Tiếp nhận yêu cầu giúp đỡ của chàng trai bao vừa mới ngủ với mình cách đây không lâu, nữ doanh nhân thành đạt nọ đã nhanh chóng sắp xếp cho Trần Quân một công việc chưa được tiết lộ.
Gặp mặt trực tiếp đối phương ở văn phòng làm việc, Trần Quân khẽ nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt mình: "Cô không bắt tôi làm công việc gì mờ ám đấy chứ? Tôi ghét xử lí rắc rối lắm đấy"
Nữ doanh nhân vừa phê duyệt giấy tờ, vừa đáp lời: "Tôi cam đoan đây là công việc liêm khiết và cao quý nhất trần đời này. Anh hoàn toàn có thể tin tưởng tôi"
Trần Quân: "..."
Nói sao thì nói, hắn cũng biết rõ người phụ nữ này thực sự tài giỏi và vô cùng đáng tin cậy. Ngoài kia rất hiếm có cô gái nào chưa tới độ tuổi ba mươi mà đã sở hữu khối gia tài kếch xù giống như cô ấy.
Khuyết điểm duy nhất có lẽ chỉ là cô ấy không muốn lấy chồng, chỉ muốn thuê trai bao để thoả mãn nhu cầu của mình.
Một khuyết điểm khá là khó để thông cảm.
Phê duyệt xong xuôi, nữ doanh nhân ném tập hồ sơ cho Trần Quân cùng một nụ cười bí hiểm: "Chụp ảnh dán vào sau đó mang tập hồ sơ này đến xin việc tại Học Viện Khoa Học Thiên Niên Kỉ đi, anh sẽ dễ dàng xin được việc làm thôi"
"...Nghe có vẻ rất kinh... Mà chờ đã, cô định cho tôi làm nghề giáo viên đấy à? Cô điên rồi ư?"
"Thì đó. Công việc liêm khiết chính trực đúng như yêu cầu của anh rồi còn gì?" Nữ doanh nhân cười hắc hắc.
"...Tôi nghỉ việc"
"Rồi anh đào đâu ra tiền nuôi cô con gái bé bỏng của anh đây? Chỉ mỗi tiền anh b·án t·hân cho tôi là không đủ đâu~" Nữ doanh nhân cười tít mắt.
Chẳng hiểu sao nhưng nghe rất giống như đang đe doạ.
"Ặc..."
Trần Quân bị chọc trúng tim đen, lúng túng mang hồ sơ ra đọc rồi đột nhiên trừng to mắt: "...Mà lại từ từ đã, cô dám tự ý đổi tên của tôi? Chấn Liêm là cái chó gì vậy? Điều này thực sự hợp pháp à!?"
"Quân cũng đâu phải tên thật của anh đâu, lăn tăn làm gì?" Nữ doanh nhân trước mặt nhún vai, không kiêng nể bộc lộ vẻ mặt xấu xa của mình: "Chốt lại vấn đề, giữa việc làm cấp dưới của tôi và c·hết đói cùng con gái, anh sẽ lựa chọn cái nào?"
"..."
Cuối cùng, Trần Quân chịu thua. Hắn đã triệt để bị chèn ép bởi cường hào ác bá thời hiện đại.
"Vậy từ bây giờ mong thầy sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình, thầy Chấn Liêm" Nữ doanh nhân càng cười càng lộ vẻ tà ác.
Trong khi đó, Trần Quân thì lẩm bẩm một mình một cách cực kì uất ức: "Hừ, rõ ràng là máu M trên giường... Vậy mà ngoài đời cô ta lại máu S đến vậy. Thật chẳng thể hiểu nổi"
Nữ doanh nhân: "..."
Ầm~
Trong thoáng chốc, cây bút bi bị nữ doanh nhân ném đi như ném phi tiêu, mạnh mẽ cắm thẳng lên trên lớp bề mặt tường bê tông ngay bên cạnh lỗ tai của Trần Quân, làm hắn phải vô thức toát mồ hôi lạnh.
"Anh vừa nói gì?"
"Cô thật xinh đẹp. Tôi vừa mới nói thế"
"Xéo"
"Vâng, thưa sếp"
"Phải rồi, trước khi đi làm nhớ cạo râu rồi ăn mặc lại cho đàng hoàng, đừng làm tôi mất mặt đấy"
"Yes, ma'am!"
...
...
Một lúc sau.
Rời khỏi công ti của nữ doanh nhân hung ác, Trần Quân dẫn Lily đi đến một ngôi trường mẫu giáo để cô bé có thể học tập và kết thêm bạn bè.
Mặc dù chi phí cho việc học tập của cô bé là không nhỏ, thế nhưng việc để cô bé ở nhà một mình nghe chừng còn nguy hiểm hơn. Chẳng ai có thể biết được thứ sinh vật thần bí đội lốt bé gái này có thể làm gì khi không có ai bên cạnh trông chừng.
"Ồ! Một cô bé thật dễ thương!"
Cô giáo ngay khi nhìn thấy Lily đã không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi, làm cô bé đỏ bừng hết cả mặt: "Chú, con có dễ thương không?"
Cô bé đang trông chờ sự khen ngợi từ người giám hộ của mình, để rồi chỉ nhận lại sự thất vọng giống như mọi lần.
"Không biết"
Trần Quân để cặp sách lên lưng cô bé rồi lặng lẽ quay gót rời đi.
"Trời ạ cha nó, sao anh có thể lạnh lùng với con cái của mình như vậy chứ? Cô bé đáng yêu như thế này cơ mà! Anh có còn là con người không vậy?"
"Nếu cô thấy vậy thì cô chăm sóc con bé giúp tôi đi. Chiều nay tôi sẽ đến đón nó về"
Giải quyết xong vấn đề ăn học của cô bé nhà mình, Trần Quân liền nhanh chóng tìm đến Học Viện gì gì đó cùng với tập hồ sơ xin việc đã được phê chuẩn.
Không lâu sau, hắn đã đến nơi nhưng lại bị ngăn chặn bởi các bảo vệ: "Anh là ai? Đến đây có chuyện gì?"
"Tôi đến xin việc. Hồ sơ ở đây"
Nhóm bảo vệ nhận lấy tập hồ sơ, sau đó dùng bộ đàm liên lạc với cấp trên một lát rồi mới chịu mở cổng cho Trần Quân vào bên trong: "Lớp học mà anh được phân công là lớp cá biệt, nó nằm ở hướng này"
"Cho phép tôi đi làm ngay lập tức luôn à?" Trần Quân hơi chút kinh ngạc.
"Đó là chỉ thị của cấp trên, đừng có hỏi tôi, tôi cũng không biết trả lời anh như thế nào" Anh bảo vệ nói: "Cơ mà phải chia buồn với anh rồi, cái lớp cá biệt đó chả ai thèm dạy cả. Giáo viên phụ trách trước đó vừa phải xin nghỉ vì bị lũ đấy tẩn một trận c·hấn t·hương phần mềm, giờ thì đến lượt anh bị đùn việc. Khổ thân anh Liêm"
Trần Quân: "..."
Đối với hắn, hai chữ "anh Liêm" này là một sự mỉa mai đến tận cùng.
"Thế thì các anh mau chuẩn bị sẵn cáng y tế đi. Tôi không phải kiểu giáo viên sẽ nhún nhường trước học sinh của mình đâu. Uốn cây thì phải uống từ thuở còn non, cây hư mà để lớn thì rất khó để chỉnh đốn"
"...Anh chắc chứ? Vài học sinh trong đó mạnh ngang ngửa với giáo viên đấy"
"Cứ nghe tôi, làm tốt công tác hậu cần đi kẻo lại có án mạng xảy ra"
Anh bảo vệ toát mồ hôi trước trách nhiệm vô cùng lớn lao này: "..."
Trần Quân theo sự hướng dẫn của anh bảo vệ nhanh chóng tìm đến phòng học của lớp cá biệt, nơi mà chỉ nhìn từ bên ngoài thôi cũng đã thấy sự cá biệt.
Ồn ào, bừa bãi, b·ạo l·ực, vô phép tắc, vô kỉ luật... Tuy vậy, hắn không có tư cách để phê bình bọn chúng về mấy vấn đề này, vì nếu phải so sánh thì hắn cũng chả khá hơn lũ này là bao.
Trần Quân đút tay vào túi quần, một cước đá văng cánh cửa lớp học, cùng lúc đó kích hoạt vô số loại bẫy rập được lũ học sinh bên trong bố trí sẵn từ trước hòng đánh úp gã giáo viên mới đến.
Nhận thấy vô số phù chú và vòng tròn phép thuật đồng loạt sáng lên, Trần Quân lấy hơi thổi một cái, khiến tất cả tan biến thành tro bụi chỉ trong nháy mắt: "Trò trẻ con. Tụi bây không còn cái gì đặc sắc hơn để đánh úp ta hả?"
"Gã này khó chơi đấy, rốt cục thì cũng có đối thủ xứng tầm rồi!"
Cô gái tóc đen cực kì hào hứng rút kiếm lao thẳng về phía Trần Quân, t·ấn c·ông một cách điên cuồng để rồi bị hắn ta túm đầu đập mạnh xuống sàn lớp học, vừa bị hủy dung vừa b·ất t·ỉnh nhân sự, cuối cùng là bị ném ra ngoài cửa sổ cho nhóm hậu cần lo liệu.
"Thằng tiếp theo?"
Trần Quân đưa tay ngoắc đám học sinh quậy phá cùng một nụ cười đầy thách thức.
"Himiko! Tch!"
Cậu pháp sư mặc áo khoác vàng nhanh chóng niệm chú phản công, nhưng rồi cũng bị Trần Quân lạnh lùng túm cổ ném thẳng ra ngoài cửa sổ: "Chậm chạp quá rồi thằng ngu ạ!"
Đây đang là tầng 3. Với cơ thể yếu ớt của một pháp sư thì cú ngã vừa rồi rất có thể sẽ khiến cậu ta gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Những chuyện xảy ra sau đó cũng gần như tương tự, lớp cá biệt đang có mặt năm người thì đã bị Trần Quân ném ra ngoài cửa sổ hết bốn người, tính ra chỉ còn lại một chàng trai duy nhất ngồi lại trong lớp, trông có vẻ khá điềm tĩnh.
"Nhóc con, không muốn đánh nhau hả? Sợ rồi?" Trần Quân đạp chân lên bàn chất vất cậu trai, trông còn giống côn đồ hơn cả đám học sinh cá biệt.
"Thầy nói đùa rồi. Một đứa ốm yếu bệnh tật như em làm sao có sức mạnh để đánh nhau với thầy chứ?" Cậu trai trẻ cười một cách gượng gạo.
Trần Quân hơi cau mày, im lặng một lúc rồi thu chân trở về, hỏi cậu trai một cách nghiêm chỉnh: "Thế vì sao nhóc lại bị đưa vào cái lớp quậy phá này?"
"Lớp cá biệt là nơi chứa đựng những thành phần không được chấp nhận bởi phần còn lại. Em... Biết mình trông khá nhu nhược, nhưng đó không phải lí do chính khiến em có mặt ở đây" Cậu trai đáp lại: "Em nghĩ rằng do em đã nghỉ học quá nhiều nên mới vậy"
"Lí do gì khiến em nghỉ học nhiều vậy?"
"Em... Bị mắc bệnh bẩm sinh. Trái tim em không được khoẻ mạnh cho lắm, thi thoảng lại phải nhập viện, mà mỗi lần nhập viện thì phải nghỉ thêm vài ngày"
"Vậy à?"
Trần Quân quay trở lại bàn giáo viên, dùng bật lửa châm một điếu thuốc rồi nói: "Giờ thì lớp chúng ta đã về gần hết rồi, em muốn học hay nghỉ?"
Trần Quân rít một hơi thật sâu rồi thở ra một làn khói dày đặc: "Nhóc con, cuộc sống này là vậy, không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như ý nhóc đâu. Nhiều khi buông bỏ mọi thứ cũng là một giải pháp nhân đạo đối với chính bản thân nhóc đấy"
"...Em hiểu ý thầy. Nhưng... Em thực sự muốn tận hưởng những gì mà mọi người ở độ tuổi của em sẽ được trải nghiệm. Em muốn sống hết mình khi em vẫn còn có thể... Có lẽ vậy"
"Phù"
Trần Quân lại nhả một hơi khói thuốc rồi đứng dậy: "Tốt thôi, cứ ngồi không lãnh lương thì tôi sẽ sớm mất việc. Có lẽ tôi cũng nên làm gì đó cho đỡ bị người khác đánh giá tiêu cực vậy"
"...Thực ra thì em nghĩ những gì thầy vừa làm lúc nãy đã đủ để thầy mất việc rồi đó"
Trần Quân: "..."
Đúng quá, không cãi được.
"Nhóc con, em tên gì?"
"Em á? Em tên Quốc, họ tên đầy đủ của em là Nguyễn Quốc"
"Ok. Quốc, hôm nay tôi sẽ dạy em về cách sử dụng ngôn ngữ. Chú ý lắng nghe đấy, nội dung sắp tới không để tiêu hoá đâu"