Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 948: Ký ức bị phong ấn một lần nữa, đế quân chỉ còn sống được ba năm



Khóe miệng Hoắc Tam gia chảy ra vệt máu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không có một chút sắc máu nào, hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn không làm giảm đi sự 1cao quý.

Trường Uyên quan sát một lúc lâu, sau đó khẽ lắc đầu với hai đứa bé: “Trong khí tím lẩn khuất sát khí màu đen ô uế, cả hai tuy tương2 khắc nhưng lại chặt chẽ không thể tách rời. Tôi chỉ có thể tạm thời áp chế chúng, chứ không thể loại bỏ hoàn toàn.” Hoắc An Kỳ đã dừng việc 7chuyển sát khí, thằng bé nhướng mày nhìn Trường Uyên, mặt không hề cảm xúc nói: “Tôi không kêu chú xử lý, chỉ cần áp chế xuống là được.”

Nếu 7như sức mạnh của thằng bé không bị phong ấn, thì nó cũng chẳng cần Trường Uyên phải ra tay.
Bởi vì không thể xoa dịu giúp cha nên thằng bé ca2u mày, khuôn mặt bánh bao đáng yêu cũng hơi phồng lên.

Trường Uyên buông cằm của Tam gia ra, hắn ngước mắt nhìn thái tử nhỏ nhà họ Hoắc, và b0ắt gặp đôi mắt đen nhánh không có một chút tròng trắng nào của thằng bé.
Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ vô thức bảo vệ Trường Uyên, sợ hai người vừa đột nhiên xuất hiện này quấy rầy đến quá trình điều trị.

Khi hai lực lượng đen và trắng mạnh mẽ sắp đụng vào cơ thể nhỏ bé của bọn trẻ, căn phòng đột nhiên rơi vào trạng thái đứng im.
“Tại sao tôi phải làm như thế?!”

Trường Uyên vốn tính tình ương ngạnh, không hề suy nghĩ mà muốn làm trái lời hắn ta.
Trường Uyên ở một bên châm chọc: “Với cái cơ thể tàn tạ này của hắn, sống không quá ba năm nữa đâu, các người chỉ lãng phí sức lực thôi.”

Chử Tử Phượng và Minh Vương liếc nhìn nhau, vẻ mặt họ nghiêm túc lạ thường, nhưng lại không lên tiếng phản bác.
Trên mặt Hoắc Diêu lộ nụ cười lạnh lùng, thằng bé tức giận gắt: “Nói vớ vẩn! Cha tôi chắc chắn sẽ không có chuyện gì!”

Hoắc An Kỳ tiến lên lắc đầu với anh trai, trên gương mặt thằng bé hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Khi họ chạm vào cơ thể của Hoắc Vân Tiêu, họ đã phát hiện ra rằng cơ thể này rất yếu, và đã rơi vào tình trạng kiệt quệ.

Dưới sự hợp tác của Minh Vương và Chử Tử Phượng, Tam gia nhanh chóng khôi phục lại trạng thái khí tím và khí đen cân bằng.
Nếu phải dùng hết bố cục ngàn năm để đổi lấy hai người con trai thông minh như thế này của Đế Quân, thì sự bất mãn của gã đối với Tần Nguyễn cũng bớt đi được một chút.

Ánh mắt của Chử Tử Phượng rơi vào trên người Trường Uyên, trong mắt gã hiện lên một tia lạnh lùng, gã trầm giọng nói: “Sức mạnh của hung thú thời thượng cổ quá bá đạo, ngươi không thể giúp được Đế Quân, mẹ của lũ trẻ cũng sắp về đến đây rồi, mau dừng tay đi.”
Sức mạnh trên người bọn họ giống với của Tam gia, họ ra tay thuần thục và nhanh chóng, trực tiếp trấn áp sát khí màu đen sắp nuốt chửng khí tím.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đứng bên cạnh giường nhìn cảnh này với ánh mắt lo lắng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi không còn chút sắc máu của đứa trẻ, hắn ta không khỏi nhíu mày: “Cậu cần gì phải cậy mạnh như vậy?”

Hoắc An Kỳ nâng chiếc cằm nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Tôi không ra tay, ba tôi làm sao chống đỡ nổi?”
Đôi mắt lạnh lùng của Minh Vương nheo lại, hắn ta nghiêm nghị nói: “Tại vì chủ nhân vừa mới vì Tần Nguyễn mà tiêu hao mấy năm sinh mệnh...”

Hắn ta kể cho Trường Uyên nghe về chuyện vừa nãy, khi linh hồn của Tần Nguyễn sắp sụp đổ, hắn ta và Chử Tử Phượng đã sử dụng máu tươi do Đế Quân để lại để phong ấn ký ức của cô.
Gã vừa dứt lời, Trường Uyên cũng lập tức thu tay lại.

Nếu như không phải vừa rồi Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ giúp hắn đỡ một đòn, thì hắn đã không thèm làm nữa rồi.
Thằng bé không phản bác Trường Uyên, thậm chí còn ngăn Hoắc Diêu cãi lại.

Hoắc Diêu trừng mắt với em trai.
Còn Chử Tử Phượng mặc áo choàng trắng, mái tóc dài màu xanh buông xõa, dáng người cao gầy đứng bên cạnh Minh Vương.

Hai người nhìn thấy Trường Uyên ngồi bên giường, hai tay đặt trên người Hoắc Tam gia thì cùng đồng thời ra tay tấn công hắn.
Trường Uyên đang dốc toàn lực trấn áp sát khí bên trong cơ thể Tam gia, giúp khí tím không bị khí đen nồng đậm nuốt chửng, nên không nhìn thấy hành động tương tác giữa hai đứa trẻ.

Đúng vào lúc này, Minh Vương và Chử Tử Phượng đột nhiên xuất hiện trong phòng.
“Sớm muộn gì hắn cũng không chịu đựng được, chẳng mấy năm nữa, khí tím trong cơ thể hắn sẽ bị khí đen nuốt chửng, đến lúc đó, người cha này của các cậu cũng không sống được bao lâu.”

Trường Uyên ngoài miệng nói những lời khó nghe, nhưng người thì đã ngồi xuống mép giường, dùng thần lực mạnh mẽ của mình áp chế hai luồng khí hỗn loạn trong cơ thể Tam gia.
Sát khí hiện lên trên gương mặt đẹp trai mê hồn của Minh Vương, chiếc áo choàng màu đen nhẹ nhàng vung lên, làn sương mù màu đen mạnh mẽ lao thẳng về phía Trường Uyên.

Chử Tử Phượng trên người tỏa ra tiên khí thì nhàn nhã lười biếng nâng hai tay bấm quyết, một luồng ánh sáng trắng chói mắt bùng lên từ lòng bàn tay của gã, sát khí bắn thẳng về phía Trường Uyên.
Minh Vương vừa định nói cái gì đó thì sau lưng vang lên tiếng đập cửa.

“Thùng thùng thùng!”
Minh Vương có gương mặt khá nữ tính và vô cùng đẹp, trên người hắn ta mặc một chiếc áo choàng đen, bao quanh toàn thân là khí đen.

Âm khí trên người hắn ta rất nặng, hơi thở tử vong cực kỳ mạnh mẽ, toàn thân tràn ngập cảm giác áp bách kinh người.
Bọn họ đồng thời thu tay lại, gương mặt xuất sắc hơi tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đã tiêu hao khá nhiều sức lực.

Minh Vương thu tay về, hắn ta nhìn từ trên xuống dưới Trường Uyên rồi cảnh cáo: “Chuyện ngày hôm nay không được phép nói cho Tần Nguyễn biết.”
Trên người Trường Uyên tỏa ra yêu khí nồng đậm, khuôn mặt tuấn tú cương nghị trầm xuống, toàn thân hắn tràn ngập khí thế bá đạo, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào người quen cũ.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, khóe môi cong lên cười khẩy: “Hôm nay tôi xem như đã được nhìn thấy bản lĩnh qua sông đoạn cầu của các vị.”
Minh Vương và Chử Tử Phượng cùng đồng thời thu hồi sức mạnh, hành động này khiến bọn họ suýt chút nữa bị bắn ngược, bước chân không tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước.

Vì cảm xúc quá kích động mà màu sắc nốt ruồi son trên chóp mũi của Minh Vương càng đỏ sậm hơn.
Ánh mắt dịu dàng của Chử Tử Phượng nhìn hai đứa trẻ, đôi môi mỏng của gã hơi nhếch lên nở một nụ cười lười biếng.

Gã nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, càng nhìn càng thấy thích.
Hắn ta chỉ vào Trường Uyên vẫn đang ngồi ở mép giường, tức giận giải thích: “Người này rõ ràng là hung thú Câu Xà thời thượng cổ, chủ nhân của hắn là Thần Quân Hồ tộc vẫn luôn đối đầu với Minh giới chúng ta đó!”

Hoắc Diêu liếc mắt qua Trường Uyên, thằng bé hung tợn nói: “Nếu hắn dám làm cha tôi bị thương, thì hôm nay tôi sẽ rút gân bẻ xương, ăn thịt hung thú Câu Xà!”
Thằng bé hơi nhếch cằm lên, đôi mắt đen láy trông giống hệt Tam gia hung hăng nhìn chằm chằm vào Minh Vương và Chử Tử Phượng.

“Cha tôi đang gặp nguy hiểm, các người đang chê ông ấy chết không đủ nhanh sao?”
Hoắc An Kỳ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, miệng cũng khẽ nhếch lên.

Thằng bé đưa ngón tay đến bên môi, làm động tác xuỵt với Hoắc Diêu.
Tuy giọng nói non nớt, nhưng lời thằng bé nói ra lại vô cùng sắc bén.

Minh Vương vô cùng oan uổng mà kêu than: “Oan uổng cho tôi quá!”
Một giọt máu bằng với mấy năm tuổi thọ ở kiếp này.

Nhưng một khi ký ức của Tần Nguyễn được khôi phục trước thời hạn, thì tất cả những nỗ lực của mọi người đều sẽ thất bại trong gang tấc.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.