Sau khi được chữa trị, Ngựa-chan đã phải tiếp tục cuộc đời bị bóc lột sức lao động thậm tệ của mình, kể cả khi màn đêm buông xuống cũng không được nghỉ ngơi.
Thực tế là sau khi đến địa điểm tiếp theo, Quốc dự định sẽ tháo dây cương và để nó được tự do nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Vì vậy, theo một nghĩa tích cực thì đây cũng là lần bị bóc lột cuối cùng của Ngựa-chan trước khi lấy lại được quyền làm chủ cuộc đời mình.
Vấn đề duy nhất hiện tại là Camellya, một Succubus đồng hành đang ẩn giấu m·ưu đ·ồ đen tối bên cạnh Quốc.
Cậu đang có quân bài mang tên "t·ự s·át" để tạm thời thoát khỏi thế làm chủ cuộc chơi của cô ta. Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng cô ta không còn cách nào khác để counter lại quân bài này của cậu cả, điển hình chính là phép "Mê Hoặc" thường thấy ở loài quỷ tượng trưng cho sắc dục này.
Vì thế nên trong suốt một đêm dài, thần kinh của Quốc luôn ở trong trạng thái căng như dây đàn. Cậu dứt khoát phớt lờ mọi đề nghị save game của hệ thống, tâm trí chỉ chăm chăm vào mọi hành động của Camellya cho đến tận sáng mới có thể buông lỏng đôi chút.
Camellya ngáp một cái, nhẹ nhàng tựa lưng vào thành gỗ, phóng khoáng để lộ mọi đường cong quyến rũ của mình: "Cái anh này thật nhạt nhẽo. Sao lại phớt lờ một cô gái xinh đẹp như tôi cơ chứ, uổng công tôi chờ đợi anh chủ động. Hứ"
"Tôi vẫn còn nhiều việc để làm thay vì bị một con Quỷ như cô hút thành cái xác khô"
Quốc không quay đầu lại nhìn Camellya, đơn giản là bởi vì cậu đoán được cô ta đang muốn thử mình.
Là một thanh niên đang ở độ tuổi sung mãn, cậu không thể nhìn Camellya khoe thân với trái tim tĩnh lặng như nước được. Cậu là học sinh chứ không phải thầy tu, đó là một sự thật vô cùng rõ ràng.
Thấy Quốc vẫn chứ phớt lờ mình, Camellya dường như mất kiên nhẫn mà tiến vào thế chủ động: "Anh biết gì không? Ban ngày không phải là vấn đề nếu một con quỷ thực sự muốn săn mồi đâu"
Camellya ôm lấy Quốc từ phía sau, dán cặp ngực căng tròn lẫn cơ thể gợi cảm lên người cậu ta: "Cả ngày trời không ăn uống gì rồi, người ta đã đói khát khó nhịn rồi đó~♡"
"...Thế thì càng không. Nguy cơ tôi bị cô vắt khô nghe chừng còn cao hơn cả lúc trước"
Camellya: "..."
Như bị chạm đến ham muốn chinh phục, Camellya sử dụng phép thuật gì đó làm Ngựa-chan ngưng chuyển động, và Quốc cũng bị dính chiêu tương tự ngay sau đó.
Camellya liếm môi lôi Quốc vào bên trong khoang gỗ, đôi mắt ánh lên ánh sáng tím mờ nhạt và yêu dị, để lộ dục vọng trần trụi một cách vô cùng rõ ràng.
Đó là lúc Quốc nhận ra mình thật ngây thơ khi không tự kết thúc bản thân trước khi Camellya tự mình ra tay.
Camellya thật chậm rãi, từ từ cởi từng lớp quần áo trên người Quốc, trong khi cậu ta bị khống chế triệt để đến mức còn không thể nói chứ đừng nói gì đến việc kháng cự.
Chênh lệch giữa cậu và con quỷ này là quá lớn. Cậu căn bản không có bất kì cơ hội nào một khi cô ta đã thực sự ra tay.
"Yên tâm đi, là một Succubus, tôi dám cam đoan mình sẽ mang đến cho anh cảm giác của thiên đường" Camellya liếm má Quốc một cái rồi thì thầm một cách đầy quyến rũ: "Đổi lại, anh phải cho tôi tất cả tinh hoa mà anh có. Đó là một cuộc trao đổi đồng giá đúng không?"
Có khướt. Ai đời lại đi đổi mạng sống lấy một cuộc mây mưa bất chợt cơ chứ? Tôi đây không hề thiếu hơi gái đến mức độ đó!
"Thật may là mình đã không save game, vẫn còn cơ hội làm lại. Còn bây giờ thì... Mình muốn biết cô ta sẽ làm gì"
Với phong cách điên loạn của cái thế giới c·hết tiệt này, c·ái c·hết của cậu chắc hẳn sẽ không dễ dàng như kiểu bị vắt thành xác khô.
Cơ mà nói gì thì nói...
Cơ thể của cô ta đúng là cực kì quyến rũ.
Lúc này Camellya đã trút bỏ toàn bộ quần áo của mình... Hay nói đúng hơn là cô ta ngay từ đầu đã không mặc quần áo mà chỉ che đậy cơ thể bằng ma lực.
Nói cách khác, trên lí thuyết, ngay từ đầu cô ta đã luôn ở trong trạng thái khoả thân.
"Oa, một cậu bé thật khoẻ mạnh. Từ kinh nghiệm của tôi, đây chắc hẳn là lần đầu của anh rồi"
Camellya liếm mép rồi nở một nụ cười đáng sợ: "Hi hi hi~ Bữa ăn lần này chắc chắn sẽ cực kì ngọt ngào nha~♡"
Quãng thời gian sau đó, Quốc đúng là đã được Camellya đưa lên thiên đường đúng như những gì mình vừa hứa trước đó. Cô ta quá hiểu đàn ông muốn gì và cũng mau chóng tìm ra điểm yếu của cậu ta nhờ vào kinh nghiệm thực chiến phong phú đến mức khó tin của mình. Nhờ vậy mà chẳng mấy chốc, thanh sức khoẻ của Quốc đã bị ả Succubus này bòn rút đến 60%.
"A~♡"
"Thật tuyệt. Mình chưa thoả mãn đến thế này bao giờ cả~♡"
Thấy Camellya giảm nhịp độ lại, Quốc lòng thầm thở dài tưởng đã xong chuyện... Nhưng không, dòng thông báo của hệ thống xuất hiện ngay sau đó đã dội vào mặt cậu một gáo nước lạnh như băng.
[Quỷ Dục Vọng Camellya đang dần trở nên mất kiểm soát!]
Thôi, xong.
Cậu biết rõ, con ả này đã bị cuốn theo dục vọng đến mức không thể quay đầu lại.
C·hết chắc rồi.
Camellya dựng thẳng người lại, nhìn thẳng vào mắt Quốc với thứ ánh mắt chứa đầy dục vọng quen thuộc... Và cả một thứ cảm xúc nào đó cũng rất là quen thuộc đối với Quốc.
Khát máu.
Ba~ ba~ ba~
Camellya đột nhiên gia tăng nhịp độ v·a c·hạm da thịt lên một cách dữ dội, thậm chí là điên cuồng khiến Quốc từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục bởi cảm giác đau rát.
Thế nhưng đó chỉ mới là khởi đầu cho c·ái c·hết đau đớn mà thôi.
Thanh sức khoẻ tụt như mất phanh, cậu nhanh chóng suy yếu chỉ sau vài chục giây. Da thịt cậu teo tóp và tối màu như thể bị bỏ đói lâu ngày, hai bên má hóp lại trông thấy, dường như chỉ còn lại da với xương.
Dẫu vậy, cơn ác mộng vẫn không dừng lại.
Camellya đã giữ lời hứa sẽ cho cậu cảm giác của thiên đường, nhưng cô ta không hề đảm bảo sẽ để cậu sống sót sau đó.
Càng đắm chìm vào dục vọng thể xác thì bản chất ác quỷ của cô ta lại càng được bộc lộ. Cô ta đột nhiên há miệng, cắn đi một mảng thịt trên vai Quốc rồi nuốt nó vào bụng trong lúc vẫn đang hút sinh lực của cậu.
"..."
Trước sự chứng kiến của Quốc, đến lượt hai tay, hai chân, từng đốt xương sườn, từng miếng thịt sống trên cơ thể cậu đều bị Camellya xơi tái một cách ngon lành cho đến khi cậu hoàn toàn bị g·iết c·hết bởi đủ loại nguyên nhân.
May thay, do sức sống bị hút cạn rất nhiều nên cho đến lúc bị ăn thịt, cảm giác đau đớn từ thể xác cậu đã không còn quá mãnh liệt. Có lẽ những gì cậu cảm nhận được khi đó chỉ còn là sự suy yếu, kiệt quệ khủng kh·iếp và một chút cảm giác nhói đau đến từ việc từng khúc xương và miếng thịt bị xé ra trên cơ thể vốn đã như khúc củi mục mà thôi.
Sau cùng, tâm trí cậu vẫn là thứ bị giày vò thê thảm nhất.
...
...
"!!!"
Quốc tỉnh lại tại điểm lưu, nơi cậu vừa xong việc với cô bé bán diêm, đồng thời Ngựa-chan chỉ vừa ăn xong nắm thảo dược và đang nghỉ ngơi cho lại sức.
"..."
Quốc im lặng sờ soạng cơ thể mình, trong đầu voi thức nhớ lại từng hình ảnh trước khi c·hết như một cuộn phim đầy đau đớn và ám ảnh.
"Mình điên mất"
Quốc ngồi co ro trên ghế lái, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao của thế giới này: "Ông thầy đó không thể lập trình cho người chơi có thể c·hết một cách nhẹ nhàng hơn à?"
Cho đến tận bây giờ, Quốc đã có tổng cộng hai lần bị ăn sống... Nhưng nếu phải lựa chọn thì cậu muốn c·hết nhanh gọn như cái hồi bị con rồng xơi tái hơn.
Đau thì đau nhưng nó sẽ kết thúc rất nhanh... Còn đỡ hơn việc không đau nhưng t·ra t·ấn tinh thần một cách khủng kh·iếp như vừa rồi.
Thử tưởng tượng có kẻ nào đó vừa cưỡi bạn vừa ăn chân của bạn như một chiếc đùi gà đi? Xem có chịu nổi không?
"Mình nên chơi tiếp hay đi hồi sanity đây..."
Tính ra thì cậu cũng đã chơi rất lâu rồi... Nhưng chung quy lại thì ngày hôm nay chả có tiến triển gì nhiều trong tiến trình game cả.
Mục tiêu tìm thấy Bệnh Viện Tâm Thần còn chưa làm được mà đã nghỉ chơi thì thật là khó chịu. Chơi tiếp thôi, và né con Quỷ phiền phức đó ra càng xa càng tốt!
Nghĩ vậy, Quốc quyết định không đợi Ngựa-chan khoẻ lại nữa. Cậu xuống xe, tháo hết dây cương cho Ngựa-chan rồi lặng lẽ bỏ đi.
Bỏ lại chiếc xe ngựa là một điều đáng tiếc, thế nhưng trong tình huống hiện tại thì dường như cậu cũng không còn cách nào khác nữa.
"Mình đã đi được khá lâu, chắc chỉ cần đi bộ thêm vài tiếng đồng hồ nữa là đến nơi. Chỉ mong trong quãng thời gian đó không có gì bất trắc xảy ra thôi, mình thực sự đuối sức để tiếp tục đối mặt với điều gì đó khủng kh·iếp rồi"
Lần này, khi không có Camellya bên cạnh, cậu đã có thể yên tâm save game để lưu tiến trình.
Quốc cứ thế đi tiếp với cái đầu trống rỗng. Sự ám ảnh sau màn vừa rồi đã giày vò tâm trí rất nhiều, làm cậu cảm thấy vô cùng kiệt quệ về mặt tinh thần.
"Mà tính ra thì tốc độ của xe ngựa hình như cũng không hơn việc đi bộ là bao..."
Quốc một mình cuốc bộ đến tận sáng sớm, mãi cho đến khi nhìn thấy một thị trấn hiện ra trước mắt thì cậu mới ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhõm.
Rất may cho cậu là đã không gặp phải điều gì bất trắc xảy ra sau đó. Thứ cản chân cậu chỉ đơn thuần là đám lâu la mà cậu có thể vượt mặt bọn chúng một cách cực kì dễ dàng.
Thế nhưng cậu không hề biết rằng ở rất xa phía sau lưng, một đôi mắt màu tím tràn đầy yêu dị đã luôn dõi theo cậu.