Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 11: . Lily



Chương 11. Lily

Sau một ngày làm việc "năng suất" Trần Quân lại vác mặt đến ngôi trường tiểu học quen thuộc đón Lily về nhà.

"Chú!"

Cô bé từ lâu đã đợi sẵn ở cổng trường, chỉ cần nhìn thấy mặt là nhào thẳng tới ôm chặt lấy hắn quyết không chịu buông, giống hệt như ngày đầu tiên hắn gặp con bé vậy.

"Vẫn không bỏ cái thói đu bám này nhỉ?"

"Hì hì"

Lily cười tươi như hoa, đôi môi nhanh nhảu nói ra những câu từ đủ chấn động để Trần Quân mặt ngệch ra: "Chú, con muốn nghỉ học"

"...Hả? Tại sao?"

"Kiến thức của cấp tiểu học quá đơn giản, con mượn sách của anh chị học xong hết trơn rồi. Vả lại... Mọi người hình như không thích điều này nên con không muốn đến trường nữa"

Trần Quân: "..."

Ok, cái giá của sự ưu tú là cô độc. Hắn hiểu.

Nhưng thực sự đấy, con bé mới học có bao nhiêu ngày đâu?

...

Được rồi, sức học tập quái vật đến như vậy, bị mọi người ganh ghét sợ hãi cũng phải thôi. Có đôi khi nhan sắc tuyệt trần của con bé cũng không thể giải quyết được vấn đề...

"Vậy nhóc con có muốn học cấp tiếp theo nữa hay không?"

"Đương nhiên. Nhưng bây giờ con chỉ muốn học ở nhà thôi. Mỗi lần chú về mặt chú đều bí xị trông khó coi lắm, nên là con muốn làm điều gì đó để chú đỡ nặng nhọc..."

Sự nặng nhọc này đều đến từ tâm lí đó... Cô bé. Ta lúc nào chả như thế?

Cơ mà...

"Giác ngộ tốt đấy. Vậy bây giờ chúng ta đi mua sách vở cấp trung học, chịu không?"

Lily gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại mở miệng đòi hỏi: "Ừm... Thật ra thì... Chú có thể mua cho con thêm một bộ máy tính cá nhân..."

"...C·hết đói đấy nhóc. Đợi khi nào dư dả tí đi rồi tính tiếp. Nếu muốn tra cứu gì đó thì nhóc có thể sử dụng điện thoại mà, cần gì phải thế?"



"Điện thoại kiếm tiền không dễ bằng..."

Trần Quân: "..."

Con bé này giác ngộ hơi quá tốt so với thông thường rồi. Nó mà thực sự kiếm tiền thì... Cái mác "bóc lột sức lao động trẻ em" sẽ treo trên đầu hắn mất.

Hắn không quên lúc này hắn vẫn đang bị theo dõi bởi cảnh sát đâu!

"Thôi... Chuyện tiền nong ta tính sau đi"

Lily tỏ ra có hơi bất mãn nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, làm Trần Quân thở phào nhẹ nhõm.

Đến tối.

Trần Quân dẫn Lily về nhà cùng đống sách vở chất chồng, đủ để cô bé tự học trong một khoảng thời gian dài.

"Tắm rửa rồi còn phải nấu cơm nữa... Giờ thì mình hiểu vì sao trong nhà cần đến phụ nữ rồi. Mệt c·hết mất"

Lily nghe lọt tai câu ấy, gò má phồng lên thành hai chiếc bánh bao.

"Sau này con sẽ nấu cơm cho chú, không cần chú phải lo nghĩ nữa! Được chưa?"

"Nhóc biết nấu à?"

Lily khẽ gật đầu: "Con biết nấu... Bằng một cách nào đó. Có thể việc này liên quan đến quá khứ của con chăng?"

"...Thế thì nấu đi. Chú mày còn phải sắp xếp việc học của nhóc nữa. Đùng một cái liền muốn nghỉ học, nhóc đúng là giỏi gây rắc rối"

"Hứ!"

Lily giận dỗi một tiếng rồi chạy thẳng vào bếp nấu cơm thay cho Trần Quân.

Hắn thì nằm trên ghế sofa, lấy điện thoại ra trao đổi với nhà trường mất một lúc lâu mới có thể cúp máy.

Họ có vẻ vô cùng bất mãn với quyết định của hắn, vì dù gì cô bé cũng là một thiên tài, cần phải được dạy dỗ kĩ lưỡng và bài bản để trở thành một trụ cột cống hiến cho nhân loại... Nhưng biết sao được đây? Hắn chỉ đơn giản là chiều theo mong muốn của con bé mà thôi.

Hơn ai hết, hắn hiểu rõ việc đáp lại kì vọng của đám người lớn tham lam đó là một trách nhiệm vô cùng nặng nề đối với mọi đứa trẻ như Lily. Nhất là khi... Con bé giống như không có bạn bè xung quanh trong suốt những ngày đi học.

Để con bé chịu áp lực khổng lồ trong cái môi trường đầy cô độc đó rõ ràng không phải một lựa chọn sáng suốt. Vậy nên thay vì cứ nghe lời người ngoài, hắn sẽ lựa chọn tôn trọng những quyết định của Lily.



Tất nhiên, bản thân hắn không cổ súy việc để con nít bỏ học. Lily là một trường hợp ngoại lệ và vô cùng phi thường. Hắn chắc chắn rằng trên thế giới này không một ai đặc biệt như con bé ấy cả.

Tạm coi như giải quyết xong chuyện trường lớp của Lily, Trần Quân lặng lẽ đi vào nhà tắm. Dù sao thì chuyện bếp núc đã có con bé ấy lo, nên là hắn cũng bớt đi không ít việc nhà.

Mới ngâm mình trong bồn nước nóng được một lúc, Lily đã đẩy cửa tiến vào trong trạng thái chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm.

"Bảo bao lần rồi, nhóc có thể tắm sau mà. Chí ít nhóc cũng nên ý thức việc giữ khoảng cách với đàn ông đi chứ?"

Lily phồng má, không những không trả lời mà còn nhảy vào ngâm bồn chung, hoàn toàn không biết ngại là gì.

"..."

Đây không phải lần đầu tiên con bé hành động ích kỷ như thế này. Mà mỗi lần như vậy hắn đều phải ra sau, vì cho dù có mang tiếng là người giám hộ đi chăng nữa... Việc để con bé nhìn thấy cơ thể của đàn ông trưởng thành như hắn vẫn là còn quá sớm.

"Làm sao? Muốn mượn Vũ Trụ Mô Phỏng chơi tiếp có phải không?" Trần Quân thở dài: "Tắm rửa ăn uống xong đi rồi chơi cũng chẳng muộn. Thật là... Sao tôi phải nuôi một đứa bướng bỉnh như nhóc vậy chứ?"

Nếu là những đứa trẻ bình thường, ắt là chúng sẽ bị tổn thương khi nghe thấy những gì Trần Quân vừa nói... Nhưng đây là Lily, cô bé đủ thông minh để thấu hiểu con người của gã đàn ông lôi thôi này.

Hắn luôn tỏ ra mình là một kẻ xấu tính và khó gần... Nhưng thực tế cho thấy gã không hẳn đã là như vậy. Mặc dù luôn miệng than phiền là thế song hắn cũng luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Lily, dù có ích kỉ đến mấy hắn cũng không từ chối... Cùng lắm chỉ trì hoãn mà thôi.

Đó là lí do vì sao Lily vẫn kiên nhẫn ở lại với hắn, thậm chí là muốn làm điều gì đó cho hắn. Cái hào quang cô độc mà hắn toả ra làm cô bé này không khỏi cảm thấy lo lắng ngược lại cho hắn.

"...Không chỉ riêng con, cả chú cũng không phải người của thế giới này có phải không?"

"...Ờ. Nhóc hỏi làm gì?"

"Có vài điều khiến con bận tâm gần đây" Lily khẽ giọng nói: "Thi thoảng trong đầu con xuất hiện mấy kí ức vừa lạ vừa quen. Con cảm thấy hơi bối rối... Liệu con có nên phớt lờ chúng hay không nữa. Hẳn phải có gì do gì đó khiến con lưu lạc đến thế giới này"

"Nên nhóc mới muốn hỏi ta vì sao ta cũng ở thế giới này phải không?"

Lily gật đầu.

"Dĩ nhiên là không vì lí do gì cả. Một kẻ lang thang đầu đường xó chợ thường làm gì thì ta cũng y hệt như vậy. Không hi vọng, không mục đích, chỉ muốn nằm phơi thây cho qua ngày mà thôi"

"Điều gì khiến chú trở nên chán nản đến vậy? Con thực sự tò mò đó"

"..."

Trần Quân khẽ nhún vai, dường như không quá coi trọng việc này: "Chừng nào nhóc kể cho ta nghe về quá khứ của nhóc thì ta cũng sẽ kể lại hành trình của mình cho nhóc nghe. Khi đó nhóc tự khắc sẽ hiểu lí do vì sao mà thôi"



"Thật sao? Chú hứa nhé"

"...Ờ"

Ánh mắt Lily hơi sáng lên, dường như vừa được tiếp thêm động lực bí ẩn nào đó.

Một lúc sau, cô bé đứng dậy rời khỏi bồn tắm trước ông chú nhà mình như thường lệ: "Con khá là mong chờ Vũ Trụ Mô Phỏng hôm nay sẽ có gì đó mới mẻ. Thi thoảng chú cũng nên thêm chức năng gì đó hay hay đi, chơi game mà không có cập nhật thêm nội dung thì chán lắm"

"...Nhóc lại đòi hỏi linh tinh nữa rồi đấy" Trần Quân thở dài: "Ta thực sự hoài nghi về lí do nhóc muốn nghỉ học. Liệu đó chỉ đơn thuần là vì nhóc muốn tự học hay là vì muốn dành thời gian chơi game đây"

Lily thè lưỡi rồi chạy vụt khỏi phòng tắm.

Lúc này, hắn cũng đứng dậy, lau khô toàn bộ cơ thể, mặc đồ lại cho chỉnh tề rồi ra ngoài ngồi vào bàn ăn cơm.

"Đúng là biết nấu ăn thật, bớt việc"

Sự thật bày ra trước mắt, được kiểm chứng và xác nhân bởi cả khướu giác lẫn vị giác. Con bé này không những biết nấu ăn mà lại còn nấu rất khéo, vừa có cả hương vị vừa có cả sự bắt mắt.

Dường như một chút cảm giác thèm ăn đã được khơi dậy trong đôi mắt cá c·hết của gã.

Đối diện, Lily cũng đã ngồi sẵn với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Trần Quân nếm thử, cảm nhận một lúc rồi mới mở miệng: "Không tệ. Tinh tế tỉ mỉ cỡ này thì một đứa nhóc bình thường sẽ không thể nào làm được... Đúng như ta dự đoán, ngoại hình của nhóc hoàn toàn không tương xứng với tuổi thật. Nhóc ít nhất đã có từ mười đến hai mươi năm kinh nghiệm trong khoản bếp núc này rồi"

"Chú, đừng có đánh giá tuổi tác của con gái chỉ thông qua mấy món ăn mà họ nấu chứ? Lily cũng biết giận đó"

"Tốt thôi, vậy ta không nói nữa"

Trần Quân vừa ăn, vừa tiện tay ném khối lập phương cửu sắc cho Lily: "Có người chơi cùng nhóc trong bộ môn này rồi đấy. Đừng để thua cuộc nhé, là thiên tài mà b·ị đ·ánh bại bởi người bình thường như thằng nhóc kia thì nhục nhã khỏi phải nói"

Gã đàn ông này đang cố tình khiêu khích tính hiếu thắng bên trong cô bé... Và dường như nó thực sự có tác dụng.

"Tối hôm nay con phá đảo Wonderland cho chú xem!"

Dứt lời, cô bé ăn thật nhanh cho no bụng rồi nhảy lên ghế sofa: "Chú rửa bát giúp con nhá. Hành trình của con vẫn còn dài lắm lắm! Con phải speedrun thật nhanh để còn trả đũa thói táy máy của ông anh kia nữa!"

"...Ờ. Ủa khoan, nó biết thằng đó à?"

Thấy Lily đã tiến vào không gian của Vũ Trụ Mô Phỏng với nhiệt huyết và sự hiếu thắng của một đứa trẻ, dường như trên khuôn mặt lạnh tanh của hắn đã hiện lên một chút ý cười: "Chà, mình đoán là việc rèn luyện trong Vũ Trụ Mô Phỏng cũng là một phương pháp giáo dục... Ừm, dù có hơi tàn khốc"

Cảm thán xong, Trần Quân đi tìm một tấm chăn mỏng đắp lên cơ thể của Lily rồi mới lặng lẽ vào trong bếp rửa bát.

"Có lẽ cuộc sống hiện tại cũng không tệ như mình nghĩ"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.