Tuy nói là ra ngoài ăn tối nhưng Lily lại không có vẻ gì là đói bụng. Trái lại, cô ấy còn chủ động dẫn Trần Quân đi la cà hết nơi này đến nơi khác, chưa một giây phút nào đôi chân nhỏ nhắn đó chịu ở yên một chỗ cả.
Với cái nết ham chơi của Lily, Trần Quân đành phải bấm bụng bỏ ra một số tiền không nhỏ để cô ấy có thể vui chơi và mua sắm một cách thoả thích... Vì sau cùng thì lí do chủ yếu khiến hắn phải vác mặt đi lao động kiếm tiền cũng là vì cô ấy.
"Nào, đừng có trưng ánh mắt cá c·hết đó nhìn con tiêu tiền nữa! Số tiền này đều là chú kiếm được mà, chú cũng nên tận hưởng thành quả của mình đi chứ?"
"Ta không nghĩ ra được mình nên tiêu tiền vào chỗ nào cả"
Lily phồng má, đập tay lên lồng ngực hắn một cái rồi nói: "Vậy thì chúng ta đi ăn trước đi. Ít ra thì chú cũng sẽ sử dụng số tiền đó cho cái bụng của mình"
Trần Quân tự biết mình vừa làm Lily cụt hứng, nhưng căn bản là hắn không biết mình nên làm gì trong tình huống như thế này cả.
Trước đây hắn đã từng đi chơi với phụ nữ không ít lần nên hắn biết cách đối phó với bọn họ... Nhưng với Lily thì khác.
Với ngoại hình mi nhon như thế, hắn không thể xem cô ấy như một người phụ nữ để mà đối đãi được. Đã thế tính tình cô ấy lại còn ham chơi, trẻ con và nhí nhảnh nữa chứ... Đó đều là những tính cách mà hắn không muốn tiếp cận nhất.
Cái sự pha trộn giữa trẻ con và người lớn này thực sự khiến hắn phải bối rối. Vì vậy, lựa chọn tốt nhất dành cho hắn bây giờ đó là chiều theo mọi nhu cầu của Lily.
Lily kéo Trần Quân vào một quán vỉa hè nằm cách đó không xa, thậm chí còn chủ động thay mặt hắn gọi món.
Trần Quân khẽ thở dài.
"Trông cái bản mặt chán nản của chú kìa... Trước đây chú tiếp xúc với phụ nữ nhiều lắm mà, sao bây giờ đến lượt con thì chú lại để lộ bộ mặt khó coi này vậy?"
"Đừng hiểu lầm, tôi vẫn luôn như vậy" Trần Quân nói: "Tôi sẵn sàng cho họ những gì họ cần: Nụ cười, sự nuông chiều, dục vọng thể xác,... Tất cả những gì họ muốn ở một người đàn ông. Đổi lại, tôi sẽ nhận được tiền sống qua ngày. Đó chỉ đơn thuần là một cuộc trao đổi đồng giá chứ bản thân tôi thì không có cảm xúc gì trong mối quan hệ ấy cả"
Lily lại phồng má.
Trần Quân quay đi chỗ khác, nhấp môi cốc trà đá trong tay trước bầu không khí gượng gạo mà mình tạo ra.
"Tóm lại, chú không muốn giả vờ vui vẻ trước mặt con chứ gì? Hừ, cái tên u ám nhà chú... Thật biết cách khiến người phải đau đầu"
Trần Quân: "..."
Ai mượn?
Ai cần cô phải nghĩ cách khiến tôi vui lên vậy?
Không lâu sau, hai bát phở được chủ quán dọn lên, phá tan sự gượng gạo giữa hai người: "Ôi, con gái anh trông dễ thương thật đó!"
"Không dễ thương đến vậy đâu" Trần Quân cười đáp lại rồi móc ví ra thanh toán tại chỗ.
Bà chủ vừa nhận tiền, vừa cười ha hả xoa đầu Lily một cách cưng chiều: "Sao lại không nhỉ? Đáng yêu đến thế này cơ mà? Tôi sẵn sàng cho con bé một tô miễn phí luôn đấy"
"Thôi, tôi không muốn con gái mình trở thành nguyên nhân khiến cuộc sống của người khác trở nên khó khăn hơn đâu... Dù chỉ là một chút"
Vả lại, bà không biết mình đang xoa đầu một kẻ đáng tuổi tổ tông của mình đâu, bà chủ quán ạ.
Lily thở dài: "Cha già đúng là không biết cách nói chuyện gì cả"
Bà chủ quán chỉ tám chuyện vài câu rồi mau chóng quay lại với công việc của mình.
Đến lúc này, Lily đã ăn gần xong, tuy nhiên khi nhìn lại Trần Quân, hắn ta chỉ ăn mới đến một nửa vì bận tiếp chuyện với bà chủ quán lúc nãy.
Thế là trong lúc rảnh rỗi, cô bé lấy điện thoại ra bật nhạc lên nghe... Thậm chí còn tự ý kê một bên tai nghe vào lỗ tai của Trần Quân.
"Heavy rock metal à? Gu mạnh dữ vậy gái?"
"Cơ bản thì con là kiểu người nhạc nào cũng nhảy, thể loại nào cũng nghe được hết á. Thậm chí nếu chú muốn, con còn có thể sáng tác cho chú nghe luôn~"
"...Nghe có vẻ khá là rắc rối nên thôi đi"
...
...
Sau khi ăn xong, Lily lại kéo tay Trần Quân đi chơi, căn bản không cho hắn ta cơ hội nghỉ ngơi.
Dọc đường, dường như Trần Quân đã nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc trên con phố đêm. Hắn nhìn thấy Quốc đang chơi minigame được một người bán rong tổ chức, trong khi đó, Himiko chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, cùng lắm thì cổ vũ vài câu để gia tăng sĩ khí.
"Oh, là trò ném vòng"
Lily tỏ vẻ thích thú, nhanh chóng kéo Trần Quân đến chỗ hai người bạn học vốn dĩ đang đi chơi riêng với nhau.
"Gr- ... Thầy..."
Bằng giác quan nhạy bén của mình, Himiko nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện u ám giống như bóng ma của Trần Quân... Cùng với thái cực trái ngược của hắn ta: Lily.
"Làm sao? Em bất mãn với sự xuất hiện của tôi? Em sợ tôi phát hiện các em đang đi chơi riêng với nhau trong bí mật?"
Quốc: "Cũng không hẳn là bí mật gì. Ngay từ đầu bọn em đã không có mối quan hệ đó rồi"
"À thế à?"
Trần Quân cười nhếch mép, bỗng chốc biểu cảm trở nên sinh động hơn hẳn kể từ lúc cùng Lily đi chơi cho đến giờ.
Lily giống như vừa ngộ ra chân lí, ánh mắt bỗng chốc sáng rực lên.
"Nè nè, quên mất sự tồn tại của em là không được đâu, ít nhất thì anh cũng phải nói một tiếng cảm ơn với ân nhân của mình chứ?" Lily đứng chống nạnh, giữ tư thế cao ngạo thu hút sự chú ý của Nguyễn Quốc.
"...Em là Lily? Đúng là người đẹp như tên. Anh thực sự không thể hiểu nổi bằng cách nào em lại chính là con gái của ông thầy giáo mất nết này" Quốc nói.
Đừng nói Lily, đó là một câu nói khiến ngay cả Himiko vốn dĩ tâm tĩnh như nước cũng phải trợn tròn mắt.
Cái tên này hẳn đã ăn phải gan hùng mật gấu mới dám nói ra những lời như vậy ngay trước mặt chính chủ!
"Ha- Ha ha ha~"
Đối diện với sự mỉa mai của Quốc, Trần Quân chỉ cười khẩy rồi phất tay bỏ đi: "Chỗ người trẻ nói chuyện, có lẽ tôi không nên xen vào. Là người lớn như tôi, ai lại đi so đo với đám con nít ranh đúng không?"
"Ha- Có lẽ là hiện tại"
Quốc che miệng, mặt mày tái sầm: "..."
Himiko vỗ vai Quốc, cảm thán nói ra: "Cả đời này tôi nể mỗi cậu. Tôi thề. Tôi thật sự không dám tưởng tượng trên đời này sẽ có một ai đó dám nói những lời như vậy cho ổng nghe... Thực sự là vừa lòng hả dạ. Thôi, dù sao thì chuyện cũng đã lỡ rồi, tôi sẵn sàng lĩnh nhận trách nhiệm hốt xác cho cậu. Đừng lo lắng về chuyện hậu sự của mình nữa"
"Im mồm đi. Uổng công tôi bao cậu đi ăn, giờ cậu lại nói lời xúi quẩy với tôi như vậy ư?"
"Còn chẳng bằng cái cách cậu tìm đường c·hết đâu, anh bạn"
Quốc: "..."
Lily mỉm cười, nói: "Đừng lo, em dám đảm bảo ổng sẽ không g·iết anh ngoài đời thực đâu... Nhưng nếu là trong game thì em không dám chắc. Ổng không g·iết anh, nhưng lại có muôn vàn cách thức để h·ành h·ạ anh, điển hình chắc là nâng tầm độ khó... nhỉ?"
"Thế thì g·iết anh luôn cho nhanh đi. Cái game cho chó chơi đó còn chưa đủ rác rưởi à?" Quốc nhịn không được chửi ầm lên.
Himiko một mặt mê mang, không hiểu hai người kia đang nói mô tê gì cả... Song từ biểu cảm đầy thống khổ của Nguyễn Quốc, có vẻ như đó là một vấn đề khủng kh·iếp đến mức tồi tệ hơn cả c·ái c·hết.
"Anh. Là một người đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Anh hiểu ý em chứ?"
"..."
Thấy sắc mặt của Quốc vẫn tối đen, Lily khẽ thở dài, kéo tay Quốc ra xa Himiko một chút rồi ngoắc cậu ta, ra hiệu cho cậu cúi đầu xuống.
"Sao thế?"
"Để hồi phục sanity cho anh, em sẽ bật mí cho anh một bí mật nhỏ mà nhất định anh sẽ thích"
"Ồ? Nghe hay phết"
Quốc cúi người xuống, ghé tai về phía Lily.
Lily cười khẽ thì thầm vào tai cậu ta: "Thực ra buổi huấn luyện của Himiko hôm nay kết thúc từ rất sớm, nguyên nhân là vì cổ không thể tập trung đánh nhau với chú ấy được... Anh có biết lí do vì sao không?"
"Vì sao?"
"Vì cô ấy thấy lo cho anh đó" Lily nói: "Thi thoảng em có ngó qua nên em biết. Chị ấy nhìn thấy anh luôn trưng ra biểu cảm đau đớn nên rất lo lắng, không biết anh đang phải trải qua chuyện gì. Kể ra cũng may là chú ấy đủ tinh tế để hiểu ra tâm tư của cổ, thế nên ổng mới đề nghị cổ cho anh gối đầu lên đùi chỉ vì muốn anh cảm thấy thoải mái hơn"
"..."
Quốc lặng lẽ nhìn về phía Himiko, trong lòng bỗng chốc cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Himiko nhướng mày, một mặt chấm hỏi: "Ánh mắt gì đấy?"
"Không có gì"
Lily cười toe toét hỏi lại Quốc: "Vậy anh có thích bí mật nhỏ này không?"
"Đương nhiên là thích. Cảm ơn em vì tất cả"
"Không có gì~ Xin hãy gọi em là thuyền trưởng~"
Lily lại cười một cách đầy tinh quái, sau đó mới chạy sang chỗ người bán hàng rong chơi minigame.