Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Quốc bắt đầu mông lung không biết phải đi đâu tiếp theo. Nguyên nhân là vì cậu hiện tại chỉ đang chơi thử, hệ thống không ban bố nhiệm vụ cụ thể nên cậu hoàn toàn không có bất kì định hướng nào.
Theo lí thuyết, cậu có thể tự do khám phá và làm mọi thứ... Và cũng vì vậy nên cậu mới không biết phải làm gì tiếp theo cả.
"Được rồi, luật sinh ra là để phá phải không? Mình không nghĩ rằng thị trấn Dodgson này chỉ tồn tại như một bãi farm quái đơn thuần"
Dường như thấu hiểu được tâm tư của Quốc, giao diện hệ thống hiện lên một câu hỏi: [Bạn có muốn nhận nhiệm vụ tùy chọn?]
Quốc ban đầu có hơi bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn chọn có.
Thật không hổ là trí tuệ nhân tạo ở cấp độ tự nhận thức. Nó hoàn toàn có khả năng phán đoán ra được cậu đang mong muốn điều gì.
[Nhiệm vụ tùy chọn: Điều tra khu Phố Đèn Đỏ, trợ giúp thám tử Holmes tìm ra s·át n·hân hàng loạt Jack Đồ Tể]
[Độ khó nhiệm vụ: Chưa xác định]
[Gợi ý: Bạn có thể sử dụng Dao Găm Săn Người làm mồi nhử. Ngay khi mùi máu phảng phất trong không khí, kẻ săn mồi sẽ lập tức xuất hiện]
"Dẹp"
Cái nhiệm vụ chó má gì thế này? Cậu là học sinh, là một newbie thuần túy chứ đâu phải cảnh sát h·ình s·ự? Sao lại bắt cậu lùng bắt s·át n·hân hàng loạt cơ chứ!
Chỉ nghe thôi đã thấy vô cùng nguy hiểm rồi! Lỡ như nhiệm vụ có thất bại đi... Cái kết của cậu sau đó nhất định sẽ cực kì thảm khốc!
Nhớ lại nỗi đau khi bị con ác long xé xác, Quốc bất giác rùng mình... Nhưng mà bây giờ bỏ cuộc thì hèn quá, nhất là khi cậu vừa mới hạ quyết tâm xong.
Không còn cách nào khác, Quốc đành phải tiếp nhận nhiệm vụ cùng với sự sợ hãi.
"Không sao, thế giới này chỉ là ảo, mình sẽ không c·hết thật... Cứ tâm niệm như thế mà làm"
Quốc hít sâu một hơi rồi theo chỉ dẫn của hệ thống, lặng lẽ quay trở lại thị trấn Dodgson mặc dù mới vừa nãy cậu đã bị đuổi suýt c·hết.
Rút kinh nghiệm, lần này cậu sẽ cẩn thận hơn.
Trang bị Dao Găm Săn Người sẵn bên thắt lưng, bây giờ cậu đã có v·ũ k·hí để tự vệ. Với thanh dao găm này, cậu hoàn toàn có thể đánh bại kẻ địch mà không gây ra động tĩnh lớn.
"Nghĩ cũng lạ, làm sao một tên thám tử có thể cho mình con dao mang cái tên sặc mùi mờ ám này được chứ?"
Từ kinh nghiệm chơi game suốt nhiều năm, Quốc có thể khẳng định tên Holmes đó tuy chưa hẳn là kẻ địch nhưng cũng không hề đơn giản.
Lang thang giữa thị trấn Dodgson, Quốc liên tục lẫn vào bên trong những góc khuất ít ánh sáng, lặng lẽ tránh khỏi tầm mắt của những gã Quý Ông điên loạn, vừa điều tra vừa nhặt nhạnh những loại vật phẩm cần thiết cho chuyến hành trình của mình.
[Nhận được Thảo dược]
[Nhận được Chai nước]
[Nhận được Đạn súng lục]
[...]
Quốc càng nhặt nhiều vật phẩm, lòng càng cảm thấy may mắn khi hệ thống đã có sẵn kho chứa đồ gần như là vô hạn... Bằng không, cậu căn bản không dám nghĩ đến chuyện vác theo từng ấy đồ với cơ thể yếu ớt của mình.
Hơn nữa...
Việc đụng đâu nhặt đấy bắt đầu làm cậu có cảm giác mình giống như người vô gia cư, khi mà ngay cả thùng rác cũng không thể thoát khỏi đôi tay ngứa ngáy của cậu.
"Công nhận là thành phần của Hoả Kim Ma Pháp hiếm thuật, mình nhặt nãy giờ vẫn chưa có nổi một viên đạn súng trường... Ngược lại toàn là đạn súng lục. Chắc là mình nên đoạt một khẩu từ tên nào đó"
Bịch~
Đang lúc Quốc đang bận cảm thán thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ tiếp cận mình, làm cậu bất giác lạnh buốt cả sống lưng.
Trong vô thức, cậu nấp vào góc tường bên cạnh lối ra vào, tay đặt sẵn lên con dao găm, sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.
"Càng lúc càng đếm gần... Có vẻ như âm thanh lục lọi của mình đã bị chúng nghe thấy rồi. Không còn cách nào khác nữa..."
Bịch...
Bịch...
"Kuheeeeeheeeee!"
Bước vào bên trong căn phòng nơi Quốc đang ẩn nấp, gã Quý Ông mặc vest tay chĩa họng súng nhanh chóng quét qua toàn bộ không gian bên trong căn phòng.
Hắn đinh ninh nghĩ rằng Quốc sẽ vì quá sợ hãi mà nấp vào tủ quần áo hoặc gầm giường giống như bao n·ạn n·hân khác trước đó, nào ngờ Quốc từ lâu đã đứng ngay bên cạnh cửa ra vào, chỉ đợi hắn đặt chân vào trong rồi cho hắn một nhát chí mạng vào cổ họng.
Xoạch~
"Arrrggggghhh!"
Gã Quý Ông chống cự dữ dội, tuy đã ngã quỵ xuống đất nhưng vẫn kịp chĩa súng về phía Quốc với ý định bóp cò.
"Ngủ rồi mơ!"
Trước giây phút sinh tử, Quốc trở nên lạnh lùng đến kì lạ. Cậu đổi hướng lưỡi dao, dứt khoát chém phăng cánh tay cầm súng của gã Quý Ông rồi lại đâm một phát nữa vào giữa cổ họng, kết liễu hắn ta một cách nhanh gọn.
"Hộc... Hộc..."
Ấm áp, tanh tưởi. Máu tươi bắn lên khắp cơ thể cậu, mùi vị ngọt tanh khoả lấp cả vị giác lẫn khứu giác của cậu theo từng ngụm thở gấp.
Cậu đã may mắn sống sót, nhưng cái giá phải trả là cậu cũng đã phải tự tay g·iết người để đạt được điều đó.
Lặng lẽ nhìn cái xác đang co giật của gã Quý Ông điên loạn, đồng tử của Quốc thít chặt lại, rốt cục đành phải quay mặt sang một bên mà nôn khan.
Nôn xong, cậu lại nhìn vào đôi bàn tay đỏ tươi của mình, trầm mặc một hồi lâu rồi nói khẽ: "Nếu vừa rồi mình nhân từ thì người phải c·hết chính là mình... Không có gì phải áy náy hay tự trách hết. Dù có chân thực đến mấy đi chăng nữa... Thế giới này vẫn là hư ảo"
"Mình phải bình tĩnh lại, không được để đánh mất bản ngã. Sau cùng thì kí ức về việc làm này sẽ theo mình trở về thế giới thực, tiếp tục đắp nặn nhân cách của mình dù mình có muốn hay không..."
Quốc hít sâu một hơi rồi đứng dậy, im lặng lục soát cơ thể của gã Quý Ông như một chiến lợi phẩm.
Ngoài khẩu súng lục được dâng tận miệng, cậu còn tìm thấy một ít tiền xu và... Đồ lót của phụ nữ nữa. C·hết tiệt, cậu không biến thái đến mức sẽ ném cái thứ này vào túi đồ đâu!
Thu hoạch xong, cậu vào nhà tắm rửa sạch v·ết m·áu trên người, lấy đại một bộ quần áo nào đó trong nhà mặc lên rồi tiếp tục hành trình.
Lần này, không chỉ thanh dao găm khả nghi mà cậu còn có thêm khẩu súng lục để phòng thân, nâng năng lực tự vệ lên không ít vì tính linh động và dễ dàng sử dụng của nó.
Chứ riêng khẩu súng trường kia thì... Chắc cậu chỉ có thể sử dụng nó trong một vài tình huống đặc thù.
Như đánh Boss chẳng hạn...
"Kh·iếp, mob thôi đã kinh dị thế này rồi thì Boss sẽ còn cỡ nào nữa? Mình không dám tưởng tượng cái tên Jack Đồ Tể đó sẽ trông như thế nào..."
Dù sao thì sau khi g·iết được một kẻ địch, Quốc dường như đã tự tin lên hẳn. Tất nhiên là không đến mức có thể đi lại ngoài đường như những Quý Ông, nhưng ít nhất thì bây giờ cậu đã có gan để tìm kiếm vật phẩm mà không sợ bị phục kích nữa.
Cứ vừa đi vừa nhặt nhạnh nửa ngày trời, rốt cục thì khu phố đèn đỏ, địa điểm mà nhiệm vụ giao cho đã dần diện ra trước mắt của Quốc.
Ở khu vực này, số lượng xác c·hết loã thể của phụ nữ nhiều đến bất thường, cùng với đó là không ít t·hi t·hể không toàn vẹn của những gã Quý Ông nằm rải rác ven đường, đủ để làm Quốc không tài nào quen mắt nổi cái cảnh tượng kinh hoàng này.
"Mẹ kiếp, cái trò chơi này khủng bố tinh thần dã man quá... Mình không chắc sau vụ này mình có thể di ngủ mà không sử dụng thuốc hỗ trợ hay không nữa"
Biết là dọc đường đi đến đây cũng có không ít t·hi t·hể nằm ngang dọc... Song khu vực này thực sự nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác!
[Cảnh báo: Tiến vào khu vực nguy hiểm "Phố Đèn Đỏ". Xin hãy cẩn trọng!]
Đến cả hệ thống cũng nhắc nhở cậu nên cẩn thận bằng giao diện đỏ chót thì không lí do gì cậu không cầm sẵn con dao găm trong tay cả.
"A~ a~ a~"
Cơ mà cẩn thận thế quái nào được với âm thanh quen thuộc ở mấy khu phố đèn đỏ được đây?
"A~ a~ á~"
Roẹt~ roẹt~
Quốc: "Hả?"
Khoan đã, âm thanh gì lạ vậy? Đó hình như không phải tiếng da thịt cọ xát đâu...
"Arrrrghhhhhhhh!!!!!!!!"
Xoạch~
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ vang lên từ bên trong khu phố đèn đỏ làm Quốc giật nảy mình, theo sau là âm thanh của một "thứ gì đó" bị xé nát... Nghe cực kì sởn gai ốc.
Quốc có thể tưởng tượng ra được "thứ" gì vừa bị xé nát... Nhưng cậu không muốn tin vào điều đó.
Giả sử những gì cậu đang nghĩ là thật đi... Vậy thì...
Khu vực này... Nhất định đang tồn tại một kẻ địch vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu!
"Jack Đồ Tể chăng? Phải không? Không biết nữa, việc đó... Sức người thì không thể làm được cái chuyện đó..."
"Phù... Bình tĩnh lại đã. Mình đang thiếu rất nhiều thông tin, cần phải điều tra thêm mới kết luận được"
Quốc gần như đã bị lấn át bởi nỗi sợ trong giây lát, song rất may là cậu vẫn đủ tỉnh táo để lấy lại bình tĩnh trong hoàn cảnh này.
"Mình muốn save game... Nhưng đang chơi thử thì không có quyền save game, phải làm sao bây giờ nhỉ?"
Quốc khẽ thở dài, gãi gãi đầu: "Hay là cứ đợi Lily phá đảo rồi mình mới chơi thật? Khi đó mình sẽ có quyền save game, lỡ có bị Boss g·iết cũng không cần phải chơi lại từ đầu"
"Hệ thống, nếu bây giờ tôi nghỉ thì tiến trình chơi thử có được lưu lại hay không? Tôi muốn chơi thật vào lần tới"
Hệ thống để giao diện dấu ba chấm một lát rồi mới hiện lên hai chữ [Có thể] làm Quốc nhẹ nhõm thở phào.
"Thế thì nghỉ thôi, hôm nay thần kinh của mình cũng đã chịu rất nhiều gánh nặng rồi. Nếu còn tiếp tục, sợ là mình sẽ phát điên thật"
Đã bệnh tim thì chớ, giờ còn bị mindbreak nữa thì cậu triệt để hết cứu.
Nghĩ vậy, Quốc âm thầm đột nhập vào một toà nhà có vẻ an toàn, sau đó lựa chọn thoát khỏi thế giới.
Hiện thực.
Quốc chậm rãi mở mắt trên băng ghế nghỉ ngơi, ánh nắng bên ngoài vẫn cứ ấm nóng như cũ chứ chẳng hề có dấu hiệu gì là đã đến giờ tan học.
"Quái, mình chơi lâu như vậy rồi, đáng lí ra đã đến chiều rồi chứ? Chẳng lẽ thời gian trong không gian đó và hiện thực không hề giống nhau?"
Như nhận ra Quốc đã tỉnh dậy, Trần Quân tiến đến bên cạnh cậu cùng một chai nước lạnh: "Đôi mắt em sắp sụp xuống rồi kìa, coi bộ vừa rồi em kinh lịch không ít chuyện kinh khủng nhỉ?"
"Một lời khó nói hết, thưa thầy. Em thực sự không hiểu vì sao thầy dám cho một cô bé bước vào cái thế giới điên loạn đó đấy"
"...Ồ?" Trần Quân cười lạnh: "Em phớt lờ những gì tôi nói rồi tiến vào Wonderland đấy à? To gan phết đấy"
"Luật sinh ra là để phá, thưa thầy. Với tình trạng tay không tấc sắt, em vào thế giới cũ chỉ tổ nạp mạng mà thôi"
Thật bất ngờ là Trần Quân đã gật đầu: "Đúng, xét về độ khó tổng thể thì thế giới bàn cờ của em cao hơn hẳn Wonderland. Cơ mà nói đến mức độ t·ra t·ấn tinh thần thì hoàn toàn ngược lại, phải không?"
"Thế nên em mới không hiểu đó..."
"Chà... Con gái tôi có chút đặc biệt. Tuy ngoại hình khá bé con nhưng thực chất nó là..." Trần Quân nói được nửa đoạn lại thôi không nói nữa, dường như là không muốn bàn luận về chủ đề này.
"Thôi được rồi, khi nào có dịp gặp nó em sẽ hiểu ngay thôi. Bây giờ thì em về giải lao đi, có rảnh thì đi khám bác sĩ tâm lí cũng được"