Sau khi đưa Lily đến trường mẫu giáo để tiếp tục học hành, Trần Quân mau chóng quay trở lại lớp cá biệt để tiếp tục công việc của mình.
Tổng sĩ số của lớp cá biệt là bảy, tuy nhiên hai trong số đó đã xin phép nghỉ dài hạn từ trước. Năm đứa còn lại thì có đến ba đứa vẫn đang nằm trong bệnh viện do c·hấn t·hương từ buổi học hôm qua, kết quả là hôm nay chỉ có mỗi hai đứa đang có mặt trong lớp học: Một cậu nhóc dân bản xứ và một cô gái ngoại quốc.
"Hôm nay tâm trạng của thầy trông có vẻ không tốt lắm" Quốc nhìn mặt gã thầy giáo côn đồ một chút rồi nói.
"Chứ còn sao nữa? Phá mất mấy khung cửa sổ, sau đó còn phải sửa lại sàn... Mẹ kiếp, kết quả là lương tháng bị trừ gần một nửa. Đều tại tụi mày hết chứ tại ai?" Trần Quân cực kì buồn bực đáp lại.
Không không không, là do ông hành xử quá b·ạo l·ực mới đúng!
Kể ra ông chưa bị đuổi việc là còn may đấy!
Trần Quân sau khi hút xong một điếu thuốc rốt cục cũng bắt đầu tính đến chuyện dạy học: "Rồi, hai đứa đến sân tập đợi ta một lát đi. Không gian này quá mức mỏng manh, khó để tôi dạy lắm"
...Ông chỉ sợ bị trừ lương thôi chứ gì ông già?
Nghe theo chỉ thị của giáo viên, Nguyễn Quốc và cô gái ngoại lai đứng dậy rời khỏi lớp học để đến sân tập chờ đợi.
Ngồi tính toán một hồi, Trần Quân lẩm bẩm: "Con nhóc ngoại quốc mắt đỏ đang cầm theo mấy món đồ hơi nguy hiểm, mình có nên dạy nó cách sử dụng chúng không nhỉ? Khá chắc là chưa, mới tí tuổi thôi mà. Dùng thì hại thân chứ tốt lành gì"
"Còn thằng nhóc kia thì... Tuy là thái độ không tệ nhưng cơ thể lại quá mức yếu ớt. Mình phải dạy nó như thế nào cho phải đây? Lỡ hơi quá sức nó thăng thiên luôn thì phiền to"
"Khốn thật, mệt mỏi kinh khủng. Sao mình lại nhận công việc này vậy?"
...
...
Một lúc sau, Trần Quân lẽo đẽo tiến đến sân tập với thái độ khó chịu và lười biếng đến vô cùng, hoàn toàn không có lấy nửa điểm khí chất mà một giáo viên nên sở hữu.
"Himiko phải không? Rút hai thanh kiếm đó ra rồi dùng toàn lực chém tôi đi. Nếu em thành công gây ra một vết xước cho tôi thì hôm nay em sẽ được nghỉ" Trần Quân nói dứt khoát.
"Thầy chắc chứ? Đây là tà đao đó, chỉ một vết xước do nó gây ra thôi cũng thừa sức lấy mạng-"
"Lắm mồm, tôi dạy hay em dạy? Tôi bảo gì thì em làm cái đó đi? Cứ thích lắm mồm làm gì vậy?"
Himiko bị kích động, lập tức rút kiếm lao lên t·ấn c·ông Trần Quân y hệt như lần trước họ gặp nhau.
"Ồ, có thể sử dụng song kiếm luôn sao? Kinh phết" Trần Quân đưa tay lên đỡ hai lưỡi kiếm, hoàn toàn không có vẻ gì là khó khăn: "Nhưng cắt còn không qua nổi da tôi thì đời nào em mới làm tôi b·ị t·hương được hả Himiko?"
"Miasma! Cắt c·hết hắn!"
Ngọn lửa tà ác từ thanh kiếm bên tay trái Himiko bùng lên, thoạt trông có vẻ khá là nguy hiểm. Ánh sáng của ban ngày vốn chói chang như bị thanh kiếm quỷ dị này hấp thụ mà ảm đạm đi vài phần, đồng thời nó còn làm cho mọi dòng linh khí xung quanh trở nên hỗn loạn đến điên cuồng.
"Aaaaaaaaa!"
Gầm lên một tiếng đầy hung dữ, dường như ý thức của Himiko đã bị thanh tà đao chiếm hữu hoàn toàn. Trần Quân tự biết đây là thời điểm cần phải dừng lại, thế nên hắn đã đánh ngất Himiko và ném thanh kiếm nguy hiểm sang một bên phơi nắng.
"Món đồ chơi này sẽ khiến người sử dụng nó phát điên. Thế cho nên con bé đó mang theo để làm gì vậy? Đồ sát cả trường à? Mà thôi kệ đi, cóc quan tâm"
Trần Quân đảo mắt nhìn về phía Quốc, người lúc này vẫn chưa hết sợ hãi sau màn thể hiện uy hắn của Miasma, thứ còn được gọi là Chướng Ma Kiếm.
"Hiệu Trưởng đã mời thần thánh phương nào về làm thầy giáo của lớp cá biệt này vậy? Tay không đỡ lấy Chướng Ma Kiếm một cách trực diện mà không có nổi một vết xước ư...?"
Trần Quân cười khẩy: "Sao? Biết sợ rồi đấy à?"
"...Sợ rồi. Nhưng suy cho cùng thì thầy cũng chỉ là nô lệ của đồng tiền mà thôi. Nghĩ tới đó thì em liền hết sợ ngay ấy mà"
Trần Quân: "..."
Bố khỉ cái thằng nhóc này...
Nhìn thì hiền hiền nhưng lại biết cách mỉa mai người khác quá nhỉ?
"Về phần em, tôi có một phương pháp để rèn luyện dành riêng cho em... Kể ra cũng khá là mất thời gian và công sức đấy, thế nên tôi có thể mượn điều này để yêu cầu được cấp trên tăng lương" Trần Quân nói: "Em thì có cơ hội mạnh lên, còn tôi thì có tiền chảy vào túi, đôi bên cùng nhau hưởng lợi, chắc em sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
"Mạnh lên? Em ấy ư? Thầy không đùa đấy chứ?" Nguyễn Quốc không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
"Bị lạc quẻ trong lớp chắc hẳn là chẳng phải cảm giác dễ chịu gì. Cho dù tính tình của em có tốt đến mấy thì em vẫn sẽ cảm thấy ghen tị với các bạn mà thôi. Con người cả mà. Là người giảng dạy, tôi biết rõ em là đứa yếu ớt nhất lớp, và đó cũng chính là lí do vì sao em khao khát sức mạnh hơn bất kì ai"
Bị nói trúng tim đen, Nguyễn Quốc giữ im lặng trong giây lát rồi gật đầu thừa nhận.
Không chỉ khao khát sức mạnh... Điều quan trọng nhất là Quốc muốn được sống, mà đã muốn sống tiếp thì sức mạnh liền chính là chìa khoá!
Chỉ là... Với cái cơ thể yếu ớt này thì tìm kiếm sức mạnh là điều không thể!
Bẩm sinh mắc bệnh thì cơ thể yếu ớt, cơ thể yếu ớt thì không thể rèn luyện, không thể rèn luyện thì không có được sức mạnh, không có được sức mạnh thì không thể tìm ra cách cách chữa bệnh, mà không chữa được bệnh thì cơ thể vẫn sẽ mãi yếu ớt...
Đó là một vòng lặp tàn nhẫn không tồn tại bất kì lối thoát nào khác ngoài c·ái c·hết.
Thế nên ngay khi gã giáo viên bí ẩn này ngỏ ý về giải pháp dành cho cái vòng lặp đầy bí bách ấy, Nguyễn Quốc đã thực sự không khỏi động tâm.
Cơ hội ngàn năm có một như vậy, làm sao Quốc có thể từ bỏ được? Tuy vậy, cậu vẫn phải cảnh giác với gã thầy giáo khả nghi này.
Ngay từ đầu, thầy ta đã thể hiện rằng mình không phải kiểu người mà cậu có thể tin tưởng. Tóm lại cẩn thận là điều vô cùng cần thiết trong những cuộc giao dịch với mấy loại thành phần bí ẩn giống như thầy ta.
"Em đồng ý. Vậy thầy định dạy cho em như thế nào? Miễn là không gây hại đến người khác, em sẵn sàng làm một con chuột bạch cho thầy thí nghiệm" Nguyễn Quốc gật đầu đồng ý.
"Ngon. Tôi đã thu âm đoạn vừa rồi rồi đó. Nó sẽ là bằng chứng miễn trừ trách nhiệm dành cho tôi nếu chẳng may thất bại" Trần Quân đột nhiên cười toe toét như vừa đạt được mục đích xấu xa nào đó.
Nguyễn Quốc: "..."
Chỉ trong thoáng chốc, mọi niềm tin và hi vọng vừa mới trỗi dậy bên trong trái tim cậu học trò khốn khổ đã sụp đổ gần như toàn bộ.
Cậu có cảm giác như thể mình vừa bị lừa vậy!
Đoạn, Trần Quân cất bước tiến về phía cậu, trên mặt lộ vẻ cực kì nghiêm túc: "Đây là một thí nghiệm sở hữu quy mô mà nhóc không thể nào tưởng tượng được đâu. Cho nên để tránh gây ra phiền phức không đáng có cho cả hai, ta hi vọng nhóc có thể giữ kín bí mật này. Nếu không, lỡ có m·ất m·ạng thì cũng đừng có trách ta không nhắc nhở trước"
"...Sao nghe nguy hiểm quá vậy? Giờ em rút lui còn kịp không thầy?"
"Miễn là em không bép xép cái mồm thì sẽ không sao đâu. Bản thân tôi cũng không có ý định để bất kì ai khác tham gia vào cái dự án phiền phức này"
Trần Quân xoè lòng bàn tay, để lộ một khối lập phương thần bí toả ra ánh sáng chín màu vô cùng rực rỡ và đẹp mắt, trông như thể một tạo tác thần kì được gia công bởi những loại đá quý đắt tiền nhất trên đời vậy.
Vừa nhìn thấy nó, chẳng biết vì lí do gì mà đột nhiên Nguyễn Quốc lại cảm thấy ớn lạnh và rùng mình.
"Cơ thể của em quá yếu ớt, không thể rèn luyện theo cách thức thông thường được. Vì vậy, theo tôi nghĩ, thứ sức mạnh duy nhất mà em có thể nắm giữ chính là kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm. Đó chính là những nền tảng cho sức mạnh tối thượng của em. Thậm chí nếu như may mắn, em còn có cơ hội tìm ra cách chữa khỏi căn bệnh của mình không biết chừng"
"Lời đề nghị thật hấp dẫn" Nguyễn Quốc nuốt nước bọt: "Nhưng mà thầy bây giờ trông giống dân đa cấp thế nào ấy..."
"..."
"Tóm lại, có phải l·ừa đ·ảo hay không thì nhóc cứ thử một lần là biết ngay. Tuy nhiên, vì đây là lần đầu tiên nên thời gian trải nghiệm của nhóc sẽ không thể quá lâu được. Hãy lựa chọn quay trở lại ngay khi cảm thấy có gì đó không ổn"
"Hả? Trở lại là sao? Chẳng phải chúng ta sẽ học..."
Chưa kịp nói hết câu thì Trần Quân đã đặt khối lập phương nhỏ lên giữa trán Nguyễn Quốc, khiến cậu nhóc trợn trắng mắt rồi ngã gục xuống mặt đất, b·ất t·ỉnh nhân sự cùng với Himiko.
"Xong. Khoẻ re. Giờ thì mình có thể đường đường chính chính lười biếng được rồi~"