông tuấn tú mặt tái nhợt như tờ giấy đã bất tỉnh nằm trên giường.