Mấy ngày sau, Quốc từ từ tỉnh dậy trên giường bệnh, cơ thể yếu ớt vô lực đến mức chỉ riêng việc cử động các đốt ngón tay cũng đã rất khó khăn.
Không lâu sau khi tỉnh dậy, vị bác sĩ mà cậu đã quen nhẵn mặt bước vào, sắc mặt nghiêm nghị nói một cách thẳng thắn: "Quốc, với tình hình này, nếu không có một trái tim thích hợp để tiến hành phẫu thuật ghép tim, em nhiều nhất chỉ còn lại khoảng hai năm để sống thôi"
"..."
Vị bác sĩ này là anh họ của cậu, một trong những người đã đối xử rất tốt với cậu sau khi ba mẹ cậu q·ua đ·ời.
"Đây là những lời anh nên nói với một bệnh nhân sắp c·hết như em sao?" Nguyễn Quốc thở dài.
"Em vốn hiểu rất rõ tình trạng của mình nên anh nghĩ anh chẳng cần phải lựa lời nói với em làm gì. Kết quả chung quy vẫn không thay đổi" Vị bác sĩ kia nói: "Số dư của em dạo này thế nào? Nếu không đủ anh sẽ chuyển cho em một ít để tiêu xài"
"Em có dùng gì đâu. Vẫn còn gần như nguyên vẹn"
"Trời đất. Sắp c·hết đến nơi rồi, thử sống phung phí một chút đi em ơi" Anh bác sĩ cười khổ: "Em ấy nhé, sao lại học thói ăn xài hà tiện y đúc như dì ấy vậy? Anh mày dư dả mà, đừng có ngại nữa"
Nguyễn Quốc thở dài.
Cậu thật sự không nghĩ ra mình nên dùng số tiền đó vào mục đích gì cả.
Hơn nữa, thực sự đấy, thay vì những lời hỏi thăm sức khoẻ... Đó là những gì anh nên nói với một bệnh nhân sắp c·hết sao?
"Dạo này ở trường thế nào? Anh nghe nói giáo viên mới đến dạy ở lớp em hổ báo lắm, mới hôm qua ông ta lại đánh mấy thành viên lớp em nhập viện đấy"
Nguyễn Quốc cạn lời: "...Nữa hả? Cái lũ ngốc đó không biết ông ta quái vật cỡ nào sao?"
"Ác nhân ắt có ác nhân trị. Nhưng quan trọng hơn là ông ta không làm gì em đấy chứ?"
Nguyễn Quốc nghe đến đây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lắc đầu: "Không. Ông ta thậm chí còn ban cho em một cơ hội... Nhưng bản thân em lại không đủ dũng khí để nắm lấy cơ hội đó"
"?"
Anh bác sĩ bối rối, không thực sự hiểu Nguyễn Quốc đang nói gì. Song từ biểu cảm nặng nề của em họ, anh ta biết đó là một chuyện rất quan trọng đối với đứa em đoản mệnh này.
"Anh không biết cơ hội mà em đang nói tới là cái gì... Nhưng việc không nắm lấy cơ hội trời ban chỉ vì thiếu dũng khí là một việc rất khó chấp nhận"
Nguyễn Quốc khẽ gật đầu: "Em cũng thấy vậy..."
Đau đớn.
Thống khổ.
Sợ hãi.
Cậu đã trải nghiệm mọi xúc cảm mãnh liệt đó chỉ trong một khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng tàn khốc vượt ngoài sức tưởng tượng, đủ sức đập tan mọi ảo tưởng của cậu về vẻ đẹp đầy hứa hẹn của dị thế giới.
"Thực ra thì anh có một mẹo tâm lí nhỏ cho em, để em lấy lại một chút động lực"
"Là gì?" Nguyễn Quốc hỏi.
"Những lúc em thấy bất lực và tuyệt vọng nhất, em hãy thử nghĩ về những điều tốt đẹp mà mình đã từng trải nghiệm trong quá khứ, cũng như lí do vì sao em muốn nắm lấy cơ hội quý giá đó. Tuy rằng nó không thể thay đổi được thực tại trước mắt em, nhưng ít ra thì nó sẽ giúp em cảm thấy khá hơn, thậm chí còn có thể tiếp thêm động lực cho em thực hiện điều gì đó điên rồ"
"Sau cùng, với vai trò là bác sĩ, hơn ai hết, anh tin rằng tiềm năng của con người là vô hạn. Tất nhiên là cả bản thân em cũng vậy, chẳng qua là em chưa biết cách kích hoạt nó"
Nguyễn Quốc: "...Nhưng điều đó... Không dễ dàng chút nào. Em không thể vượt qua nỗi sợ một cách đơn giản như những gì anh nói được"
"Em trai, sợ hãi không phải điều gì đáng xấu hổ cả. Nó là minh chứng cho thấy em đang sống và khao khát được sống. Nỗi sợ càng mãnh liệt thì khao khát được sống liền càng mạnh mẽ. Không ai có thể chiến thắng nỗi sợ của bản thân ngay lần đầu tiên đối mặt với nó cả. Điều quan trọng là em có tự đặt dấu chấm hết cho những nỗ lực của mình hay không mà thôi"
"Ừm... Ví dụ như anh chẳng hạn? Hồi xưa anh rất sợ phỏng vấn xin việc làm. Ánh mắt dò xét và đánh giá của mấy ông chú phỏng vấn thật đáng sợ, cảm giác như kiểu họ muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Anh cứ run hết cả lên, trả lời bậy bạ rồi bị người ta đánh rớt. Nhưng anh vẫn quyết không bỏ cuộc. Anh làm đi làm lại cả chục lần, từ từ cũng thành công xin được việc làm thôi"
"Tài như anh mà cũng thế á?"
"Thì... Ai cũng có điểm yếu mà em ơi. Một thằng hướng nội cắm mặt vào đèn sách mười mấy năm trời mới bước ra đời lần đầu như anh thời điểm đó thì làm sao có thể trả lời phỏng vấn răm rắp như trong sách giáo khoa được hở em?"
"Ha ha ha"
Sau khi nói chuyện với anh họ một chút, tâm trạng của Quốc đã khá hơn rất nhiều. Đồng thời, cậu cũng nghĩ thông suốt thêm được nhiều điều sau lần cửu tử nhất sinh vừa rồi.
Mất một khoảng thời gian điều chỉnh lại tình trạng cơ thể, phải đến tận hôm sau Quốc mới có thể xuất viện. Mặc dù cơ thể còn khá yếu ớt, nhưng ít ra thì cậu đã có thể tự mình đi lại chứ không còn nằm liệt giường nữa.
Cậu đang định đến trường, nhưng chợt nhận ra hiện tại đã quá trễ rồi. Thế là kế hoạch thay đổi, thay vì đi học trễ, cậu quyết định về nhà để củng cố lại tâm trạng của mình.
Sau khoảng mười lăm phút ngồi xe buýt, Quốc trở về căn nhà nhỏ được anh họ tặng cho nằm ở khu vực ngoại ô, cách trường học khoảng nửa tiếng đồng hồ đi bộ.
Ngay khi bước vào nhà, việc đầu tiên cậu làm đó là thắp cho cha mẹ một nén hương cho ấm nhà ấm cửa. Sau đó, cậu trở về phòng nằm ườn lên giường, trong đầu nhớ lại từng khoảnh khắc đau đớn của mình.
Cậu đã trải qua rất nhiều cơn đau tim, cũng không ít lần rơi vào trạng thái nguy kịch nhưng chưa bao giờ đến mức cửu tử nhất sinh như hôm trước.
Đó là thời điểm mà cậu có thể sẽ phải đón nhận c·ái c·hết thực sự chứ hoàn toàn không có cơ hội làm lại mọi thứ như trong Vũ Trụ Mô Phỏng.
Cái c·hết trong Vũ Trụ Mô Phỏng tuy cũng đau đớn thật đấy, nhưng ít ra thì cậu vẫn có cơ hội làm lại. Đã vậy thì tại sao cậu lúc đó vẫn còn sợ hãi chứ?
Có lẽ giống như anh họ nói. Vì cậu khao khát được sống nên cậu mới sợ hãi c·ái c·hết.
Đó là lí do vì sao cậu cần phải quay trở lại. Cậu phải cầu xin ông thầy đó cho cậu thêm một cơ hội nữa để thể hiện khao khát được sống của mình.
Có thể sợ hãi nhưng không được phép yếu đuối. Đó mới là tâm thế mà cậu cần phải rèn luyện đến tận cùng một khi bước vào Vũ Trụ Mô Phỏng, tìm kiếm cơ hội sống sót cho chính bản thân cậu ngoài đời thực!
"Mình đang được anh ấy truyền rất nhiều động lực. Nhưng mà... Mình khá lo lắng liệu có duy trì được nó không khi mình thực sự quay trở lại nơi đó. Ha ha, thảm hại thật"
Nằm ở đó được một lúc, cậu đột nhiên ngồi dậy, mở máy tính lên với một ý nghĩ đơn giản: Trang bị thêm kiến thức để đối phó với những tình huống mà cậu có thể gặp trong Vũ Trụ Mô Phỏng.
"Vừa vào game đã gặp boss... Nghe giống như cách mà tựa game nào đó lọc người chơi quá. Mình thực sự nể mấy tên khổ dâm yêu thích cái trò chơi c·hết tiệt đó... Cái thể loại hắc ám không dành cho con người chơi"
Bằng vài sự tính toán đơn giản, cậu biết được cách tốt nhất để đối đầu với con Phi Long là không đánh trực diện với nó.
Với tình trạng người không tấc sắc khi bắt đầu, việc đối đầu với dạng kẻ địch mạnh mẽ như vậy là một điều hoàn toàn bất khả thi. Vì thế, thay vì cứ hành động một cách tuyến tính, cậu cần phải chọn một con đường khác để đi nhằm tránh khỏi sự t·ruy s·át của sinh vật c·hết tiệt kia.
Một khi đã tỉnh táo lại, cậu ngay lập tức nghĩ ra giải pháp cho tình huống mà mình đã gặp phải. Đó là lí do vì sao cậu càng lúc càng cảm thấy nhục nhã và khó chịu khi đã bỏ cuộc một cách dễ dàng đến vậy.
Giá như khi đó cậu bớt sợ hãi và dùng cái đầu để suy nghĩ dù chỉ một chút thôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác đi rất nhiều.
Thế nhưng trên đời này sẽ không có sai lầm nếu tồn tại hai chữ "giá như".
"Càng nghĩ càng thấy tức, mình muốn làm lại càng sớm càng tốt" Quốc đâm ra có chút buồn bực lẩm bẩm: "Thì ra đây là cảm giác của dân nghiện souls-like. Động lực chủ yếu của họ khi đâm đầu vào mấy trò chơi khổ dâm kiểu đó là cảm giác cay cú muốn chinh phục kẻ đã h·ành h·ạ mình cho bằng được"
Từ sợ hãi không dám đối mặt, bằng một cách vi diệu nào đó, giờ đây cậu lại không chờ đợi được muốn ngay lập tức quay trở lại cái nơi đã gián tiếp khiến cậu lên cơn đau tim kia... Cậu muốn chinh phục nó để vơi đi sự khó chịu và nhục nhã này!
Đừng bảo là người khác, chính bản thân cậu còn bất ngờ trước sự chuyển biến tâm lí đầy kì quặc của mình.
Mất thêm một lúc lâu lặn lội trên các diễn đàn game độ khó cao, Quốc bắt đầu cảm thấy có hơi đói bụng.
Biết rằng tủ lạnh trong nhà hiện tại đã trống trơn, cậu đành phải tự mình ra ngoài mua chút đồ ăn nhằm thoả mãn cái dạ dày rỗng tuếch của mình.
Có thực mới vực được đạo mà!
Nghĩ vậy, Quốc nhanh chóng ra ngoài tìm siêu thị gần nhà để cà thẻ trước khi bản thân bị bỏ đói đến ngất xỉu.
Là người đang phải sống một mình, từ lâu cậu đã rèn luyện được nhưng kĩ năng thiết yếu để tự nuôi sống bản thân, trong đó bao gồm cả khả năng nấu ăn. Do đó, thay vì phải ăn mấy thứ đồ ăn có hại cho cơ thể như mì gói, cậu chủ yếu mua nguyên liệu nấu ăn về để tự mình chế biến.
Khá là mất công, song về mặt dinh dưỡng thì không phải bàn!
Với thể trạng đặc biệt của mình, cậu mà ăn mì gói thì chắc khoảng nửa năm tới là về chầu ông bà. Bởi vậy nên việc tự nấu ăn là điều bắt buộc đối với cậu, có mất thời gian đếm mấy cũng phải làm.
Sau khi mua đầy giỏ hàng, Quốc liền thanh toán rồi lên đường quay trở về nhà.
Dọc đường đi, cậu vô tình nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, một cô gái tóc đen mắt đỏ cao ráo và mạnh mẽ, đó chính là Himiko của lớp cá biệt. Cô ấy hiện đang ngồi trên băng ghế đá ven đường, đầu cúi thấp xuống mặt đất, sắc mặt nặng nề vô cùng làm người ta phải bất giác lo lắng.
Thân là bạn học lại tiện đường đi ngang qua, Quốc cũng không ngại hỏi thăm Himiko vài câu: "Đang giờ học mà phải không? Sao cậu lại ở ngoài này?"
Himiko ngẩng đầu lên, nhận ra gương mắt của Quốc. Cô ấy khẽ lắc đầu, nói ngắn gọn: "Không đánh lại. Bị đuổi về rồi"
À, ra là vậy.
"Thế sao không về nhà đi, ngồi ở đây làm gì thế?"
"...Liên quan gì đến cậu?"
Himiko bắt đầu tỏ ra cảnh giác.
"Vì... Ờ... Cậu bây giờ trông giống như trẻ lạc vậy. Tôi không nỡ phớt lờ nên buộc miệng hỏi thăm vài câu vậy thôi, làm cậu khó chịu à?"
"..."
Himiko không nói gì. Cơ mà đột nhiên, bụng cô ấy lại mở miệng thay lời cô ấy nói: Ọc~ ọc~ ọc~
Himiko: "..."
Quốc: "..."
Cậu có thể nhận ra cô bạn học khó gần này đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Tuy nhiên với tính cách của mình, cậu không thể phớt lờ việc này được: "Tôi đang định về nhà nấu một bữa đây, có muốn sang ăn chung cho vui không?"
Đó là một lời đề nghị nghe cực kì bùi tai trong hoàn cảnh này. Thế nhưng thân là một cô gái, Himiko không khỏi tỏ ra cảnh giác: "Cậu có ý đồ gì với tôi?"
"Ý đồ? Ha ha, kể cả có đi chăng nữa thì tôi làm gì được cậu?"
"..."
Ọc~ ọc~ ọc~
"..."
"..."
Quốc vẫn kiên nhẫn đứng ở đó chờ đợi câu trả lời từ cô bạn học.
"..."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hả?"
"Tôi hỏi bữa ăn này đáng giá bao nhiêu tiền?"
"...Cái đấy còn tùy vào khẩu phần ăn của cậu. Ăn xong rồi tính tiếp" Quốc dở khóc dở cười đáp.
Với tính cách của cô nàng này, cậu mà nói miễn phí thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ từ chối. Thế nên câu trả lời vừa rồi mới là sự lựa chọn thông minh, hoàn toàn không khiến đối phương cảm thấy như mình đang được thương hại.
"Được rồi. Tôi sẽ đến. Nhưng nếu cậu dám làm gì đó khả nghi thì đừng có trách lưỡi kiếm của tôi quá sắc bén"