Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 21: . ♡



Chương 21. ♡

Là một tồn tại không có thực thể, cái ôm của cô bé bán diêm đương nhiên không chạm vào cơ thể Quốc mà chính là tận sâu trong linh hồn.

Gần như ngay lập tức, cậu tê dại bởi cảm giác buốt giá mà cô bé mang lại cho mình.

Tuy rằng cơ thể của cậu vẫn còn khoẻ mạnh, thế nhưng một số phản ứng sinh học vẫn là có, điển hình là mấy lớp da gà và lông tơ dựng đứng hết cả lên, kèm theo đó là cơn run vô cùng dữ dội, khiến hai hàm răng cậu va vào nhau lộp cộp.

Thật không ngờ có ngày cậu lại được ôm một ai đó ôm theo cách thức lạnh lẽo đến như vậy!

Cô bé ôm cậu một lúc rồi từ từ biến mất, chỉ để lại vài hạt băng giá đang tan chảy trên mặt đất bị đóng băng và cả... Giỏ diêm kì quái.

[Nhận được vật phẩm Giỏ Diêm Đáng Ngờ]

Quốc run lạch cạch, nói không ra lời. Nhưng may thay hệ thống đã ngầm hiểu ý mà tự động mở giao diện kho đồ cho cậu xem thử.

"Vật... Phẩm... Grrr... Nhiệm vụ"

Điều khiến cậu cảm thấy bận tâm hơn nữa chính là dòng mô tả của nó.

[Lạnh quá. Lạnh quá. Diêm đã đốt hết rồi. Tuyết thì vẫn không ngừng rơi. Xin lỗi bố. Xin lỗi chú Andersen. Có vẻ như Elma đã không thể trở về được nữa]

Quốc: "..."

Cậu thấy thương cảm cho cô bé bán diêm...

Nhưng vấn đề là đến bao giờ cậu mới hết bị t·ra t·ấn bởi cảm giác lạnh lẽo này đây?

"Xem ra mình đã vô tình ra một side story... Đây có thể là cơ hội để mình tìm thêm thứ gì đó hữu ích cho việc chinh phục thế giới này"

Quốc thầm nghĩ vậy, cho đến khi cậu nhìn thấy bên dưới thanh sức khoẻ đã xuất hiện thêm một hiệu ứng.

[Tiêu ký: Bạn đang được để ý đén bởi một dạng tồn tại siêu nhiên. Hãy chắc chắn rằng bạn không chọc giận đến nó]

Quốc: "..."

Không phải buff hay debuff gì cả. Nó chỉ đơn giản là cái camera dạng năng lượng được âm thần lắp đặt ở đâu đó trên cơ thể cậu, khiến cậu không thể nào thoát khỏi sự giám giác của "tồn tại siêu nhiên" kia.

"Thủ phạm chắc là cô bé kia rồi. Thứ này đã xác nhận suy đoán của mình là đúng. Mình và cô bé ấy sẽ còn gặp lại nhau"

Quốc thở dài.

Các cụ nói cấm có sai: Đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma... Mặc dù bản thân cậu không thường xuyên đi đêm lắm nhưng cuối cùng vẫn gặp đấy thôi!

Kể cũng may là lần này lòng trắc ẩn đã cho cậu một lựa chọn sáng suốt. Nếu vừa rồi cậu mà sợ quá, lỡ mồm từ chối thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhẹ thì mất side quest, nặng chắc có một vé về chầu ông bà luôn quá!



"Ngựa-chan ơi, mau khoẻ lên giùm tôi cái đi... Ở lại đây lâu quá có khi chúng ta lại gặp chuyện nữa đó..."

Đáng tiếc, Ngựa-chan ngủ rất say, coi bộ sẽ không tỉnh lại trong vài tiếng đồng hồ sắp tới.

Hết cách, Quốc đành phải nhảy lên xe, trèo vào bên trong khoang chứa mà mở toang mắt chờ đợi.

Biết là bây giờ tiến độ học Necromancy là vô cùng chậm chạp do thiếu nền tảng căn bản... Nhưng thà có cái gì đó để làm còn hơn là không làm gì trong khoảng thời gian chờ đợi.

Tất nhiên, quá trình học tập của cậu sẽ không bao giờ được suôn sẻ.

Với buff sự sống tuôn trào hiệu lực vĩnh viễn, thi thoảng bên cạnh cậu sẽ xuất hiện một vài tiếng động bất thường.

May thay, đa số kẻ địch tiếp cận đều là Ghoul. Với lượng trang bị hiện tại mà cậu đang có, việc giải quyết một vài con Ghoul ngu ngốc chậm chạp là một việc hết sức dễ dàng.

"So với mấy t·hi t·hể không toàn vẹn thì... Bọn Ghoul này vẫn còn dễ nhìn chán. Mỗi tội... Thối điên"

Ok, vấn đề cấp thiết tiếp theo nữa sẽ là tìm cách xử lí xác.

Xác c·hết của mấy loại quái thường thì không nói làm gì, cậu vẫn có thể xử lí được nếu chúng hồi sinh thành Ghoul... Nhưng nếu là Boss thì sao? Nếu chúng mà thực sự thành Ghoul thì chắc chắn sẽ là một cục phiền phức to đùng.

Cậu không muốn phải đánh cùng một con Boss 2-3 lần đâu... Dù chúng có yếu hơn bao nhiêu đi chăng nữa.

"Phì~"

"Oh, Ngựa-chan đã tỉnh"

Quốc hớn hở ló mặt ra định xem thử tình trạng của con ngựa thì chợt nhận ra bên cạnh mình đã xuất hiện thêm một người phụ nữ bí ẩn.

Quốc lạnh sống lưng, đơ cái mặt ra nhìn đối phương: "..."

Người phụ nữ nhìn lại, mỉm cười.

Có vẻ như đêm nay cậu đặc biệt có nhiều khách đến thăm. Thật là quý hoá, thật là vinh hạnh.

Cái rắm!

"Thật xin lỗi, anh có thể cho tôi đi nhờ không?" Người phụ nữ cười hỏi.

"Đi nhờ thì... Ổn thôi. Nhưng vấn đề là cô muốn đi đâu với mục đích là gì? Một khi chưa làm rõ những câu hỏi đó, tôi sẽ không thể đồng ý với cô được"

Người phụ nữ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tựa hồ không hề bất ngờ cũng như bất mãn với sự cảnh giác của Quốc.

"Trong cái thế giới đang không ngừng trở nên điên loạn hơn này, sự cẩn trọng trong mọi nước đi là điều mà ai cũng cần đến. Chỉ có điều khi biết được thân phận của tôi... Liệu anh có còn muốn cho tôi hoá giang không đây?"

Tạm thời vẫn không có thông báo xuất hiện kẻ địch... Nhưng Quốc càng lúc càng có cảm giác người phụ nữ này cực kì nguy hiểm.



Làm gì có cô gái nào dám đi lang thang ngoài đường vào giữa đêm như cô ta chứ? Nhất định là có vấn đề!

Tóm lại, cậu cần phải xử lí thật khéo léo nếu không muốn biến cô ta thành kẻ địch.

"...Không cần cô nói, tôi cũng tự biết"

Quốc âm thầm ra cửa sổ trạng thái của người phụ nữ bí ẩn.

[Camellya - Quỷ Dục Vọng]

Đó là thông tin duy nhất mà Quốc biết được về cô ta. Những thông tin còn lại thì đều được hệ thống giấu kĩ. Có vẻ như nó không muốn spoil thêm thông tin về nhân vật nguy hiểm này.

Hết cách.

Dù sao thì... Không cần biết đến những thông tin sau đó, cậu cũng có thể tưởng tượng được người phụ nữ này nguy hiểm đến cỡ nào.

[Quỷ Dục Vọng]

Thôi xong rồi. Có khi nào mình sắp bị cô ta cho ăn nho không nhỉ?

"Oh, anh biết à?"

Người phụ nữ vẫn giữ nguyên nụ cười đó, thế nhưng khí thế mà cô ta toả ra lại không hề yên tĩnh như ban đầu nữa: "Chà, anh biết đấy... Sinh vật kiểu như tôi có thể phần nào cảm nhận được cảm xúc của con người... Vậy nên tôi biết anh đang rất sợ tôi, và vẻ bình tĩnh của anh lúc này cũng chỉ là giả vờ"

Quốc: "..."

Nơi vậy tức là cậu vừa đưa ra pha xử lí đi vào lòng đất rồi?

"Tuy nhiên, tôi là một con Quỷ cấp cao, tôi không có thói quen ăn uống vô tội vạ như những con quỷ cấp thấp. Nói gì thì nói, chủng tộc nào cũng sẽ tồn tại những quý cô như tôi"

Quốc: "..."

Người phụ nữ đưa tay lên, vuốt ve gương mặt của Quốc rồi liếm môi một cái: "Khá chắc là anh cũng biết mình ngon miệng như thế nào trong mắt của loài Quỷ. Nếu là một con Quỷ khác thay vì tôi đang ngồi ở đây, anh chắc chắn sẽ bị nó xơi tái một cách không thương tiếc"

Quốc: "Vậy cô thì khác chúng ở điểm nào?"

"Chà... Chắc là vì tôi biết cách chăn nuôi? Hoặc đúng hơn là... Đầu tư?" Camellya mỉm cười: "Giống như cái cách người nông dân chăn bò và dùng sữa của chúng để tạo ra những khối phô mai ngon miệng... Tôi cũng muốn nuôi dưỡng anh như một nguồn thức ăn bất tận"

"Chà, việc đấy nghe có vẻ còn tệ cả vế trước đó hơn. Thôi thì vĩnh việt, tôi đi c·hết đây"

Dứt lời, Quốc chẳng biết từ chỗ nào lấy ra con dao găm rồi đâm thẳng vào cổ họng của mình.

"Hả? Đợi đã!"

Camellya lần đầu tiên lộ ra vẻ thất thố trên mặt, vội vàng đưa tay lên đỡ lấy nhát dao của Quốc: "Anh bị điên hả? Sao anh có thể thực hiện hành vi t·ự s·át một cách tỉnh bơ như vậy!? Còn mạng chẳng phải là tốt lắm rồi hay sao!?"



"...Sống giống như gia súc thì sống làm cái gì. C·hết cho lẹ đi rồi còn làm lại cuộc đời mới"

Camellya: "???"

Ngay cả một con Quỷ như Camellya cũng không biết phải trả lời như thế nào sau những câu nói của Quốc.

Tách~

Tách~

Máu tươi rơi xuống những mảnh gỗ từ tay của Camellya. Tuy rằng đã bị thanh dao găm đâm xuyên qua bàn tay nhưng trên mặt cô ta vẫn không có gì là đau đớn cả: "Woah, con dao mà anh đang cầm thậm chí còn bị nguyền nữa... Tôi bắt đầu thấy hơi tò mò về thân phận của anh rồi đấy"

"?"

Bị nguyền?

Nhìn lại, Quốc mới nhận ra mình đang cầm Dao Găm Đồ Tể chứ không phải Dao Găm Săn Người mà Holmes tặng.

"May quá, không bị điên" Quốc thầm thở phào nhẹ nhõm.

Camellya liếm hết máu trên tay của mình, chỉ một lúc sau thì v·ết t·hương lành lại hẳn.

Cô ấy nhìn sang, mỉm cười một cách kì lạ: "Ôi chà? Anh đang lo cho tôi đấy à? Thật ngọt ngào làm sao, tôi dễ bị ngượng lắm đó~♡"

"..."

Quốc quay mặt đi, phớt lờ những lời ong bướm của cô ta: "Giờ nói đến chuyện chính đi. Cô muốn hoá giang thì cũng được thôi, nhưng vấn đề là ngựa của tôi đang không được khoẻ mạnh cho lắm"

"...Anh không biết phép chữa trị à?"

"Không. Tôi hoàn toàn không có lấy nửa chữ kiến thức về ma thuật trong đầu"

Camellya cạn lời: "Thật đấy, anh từ chỗ nào rơi xuống vậy? Phép chữa trị là căn bản của căn bản, là thứ đầu tiên mà bất kì con người nào cũng phải học cho dù ma lực có yếu đến mấy đi chăng nữa..."

"Thì sao? Cô muốn ngồi ở đây với tôi cả đêm à?"

"..."

"Thật ra thì lựa chọn đó cũng không đến nỗi tệ"

Nói rồi Camellya đưa tay tới sờ soạng thân dưới của Quốc.

Quốc thở dài, lặng lẽ đưa dao lên kê cổ họng của chính mình: "..."

"Hừ, đàn ông gì mà kì cục. Bộ việc có một đêm nồng cháy với một cô gái xinh đẹp như tôi lại tệ đến thế ư?"

Camellya bĩu môi nhảy xuống xe chữa trị cho Ngựa-chan từ nãy giờ vẫn chưa hết sợ hãi sự hiện diện của con quỷ dục vọng này.

"Chắc là tạm thời mình vẫn an toàn... Nhưng không được save game vội. Lỡ cô ta mà đột nhiên trở mặt thì còn biết đường mà làm lại"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.