Phàm là sinh vật tồn tại trong vũ trụ, dù là người hay thần thánh cũng đều sẽ mắc sai lầm ở những thời điểm nào đó trong cuộc đời. Không quan trọng là sai lầm ấy lớn hay nhỏ, điều quan trọng nhất đó chính là cách mà ta đối mặt với những sai lầm, tùy vào mỗi cá nhân mà sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau.
Đúng thế, quan trọng nhất là cách mà ta đối mặt với sai lầm và sửa chữa nó!
Cơ mà những gì vừa liệt kê ở trên không áp dụng đối với trường hợp của Trần Quân.
Hắn vừa mắc phải sai lầm có thể nói là lớn nhất nhì trong đời... Một pha chơi dại không thể nào dại dột hơn!
Tóm lại, thay vì đối mặt, hắn lựa chọn trốn chạy khi còn có thể.
"Mình điên rồi. Mình quan tâm đến cái thế giới cóc khỉ này làm cái quái gì chứ? Nó bị hủy diệt thì liên quan chó gì đến mình? Tại sao mình lại cố nghĩ cách bảo vệ nó... Để rồi thành ra như thế này chứ?"
Lặng nhìn dấu ấn dây xích trên mu bàn tay, thứ tượng trưng cho vai vế của hắn trong khế ước... Hắn thực sự cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và nhục nhã.
Sau quãng thời gian dài sống như một con cá c·hết, đây là lần đầu tiên cảm xúc của hắn xao động nhiều đến như vậy!
Tất nhiên là theo nghĩa tiêu cực...
Là kẻ đã du lịch qua rất nhiều thế giới, kể cả có cho hắn mười cái não để tư duy hắn cũng không thể nào ngờ tới linh lực mà con nhóc này sở hữu còn nhiều hơn cả hắn! Vô lí! Vô lí hết sức! Vô lí đến mức không cách nào tưởng tượng được!
Ma lực mà hắn dốc cả đời dài để rèn luyện vậy mà lại thua một con nhóc tỳ đến cả nói chuyện còn không lưu loát như thế này ư? Không thể nào!
Chắc chắn là do ma pháp trận đã phát sinh lỗi! Chắc chắn là vậy!
Nhưng mà... Cho dù có cố tìm kiếm lí do nào đó để đổ lỗi cũng đã quá muộn rồi.
Khế ước chủ tớ chỉ có thể hoá giải bởi kẻ cầm quyền. Hắn đã cố gắng thuyết phục con bé giải trừ khế ước rồi đó... Nhưng vô dụng. Con bé không hiểu những gì hắn nói, mà kể cả có hiểu cũng chưa chắc gì con bé đã chịu làm!
"Mẹ kiếp, c·hết tiệt!"
Trần Quân buồn bực tung cước sút văng viên sỏi dưới chân, vô tình săn phẳng cả một mảnh rừng rộng lớn.
"Y?"
Bé gái bí bẩn bám chặt lên lưng Trần Quân tựa như sam, có gỡ thế nào cũng không chịu buông. Phải vác theo khối thịt phiền phức như một quả bom nổ chậm, Trần Quân dường như càng thêm phần trầm cảm và bất lực trước thực tại nghiệt ngã này.
Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục vẫn chỉ còn một cách duy nhất để bảo vệ cuộc sống độc lai độc vãng của riêng hắn... Đó là nghĩ cách tống khứ con bé đi chỗ khác nhân lúc nó vẫn chưa có đủ nhận thức về mọi thứ, nhất là khế ước!
Nói cách khác, hắn phải tìm một ai đó chịu nhận nuôi con bé này.
"Phiền vãi..."
Thế là vừa mới rời khỏi thành phố chưa được bao lâu, hắn đành phải quay trở lại nơi đó nhằm giải quyết vấn đề hết sức nan giải đang bám chặt trên lưng hắn.
"Uy, nhóc con, mau xuống khỏi lưng ta coi, chúng ta chuẩn bị gặp những người khác đó"
Bé gái dùng sức lắc đầu.
"Đừng có bướng nữa coi? Dẫn một bé loli t·rần t·ruồng vào thành phố thì ta biết ăn nói như thế nào với cảnh sát đây? Mau xuống, mặc chiếc áo khoác của ta vào cho khỏi lạnh!"
"..."
Hai bên đôi co mãi thì bé gái mới chịu nhảy xuống, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của Trần Quân vào rồi lại leo lên lưng hắn ta, đôi tay nhỏ bám chặt như thể muốn cắm rễ trên đấy.
Trần Quân nặng nề thở dài.
...
...
Sáng hôm sau, Trần Quân đã thành công mang bé gái vào thành phố.
Tuy rằng dung mạo xinh xắn và tình trạng kì dị của hai người họ đã thu hút không ít sự chú ý từ những người xung quanh, thế nhưng may thay là họ vẫn thành công đến được đồn cảnh sát để bắt đầu tính đến chuyện nơi chốn dung thân cho bé gái.
Đồng chí cảnh sát trực tại đồn đánh giá sơ lược bộ dạng xộc xệch lôi thôi của Trần Quân rồi hỏi: "Tối hôm qua anh không đi tắm à? Và tại sao trên lưng anh lại cõng một bé gái?"
"Anh đang đòi hỏi sự sạch sẽ từ một kẻ vô gia cư không xu dính túi như tôi ư? Hỏi gì khó quá vậy?"
Trần Quân phàn nàn vài câu rồi bắt đầu kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho nhóm cảnh sát nghe, không thừa không thiếu một chi tiết nào ngoại trừ việc thay đổi lời khai từ "Lục Diện Băng" thành băng đá thông thường nhằm tránh những rắc rối không cần thiết.
"Một bé gái bị giam trong băng, không rõ danh tính và lai lịch? Lạ thật, hầu hết mấy khu vực xung quanh thành phố đều đã được điều tra hết rồi mà? Sao không ai báo cáo về cái hang động đó hết vậy? Chuyện này thực sự rất quái lạ, có khi nào anh nói dối hay không?" Đồng chí cảnh sát tỏ ra khó tin.
"Tôi lừa anh thì tôi nhận lại được cái gì? Có được đồng xu cắc bạc nào hay không mà tôi phải tốn công vác mặt đến tận đây vậy?"
"..."
Đồng chí cảnh sát gãi gãi đầu, quyết định không lăn tăn thêm về vấn đề này nữa, bởi vì trước mắt vẫn còn một chuyện khác quan trọng hơn... Đó là nơi ở cũng như thân phận cho bé gái.
"Trường hợp của cô bé này... Thực sự có hơi khó giải quyết. Giấy khai sinh không có thì không thể nào làm giấy tờ tùy thân được. Tôi cần phải báo cáo cho cấp trên mới có thể tìm hướng giải quyết"
"Không thể gửi con bé cho trại trẻ mồ côi được à?"
"Đó cũng là một giải pháp... Mà chẳng phải anh sẽ nhận nuôi cô bé hay sao?" Đồng chí cảnh sát tỏ ra nghi hoặc.
"Đùa, anh đang yêu cầu một tên vô gia cư như tôi nuôi con ư? Anh bị điên rồi?"
"...Nói thế cũng phải" Đồng chí cảnh sát khẽ gật đầu: "Vậy được, thả con bé xuống đi, chúng tôi sẽ thay anh giải quyết vấn đề này"
"...Không phải tôi không muốn, mà là con bé nhất quyết không chịu xuống. Từ tối hôm qua rồi, dù có năn nỉ hay ép buộc thì con bé vẫn không chịu. Không tin thì các anh thử xem?"
Mấy đồng chí cảnh sát nhìn nhau rồi đứng dậy tiến đến chỗ bé gái, làm cô bé tỏ ra có đôi chút dè chừng sợ hãi.
Họ dùng hết lời để an ủi cô bé, nhưng vô hiệu.
Họ cố gắng kéo cô bé ra khỏi lưng của Trần Quân... Nhưng cũng vô hiệu, thậm chí còn suýt chút nữa làm rách áo hắn ta.
May mắn thay cô bé không hề quấy khóc, chỉ tỏ ra khó chịu như một chú mèo nhỏ cứng đầu đến cực hạn.
Mặc dù điều này đã giúp cho đồn cảnh sát không phải mang tiếng ức h·iếp trẻ con... Nhưng mà việc đó cũng không thay đổi được hiện thực rằng các cảnh sát đã hoàn toàn bó tay với cô bé.
"Bé gà con này đã xem anh như mẹ... À nhầm, cha nó rồi. Anh phải chấp nhận hiện thực này đi, thậm chí là nhân cơ hội này mà thay đổi cuộc đời"
"Không!" Trần Quân ngay lập tức từ chối yêu cầu của cảnh sát.
"Anh phải làm thế" Đồng chí cảnh sát nói: "Tạm bỏ qua xuất thân bí ẩn thì sau cùng, cô bé này vẫn chỉ là một đứa trẻ, tình thương đến từ gia đình là thứ không thể thiếu. Con bé đã xem anh là cha, anh thân là đàn ông mà lại nhẫn tâm vứt bỏ con bé lại đây hay sao?"
Trần Quân cứng họng.
Quá có lí. Hoàn toàn không có chỗ trống để phản bác.
Đồng chí cảnh sát gõ phím một lúc rồi nói tiếp: "Cấp trên của tôi gọi anh dẫn cô bé lên phòng làm việc rồi. Anh có thể cùng cô bé làm giấy khai sinh, cũng như sơ yếu lí lịch tại đây. Còn về các loại giấy tờ khác, anh có thể đợi con bé lớn lên một chút rồi hẵng làm cũng được, không gấp"
"Nhưng... Tiền..."
"Miễn phí" Đồng chí cảnh sát chặn họng, không cho Trần Quân bất kì cơ hội nào: "Thậm chí anh còn được chúng tôi hỗ trợ về mặt kinh tế và việc làm để nuôi dưỡng cô bé này. Anh hiểu ý tôi rồi chứ?"
"..."
Đến đây, kế hoạch tống khứ cô bé bí ẩn đi nơi khác của hắn hoàn toàn phá sản.
Không còn cách nào khác, Trần Quân đành phải làm theo yêu cầu của vị cảnh sát trước mặt.
Sau khi Trần Quân rời đi để làm thủ tục hành chính, một vị cảnh sát mới cất lời: "Anh chắc đấy chứ? Tên vừa nãy có vẻ không phải kiểu người tốt lành gì đâu"
"Nếu hắn ta là một kẻ táng tận lương tâm thì đã không dẫn con bé đến đây giao cho cảnh sát rồi. Hơn nữa..."
Đồng chí cảnh sát cau mày, hạ thấp giọng nói xuống một chút: "Con bé đó không ngây thơ như những gì nó thể hiện. Con bé biết rõ chúng ta muốn làm gì, thế nên nó mới hành động quyết liệt đến như vậy"
"...Anh đa nghi quá rồi đó"
"Hi vọng là vậy thật. Tôi thực sự sợ những gì tôi nghi ngờ vừa rồi là đúng. Con bé đó quá mức bí ẩn, tôi không cách nào nhìn nhận nó như một đứa trẻ thông thường được"
...
...
Quần quật đến tối, rốt cục thì Trần Quân cũng lo liệu xong những gì cần thiết để nhân nuôi cục nợ từ trên trời rơi xuống này.
Bằng chút tiền được hỗ trợ từ phía cảnh sát cũng như tiền boa từ lần làm trai bao hôm trước, hắn có thể không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt trong một khoảng thời gian.
Tuy nhiên, để nuôi một đứa bé, hắn buộc phải tìm một công việc ổn định, không thể cứ làm trai bao mãi như thế này được.
Sau khi thuê một căn phòng trọ giá rẻ, hắn rốt cục cũng có một nơi để nghỉ ngơi sau cả ngày đầy sóng gió ập đến quá bất ngờ.
"Mẹ kiếp... Nuôi con hả? Mình có biết quái gì về vụ chăm con nít đâu chứ? C·hết tiệt thật... Không lẽ là có kẻ nào đó đang cố tình bày kế chơi khăm mình?"
Trong lúc Trần Quân đang nằm buồn bực trên ghế sofa thì bé gái giờ đây đã ở trong một bộ đồ mới xinh xắn cùng một thân phận mới hoàn toàn hợp pháp với cái tên cực kì đẹp: Lily.
Đó là tên của một loài hoa tượng trưng cho sự thanh khiết tuyệt đối, không nhiễm bụi trần... Một cái tên không phải do Trần Quân đặt cho mà là do cô bé đã tự ý lấy trong lúc làm giấy khai sinh.
"Chú, chú mệt rồi sao?"
Lily lắc lư cơ thể của Trần Quân, người từ nãy đến giờ vẫn chưa thôi than thở: "Muốn cái gì nữa? Ta mệt lắm rồi đấy!"
Lily nghe thấy đối phương nặng lời với mình, trên mặt tỏ vẻ hối lỗi rồi lặng lẽ rời đi, tự mình khám phá ngôi nhà mới.
Trần Quân: "..."
C·hết tiệt, vừa rồi mình vô tình làm ra hành động của một thằng cha tệ hại...
Nhưng biết sao được? Hắn căn bản không biết cách làm cha, càng không biết cách chăm sóc trẻ con! Hắn làm cha con bé đơn thuần chỉ là vì sự ép buộc từ nhiều phía chứ bản thân hắn không hề muốn thế.
"Trời ạ..."
Trần Quân bực bội gãi gãi đầu rồi ngồi dậy, dùng phép thuật sắp xếp đồ đạc trong phòng một lúc rồi thở dài: "Nhóc con, đi đâu mất rồi?"
Trong góc tối, Lily khẽ nghiêng đầu nhìn Trần Quân sau góc tường, dường như vẫn còn sợ hãi: "...Chú?"