Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 7: . Gian bếp hỗn loạn



Chương 7. Gian bếp hỗn loạn

Theo chân Quốc về đến nhà riêng của cậu ta, Himiko không khỏi bất ngờ khi mọi thứ bên trong gọn gàng ngăn nắp hơn cô ấy nghĩ rất nhiều.

Phòng của một người đang sống một mình... Lại còn là con trai nữa chứ? Ngoài kia hiếm có người nào ăn ở sạch sẽ được như cậu ta.

"Trước mắt cậu cứ ra phòng khách ngồi xem TV ăn bánh trái lót dạ trước đi. Chắc khoảng gần một tiếng đồng hồ nữa bữa tối sẽ được dọn ra"

"Tôi có thể giúp gì không?" Himiko hỏi.

"Không. Do tôi phải thực hiện chế độ ăn khác với người bình thường nên tôi sẽ tự nấu cho mình một phần ăn riêng biệt. Ngược lại là cậu, cậu có yêu cầu gì đặc biệt không?"

"...Nếu được thì tôi muốn có món gì đó cay cay một chút"

"Hiểu rồi. Cậu là kiểu người có khẩu vị mạnh" Quốc khẽ gật đầu: "Cứ tự nhiên như ở nhà. Đừng bận tâm đến tôi. Chút chuyện này tôi tự lo được"

Nói xong, cậu ta liền bắt tay vào việc, còn Himiko thì lặng lẽ ra phòng khách, vừa ngồi đợi vừa quan sát mọi thứ xung quanh.

Trong suốt cả cuộc đời của một thiếu nữ thì đây là lần điều tiên cô ấy được một cậu con trai mời về nhà dùng bữa. Tuy rằng trên gương mặt cô ấy không có quá nhiều biểu cảm nhưng thực ra ít nhiều gì trong thâm tâm cô ấy vẫn sẽ cảm thấy ái ngại.

Ọc~ ọc~ ọc~

Himiko: "..."

Mặc dù không muốn thể hiện sự sành ăn của mình nhưng đúng thật là hiện tại cô ấy nên tìm cái gì đó lót dạ. Cứ để cái bụng đánh trống mãi như thế này chắc cô ấy xấu hổ c·hết mất.

Thấy mấy gói bánh quy được để sẵn trên bàn, Himiko do dự một chút rồi cũng bóc vỏ ra ăn thử. Vị ngọt của đường và tinh bột nhanh chóng lan toả khắp khoang miệng của cô ấy, cảm giác như thể đang trải nghiệm một thú vui hạng sang vậy.

Cô ấy không biết do bánh này đắt tiền hay là do cô ấy quá đói bụng đâm ra vị giác trở nên n·hạy c·ảm khác thường... Nhưng đúng thật là món ăn vặt này rất ngon!

Thế là trong vô thức, cô ấy ăn sạch cả đống bánh quy trong khi bản thân còn không hề hay biết.

Himiko: "..."

Nhìn lại đống vỏ bánh trên bàn, lại thử tưởng tượng ra vẻ mặt của chủ nhà khi phát hiện cảnh tượng này... Cô ấy thật sự không biết trốn vào cái lỗ nào cho hết ngại.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô ấy bị cơn đói chi phối đến mức độ này.

Ọc~ ọc~ ọc~

Càng kinh khủng hơn khi bấy nhiêu đó đường và tinh bột vẫn là chưa đủ để khiến cái bụng ồn ào này yên ổn.

Đây là lúc cô ấy nhận ra việc đồng ý đến đây ăn cơm là một sai lầm.

Để cứu vãn hình tượng, Himiko đứng dậy, lẽo đẽo tiến vào trong gian bếp khi mà lúc này chủ nhà vẫn đang tập trung vào công việc của mình.



Himiko định tiến vào trong hỏi thăm xem bản thân có giúp được gì không nhưng lại sợ làm phiền chủ nhà, vậy nên cô ấy chỉ có thể nấp ở góc cửa, lặng lẽ nhìn từng thao tác của Quốc bằng vẻ mặt bồn chồn.

Quốc: "..."

Bị đối phương nhìn chằm chằm lâu như vậy, không lí nào Quốc không phát hiện ra ánh mắt của đối phương được. Cậu đủ tinh ý để phán đoán ra được Himiko đang mong muốn điều gì ở mình, nhưng đồng thời cậu cũng tự hỏi liệu việc đó có thực sự cần thiết hay không.

Kết quả là chỉ sau một lúc cân nhắc, cậu đã chọn ưu tiên cảm xúc của Himiko thay vì hiệu suất công việc: "Đừng có nhìn nữa, muốn giúp thì nói một tiếng. Cậu đang làm cho cả hai phải khó xử đấy"

"Ừm..."

Himiko lúng túng bước vào bếp, dè dặt như một cô thực tập sinh mới tập tễnh bước chân vào nghề vậy, trông hoàn toàn khác biệt với phong thái lạnh lùng và tự tin thường ngày.

"Lấy lọ đường đến đây giúp tôi"

Himiko nhìn quanh bếp, ánh mắt sắc sảo nhanh chóng nhìn thấy thứ mình đang tìm. Bằng vào thân thủ nhanh nhẹn sẵn có, hộp đường đã được mang đến cho Quốc chỉ trong tích tắc.

Có điều...

"Mẹ trẻ ơi, đây là muối"

Himiko: "...Hả?"

Cô ấy mở hộp nếm thử, và nó đúng là có vị mặn, mặn đến mức đánh tan mọi dư vị của món bánh quy bên trong khoang miệng. Đây rõ ràng không phải đường.

Quốc vuốt vuốt trán: "Đến đường và muối còn không phân biệt được... Dám chắc cậu cũng chẳng biết nấu ăn đi?"

"Tôi biết chứ! Vài món..."

"Ví dụ như?"

"M... Mì gói"

Quốc cạn lời: "...Xin lỗi tất cả nội trợ và đầu bếp trên thế giới này nhanh lên. Mấy thứ đồ ăn liền đó sao có thể được xem như món ăn chính thống được? Hương vị ở đâu? Dinh dưỡng ở đâu?"

Himiko không cãi được, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe trống giống hệt như vừa bị sếp mắng.

"Việc ăn uống ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ đấy. Bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy quan ngại từ trước đến giờ cậu đã sống như thế nào..."

Quốc gãi gãi đầu nhìn Himiko một lát rồi thở dài: "Không nêm nếm gia vị được thì đành phải giao cho cậu mấy công việc khác vậy. Biết cách thái thịt không?"

"Nghề của tôi!"

Himiko một mặt mừng rỡ rút thanh kiếm sắc bén ra làm Quốc bên cạnh sợ hết hồn: "Gì nữa vậy má!? Tôi không bảo cậu thái thịt tôi! Cục thịt ở ngay kia kìa!"



Himiko bước đến chỗ khối thịt đã được để sẵn trên thớt từ trước, sử dụng thanh kiếm trong tay thái nó ra thành từng mảnh nhỏ trông cực kì điêu luyện và đẹp mắt.

Quả thực, cả đời Quốc chưa từng thấy ai dùng katana để thái thịt heo thành từng lát trông đẹp mắt như thế này.

Cạch cạch cạch-

Sau khi xong việc, Himiko tra kiếm vào bao, một bộ ưỡn ngực đắc ý trước thành quả lao động của mình.

Quốc cẩn thận xem thử mấy lát thịt được Himiko thái mỏng, nó mỏng đến mức gần như có thể nhìn xuyên thấu bằng mắt thường: "Dữ thần, thứ này mỏng như phần thịt heo trong mấy bát phở ngoài chợ vậy. Thôi, tạm chấp nhận được, nếu có lần sau thì làm ơn thái mỏng vừa vừa thôi..."

"...Ơ khoan đã?"

Với biểu cảm kinh hoàng, Quốc dần nhận ra không chỉ thịt heo được thái mỏng mà tấm thớt gỗ bên dưới cũng... Bị thái mỏng theo, đều đặn và cực kì chỉnh tề.

Quốc: "..."

Đụng phải ánh mắt chất vấn của Quốc, Himiko chỉ biết quay sang chỗ khác, không còn dám tỏ ra huênh hoang đắc ý giống như vừa nãy nữa.

"Gọt vỏ rồi cắt nhỏ đống rau củ đằng kia thành từng khối đi... Bằng dao làm bếp! Ok? Dao làm bếp ấy! Đừng có dùng kiếm đi nấu ăn!"

Bị bếp trưởng giáo huấn, Himiko ngoan ngoãn nghe theo những gì Quốc yêu cầu. Cô ấy căn bản không hề có ý định cãi lại, bởi vì cô ấy nhận thức rất rõ mình vụng về đến mức nào.

Kết quả là mất thêm tương đối thời gian so với dự kiến, các món ăn mới được hai người dọn ra bàn.

Quốc ngồi trước đống thức ăn trông có phần hổ lốn trước mặt, lòng bỗng chốc cảm thấy vi diệu... Vì giờ đây, cậu đã dần thấm thía cảm giác của nghề giáo dục.

Himiko thực sự tệ ở khoản nấu ăn. Chỉ riêng việc hướng dẫn cho cô ấy làm mấy công việc đơn giản thôi cũng đã đủ để cậu lên tăng xông.

Thật may là bằng cách nào đó, cậu vẫn vượt qua được kiếp nạn này mà không lên cơn đau tim giữa chừng.

Ọc~ ọc~ ọc~

"..."

Himiko: "Không phải..."

"Là do tôi" Quốc thở dài: "Thôi, mau ăn đi kẻo nguội hết. Đằng nào thì công sức cậu đổ vào cũng không ít đâu nên đừng có ngại"

Himiko khẽ gật đầu, chắp tay thực hiện nghi thức bản địa rồi mới bắt đầu ăn.

Quốc nheo mắt lại, nhìn Himiko ăn ngấu nghiến như thể bị bỏ đói tám đời, rốt cục cũng không nhịn được mà nhắc nhở: "Himiko, tôi không ghét người sành ăn... Nhưng mà để ý tác phong một chút đi chứ? Cậu là con gái đó, và trước mặt cậu đang là một đứa con trai chính tông đàng hoàng"

Himiko hơi dừng lại, gò má bắt đầu đỏ lên: "Lại bị người ta nhìn thấy mặt xấu nữa rồi..."



Quốc dở khóc dở cười: "Tôi nhìn thấy đủ nhiều mặt xấu của cậu để cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ nữa rồi đấy. Thôi không sao đâu, nếu thử nhìn nhận ở góc độ khác thì cậu bây giờ trông dễ gần hơn lúc trước nhiều"

"Tôi bình thường khó gần lắm sao?"

"Ừ. Cảm tưởng như thể sẽ bị g·iết nếu tùy tiện tiếp cận cậu ấy" Quốc khẽ nhún vai: "Bây giờ thì thay vì sợ, tôi ngược lại thấy lo cho cậu hơn"

Himiko: "..."

Một lúc sau, cả hai đã ăn uống xong xuôi. Vì muốn chuộc lại lỗi lầm cũng như cứu vãn hình tượng nên Himiko đã xung phong nhận công việc rửa bát. Tất nhiên là Quốc sẽ không từ chối.

Bớt đi được khối lượng công việc khổng lồ, Quốc tranh thủ uống thuốc rồi lại tạt qua mấy diễn đàn trên máy tính nhằm trang bị thêm kiến thức trước khi quay trở lại Vũ Trụ Mô Phỏng.

May mắn thay, việc rửa bát thì Himiko vẫn làm được tương đối trơn tru, vẫn chưa đến nỗi phế phẩm của nhà bếp.

Nhìn thấy Quốc đang ngồi trước chiếc máy tính laptop, Himiko ghé tới xem thử, cơ mà cô ấy lại không hiểu trên đó đang nói gì cả.

"Đừng có bất thình lình xuất hiện như vậy chứ, tôi lại đau tim mất" Quốc nhẹ nhàng cằn nhằn một câu rồi nói: "Bữa ăn hôm nay hợp khẩu vị của cậu chứ?"

"...Hợp đến kì lạ"

"Hiểu rồi. Mặn, chua và cay là ba hương vị mà cậu ưng nhất. Tôi sẽ lưu ý điểm này"

"Đừng nói như kiểu tôi sẽ lại đến đây chứ?"

Quốc ngẩng đầu nhìn lên Himiko, nói một cách thật nghiêm túc: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ lại mời cậu đến ăn cơm thôi. Để ai đó ăn uống bậy bạ như từ trước đến giờ thì sớm muộn gì cũng sẽ sinh bệnh mất"

Himiko phồng má: "Cậu đâu phải mẹ tôi, cần gì phải lo chuyện bao đồng như vậy?"

"Lòng trắc ẩn của tôi muốn tôi làm thế. Lí do chỉ đơn giản có vậy" Quốc im lặng một lúc rồi nói thêm: "Ngoài ra thì... Có bạn tới nhà chơi cũng khá vui, mặc dù thực tế là cậu vụng về ngoài sức tưởng tượng"

Himiko: "Tôi đánh cậu bây giờ!"

Cô ấy hậm hực liếc Quốc một cái rồi móc ví ra, định thanh toán tiền ăn... Nhưng rồi cô ấy chợt nhận ra mình đã hoàn toàn rỗng túi.

Himiko: "..."

"Tôi chỉ lấy một nửa tiền nguyên liệu thôi"

"..."

"Cái biểu cảm đó..." Quốc dở khóc dở cười khoát tay với Himiko: "Thôi được rồi, hôm nay coi như tôi đãi cậu một bữa để làm quen đi. Không cần phải trả tiền cho tôi nữa, được chứ?"

"Nhà..."

"Hả?"

"Hôm nay hết hạn thanh toán tiền nhà..."

Quốc: "..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.