Mất thêm một lúc lập mộ và dọn dẹp xung quanh khu phố đèn đỏ, Quốc thoát khỏi Vũ Trụ Mô Phỏng và quay trở về hiện thực.
Có lẽ do quá đắm chìm vào thế giới ảo trong thời gian dài nên khi quay trở lại, cậu cảm thấy chóng mặt đến mức khó hiểu.
Mặc dù đôi mắt tạm thời không nhìn thấy gì nhưng Quốc vẫn có thể cảm nhận được sau gáy mình là một cảm giác ấm áp mềm mại đến lạ thường... Một cảm giác mà ngay cả những chiếc gối đắt tiền nhất cũng không thể mang lại.
"Sâu ngủ, kể từ lúc tôi cho cậu gối đùi đến giờ đã hơn ba tiếng đồng hồ rồi. Ngủ gì ngủ lắm vậy? Trời tối đến nơi luôn rồi đó"
Thanh âm của Himiko vang lên bên tai khiến cậu nhanh chóng hiểu ra được vấn đề. Cậu vô thức ngồi bật dậy, để rồi nhận lấy cảm giác đau nhói nơi ngực trái làm Himiko phát hoảng.
"Làm cái quái gì vậy? Đã mang trong người bệnh tim thì đừng có ngồi bật dậy như thế chứ? Lỡ cơ thể không thích nghi được thì toi mạng đó"
"Tôi quên khuấy đi mất... Nhưng mà tại sao cậu vẫn còn ở đây? Hơn nữa... Điều càng quan trọng hơn là..."
Thấy Quốc nhìn về phía cặp đùi sung mãn của mình, Himiko nói: "Tiền chưa trả được nên tạm thời tôi muốn lấy thân thể ra trả. Cậu thấy vậy có được không?"
"Được cái rắm á!"
Quốc xoắn tít hết cả lên. Cậu vừa trở về từ phố đèn đỏ đầy rẫy những ám ảnh khủng kh·iếp nên thời điểm hiện tại cậu đang đặc biệt n·hạy c·ảm với chủ đè "lấy thân trả nợ" như thế này.
Himiko gãi gãi đầu, một mặt không hiểu thấu: "Quái lạ. Theo lí mà nói thì con trai phải thích điều này lắm chứ? Chính lão thầy giáo kia còn lên tiếng xác nhận nữa là..."
"Ờ thì đúng... Không ai ghét điều đó cả... Nhưng trường hợp của tôi thì có hơi đặc biệt. Mà nói thật đấy, cậu thực sự không thấy ngại à?" Quốc hỏi ngược lại.
"...Có" Himiko bình tĩnh gật đầu: "Thành thật mà nói thì tôi rất ngại. Nhưng mà để thiếu nợ như vậy mãi thì còn nhục nhã hơn nhiều. Thế nên... Ừm, nói đơn giản thì tôi muốn cho cậu thuê đùi để trừ nợ"
WTF? Ai mượn? Ai mượn bà làm vậy? Lỡ người khác nhìn thấy thì biết giải thích như nào?
"Nhân tiện thì lão thầy giáo kia mới là người đưa ra đề xuất. Tôi thấy ý kiến đó khá hay nên mới làm theo thôi"
Quốc: "..."
Thế thì cậu còn nói gì được nữa?
Mà thực sự thì cậu cũng không biết mình nên vui vẻ tiếp nhận ý tốt của Himiko hay là cứ liêm chính như hiện tại nữa... Vì rõ ràng là dịch vụ này quá mức sang chảnh, cậu không thể chê vào đâu được.
"..."
"À thì... Chỉ là nếu có thể thôi, lần tới cậu có thể cung cấp dịch vụ này cho tôi được không? Tôi sẵn sàng trả tiền" Quốc đột nhiên đưa ra đề nghị động trời làm Himiko phải trợn tròn mắt.
Bởi vì lần này không phải do Himiko tự ý mà là đích thân Quốc đưa ra yêu cầu!
"Tất nhiên! Không được thì thôi vậy, tôi không ép buộc gì ai hết!"
Với mức độ t·ra t·ấn tâm lí khủng kh·iếp mà Vũ Trụ Mô Phỏng gây ra, cậu thực sự đang cần đến một vùng Thánh Địa... Ví dụ như đùi của Himiko để chữa lành tâm hồn không ngừng rạn nứt bởi sự ám ảnh và trầm cảm. Nếu không, cậu sẽ phải đến thăm bác sĩ sớm thôi.
Cả bác sĩ thể xác lẫn bác sĩ tâm lí.
Himiko ngây ra mất một lúc rồi nhoẻn miệng cười: "Được thôi. 50k/h, giá cả niêm yết, không được phép mặc cả"
"Chốt"
Himiko lại ngây ra rồi gãi gãi đầu: "...Đồng ý nhanh dữ vậy? Có phải tôi lại vừa đánh giá thấp chính bản thân mình rồi hay không?"
"Chiếu theo giao ước, số tiền nợ của cậu sẽ được giảm 150k" Quốc cười to: "Hôm nay thực sự là một ngày thành công! Tối nay có thể yên tâm ngủ ngon rồi... Chắc thế"
Himiko: "..."
Có vẻ như vừa rồi cô ấy đã thực sự đào hố chôn chính mình.
"À phải, trời sắp tối rồi nhỉ? Cậu có muốn ra ngoài ăn không? Yên tâm, hôm nay tôi bao" Quốc lại nói: "Hôm nay có rất nhiều chuyện đáng để tôi ăn mừng... Nhưng ăn mừng một mình thì không vui lắm, đi cùng cho tôi vui đi"
Himiko: "Được thôi"
"Ngon! Vậy cậu ra cổng đợi tôi, tôi trả đồ cho lão thầy giáo kia rồi chúng ta liền đi"
Quốc thì đứng dậy đi đến phòng giáo viên, nơi mà thầy Liêm lúc này đang ngồi đánh cờ với một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, trông có vẻ như là một người có địa vị.
Người phụ nữ nhận ra có người đến, lập tức quăng ánh mắt dò xét tới chỗ Quốc: "Đứa nhóc này là người anh đang nói tới sao? Ha ha, trông đúng là ốm yếu nhiều bệnh thật"
Quốc cúi đầu chào thật lịch sự rồi tiến tới, trả khối lập phương cửu sắc cho thầy Liêm: "Thưa thầy, chị này là..."
"Cấp trên của tôi"
"..."
"Oh, qua được màn tân thủ rồi đấy à? Hay đấy. Tôi cứ nghĩ đến mai hoặc trễ nhất là mốt em mới làm được cơ"
"Thầy thực sự biết khen người khác đấy à?"
"Trông tôi giống kiểu người sẽ luôn tìm cách dìm người khác xuống lắm sao?"
"Đúng. Thầy chính xác là loại người đó"
Thầy Liêm nhấc chân đá Quốc một cái rồi đuổi cậu ta ra khỏi phòng.
"Vậy, về việc tăng lương thì sao? Cô đã thấy biểu hiện tích cực của thằng bé rồi đấy" Thầy Liêm quay lại hỏi.
"...Nói cả buổi trời, rốt cục vẫn quay lại cái chủ đề c·hết giẫm này" Nữ doanh nhân dở khóc dở cười: "Tốt thôi. Muốn tăng thì tăng. Nhưng có thể một vài đồng nghiệp của anh sẽ không thích điều này đâu"
"Ha ha. Không thích thì thôi, đằng nào thì việc tôi bị anti cũng là chuyện sớm muộn. Cô biết đấy, đến lúc thi cuối kì, khá chắc trong trường này sẽ không còn ai ưa tôi nữa đâu" Thầy Liêm vắt chân lên cười khẩy.
Nữ doanh nhân thở dài.
...
...
Không lâu sau, Trần Quân đã về đến nhà. Hắn nhìn thấy Lily đang đợi hắn trở về ngay khi vừa mở cửa, như thể cô bé đã biết trước chính xác thời điểm hắn về đến nhà vậy.
"Mừng chú về. Nước tắm con đã chuẩn bị xong rồi đó"
"...Còn cơm đâu?"
Lily khẽ lắc đầu: "Hôm nay con muốn thử đi ăn ở bên ngoài. Thế giới này vẫn còn rất nhiều điều mà con muốn trải nghiệm, và ẩm thực là một trong số đó"
"...Cũng được. Hôm nay vừa được tăng lương, có thể coi như đang đi ăn mừng đi"
Lily khẽ gật đầu.
"..."
"Sao ta cứ có cảm giác như thể nhóc đã biết trước điều này vậy?" Trần Quân đột nhiên nói.
"Ảo giác của chú thôi. Con toàn ở nhà thì làm sao biết được?"
"...Chắc vậy"
Trần Quân vào nhà, cởi đồ rồi đi tắm. Trong khi đó, Lily ở bên ngoài thì thu dọn quần áo của cả hai mang đi giặt, đồng thời cũng tranh thủ chuẩn bị mọi thứ cho việc đi chơi đêm nay.
Diện trước gương trong bộ váy dài màu trắng, Lily cười khúc khích, trông có vẻ rất hài lòng.
"Chắc là đêm nay sẽ vui lắm đây"
Không lâu sau, Trần Quân bước ra khỏi nhà tắm.
Nhìn thấy Lily lúc này vẫn đang đứng trước gương, hắn nhịn không được nói: "Nhóc thích ăn diện quá nhỉ? Thôi thì mau lựa bộ nào kín đáo với cả dài tay giùm cái. Dạo này trời đang lạnh lắm, váy của nhóc sẽ lộng gió cực kì đấy"
Lily phồng má: "..."
"...Ta nói sai gì à?"
"Rõ ràng là sai! Chú không hiểu gì về tâm tư của con gái cả! Hừ!" Lily phụng phịu: "Lạnh cái gì mà lạnh hả? Chú quên ai đã từng bị nhốt trong băng sao? Chút thay đổi nhiệt độ này thì làm được gì con chả chú?"
"...Nhóc thấy ổn là được. Ta không quản nữa"
Trần Quân cũng mau chóng tìm một bộ đồ phối mặc vào rồi chuẩn bị rời khỏi nhà. Khác hẳn với Lily, một người đàn ông có tuổi như hắn sẽ không mất quá nhiều thời gian trước gương.
Lily thấy đối phương hành động quá nhanh cũng đành phải mau chóng mặc quần tất màu trắng, xỏ giày rồi chạy theo Trần Quân giống như bé gà con cố chạy theo mẹ.
"Nhóc sắm quần tất hồi nào vậy? Quái hơn nữa, cỡ như nhóc thực sự có bán à?"
Lily ngẩng đầu, dùng sức đập tay vào lưng Trần Quân một cái: "Không được bodyshaming người khác biết chưa? Ngoài kia thiếu gì những cô gái nhỏ nhắn như con đâu?"
"Nhóc nhìn cứ như học sinh tiểu học ấy, sao có thể phổ biến giống như nhóc vừa nói được... Từ từ đã, nhóc bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?"
"Tối hôm nay chú phạm phải rất nhiều cấm kỵ đối với con gái đó" Lily lại đánh Trần Quân thêm một cái rồi nói tiếp: "Nhưng thôi, Lily là một người dễ dãi nên sẽ không tính toán với chú. Ừm, nếu xét về tuổi thật của Lily thì... Khá chắc là còn lớn hơn chú đó"
Trần Quân: "..."
"Thế có muốn đổi xưng hô không, hỡi tiểu tổ tông của ta?"
"Trước mắt thì... Chắc là không cần. Nếu để người khác nghe thấy chú gọi con là "bà dì" thì sẽ khó giải thích lắm nha. Vả lại chú biết đấy, con cũng không ghét mối quan hệ của chúng ta hiện tại"
"Nhóc cũng biết đấy, cái cách nhóc hành xử cũng không tương đồng với tuổi của nhóc chút nào đâu, cả tuổi ngoại hình lẫn tuổi thật"
"Đúng ha, con cứ bị lấp lửng giữa trẻ con và trưởng thành... Nhưng không quan trọng đâu. Cơ thể này linh hoạt lắm, lớn hay nhỏ đều có thể thay đổi được theo ý mình... Có lẽ nhược điểm chỉ là hơi đau và mất thời gian thôi"
Trần Quân: "..."
Hắn bắt đầu có cảm giác mình không nên bàn luận thêm về chủ đề nguy hiểm này.
"À phải rồi, bạn chơi game của nhóc vượt qua boss tân thủ rồi đó. Khá là sớm nếu so với dự tính của ta"
"Oh, cái đó hả? Game của chú quá rác rưởi đối với người bình thuờng nên con đã để lại cho anh ấy vài mã cheat để khởi đầu của ảnh dễ thở hơn một chút. Nếu con mà không giúp ảnh, game của chú sẽ không hơn gì một cuộc hành xác và t·ra t·ấn không có hồi kết cả. Khả năng cân bằng của chú thực sự vô cùng tệ hại, nói thế cho nó vuông"
"...Tính ra nhóc vẫn chơi được đấy thôi?"
"Con khác. Ảnh khác. Chỉ riêng việc nhìn t·hấy x·ác c·hết thôi đã đủ để ảnh đi khám tâm lí rồi. Làm sao có thể so sánh với con được? Cái game rác rưởi của chú á... Vấn đề duy nhất của nó là nó không được thiết kế cho người bình thường như anh ấy chơi!"
Trần Quân cứng họng, không cách nào cãi lại được... Vì nó quá đúng.