Hồi Kí Hadidu

Chương 11: chương 0. Ngày khai giảng và bài diễn văn đáng nhớ



chương 0.11: Ngày khai giảng và bài diễn văn đáng nhớ

Cũng như mọi năm, sau hơn 2 tháng nghỉ hè chơi quên trời đất, ngày khai giảng cuối cùng đã đến. Đám học sinh nô đùa, náo nức rủ nhau đến trường làm cả con phố dường như cũng trở nên đông vui, nhộn nhịp hơn hẳn.

Học sinh đúng là một thực thể khó hiểu không kém phụ nữ. Lúc đi học, suốt ngày chỉ muốn cháy trường để được ở nhà mà đến lúc nghỉ hè ở nhà mới được mấy hôm thì lại mẹ ơi con muốn đi học, đúng là khó lòng hiểu nổi.

Nhưng đấy chỉ là mấy nhóc cấp 1, cấp 2 thôi chứ bọn học sinh cấp 3 như Du thì nghỉ hè bao nhiêu cho đủ.

Hôm nay đúng là khai giảng có khác, sân trường rực rỡ hẳn ra. Xung quanh băng rôn, cờ hiệu không thiếu một thứ gì.

Là một học sinh gương mẫu, tất nhiên Du sẽ không đi tranh mấy vị trí đầu với các bạn khác mà lẳng lặng lẩn xuống cuối hàng để tiện cho việc tí nữa ngủ gật.

12 năm đi học, 11 mùa khai giảng đi qua, một điều trân quý mà Du rút ra là diễn văn các đời hiệu trưởng đều chỉ có chung một công hiệu duy nhất đó là khiến cho học sinh buồn ngủ.

Ngoài ru ngủ học sinh thì Du thấy màn đọc diễn văn của các thầy cô chả có tí tác dụng gì cả. Có khi mấy thầy nói xong còn chẳng nhớ chính mình đã phát biểu cái gì ấy chứ.

Cho nên theo ngu kiến của Du thì cứ cắt luôn phần đọc diễn văn chuyển thẳng đến phần văn nghệ nhảy hát của các bạn nữ cho đám học sinh phấn khích.

Nhưng tiếc rằng Du chả phải là ai và ý kiến của Du cũng chưa kịp đến tai bộ trưởng bộ giáo dục nên mọi người vẫn phải chịu đựng gần một tiếng ru ngủ của thầy hiệu trưởng.

Để thể hiện sự phản đối của mình, Du lấy tay chống cằm rồi nhắm mắt lại mà không thèm nhìn lên khán đài.

Mùa thu lá rụng, gió thổi hiu hiu. Du bắt đầu lâm vào miên man suy nghĩ.

Giọng đọc trầm ấm của thầy hiệu trưởng vẫn cứ quanh quẩn bên tai.

Không phải chém gió chứ cứ nhìn giấy rồi đọc diễn văn kiểu này cho Du lên đọc có khi lại còn hay hơn. Ít ra cũng phải có lên có xuống nhịp điệu rõ ràng chứ không thể nào cứ đều đều ru ngủ như thế này được.

May mắn bây giờ mới là buổi sáng lũ học sinh vẫn còn tinh lực tràn đấy chứ khai giảng mà vào buổi chiều thì Du dám khẳng định lũ học sinh sẽ quay ra mà ngủ gật hết.

Bao giờ thì bài diễn văn mới chịu kết thúc, Du mới mong mỏi phần nhảy sôi động của các em nữ sinh lớp dưới làm sao.

Bỗng cơn gió lạ từ đâu bay tới cuốn bay tập giấy của thầy hiệu trưởng làm cả hội trường náo loạn không thôi. Đang lúc mọi người sững sờ không biết làm sao thì một thiếu niên mặc bộ đồ suit trắng, áo sơ mi xanh, thắt cà vạt trắng và đội một chiếc mũ fedora màu đen vô cùng nổi bật bước lên khán đài.

Nhìn thoáng qua thôi là cả lũ học sinh cũng đã dễ dàng nhận ra nhân vật mà thiếu niên muốn cosplay chính là ngôi sao nhạc pop huyền thoại Michael Jackson.

Quả nhiên không làm cho mọi người thất vọng, thiếu niên moon walk đi lùi về phía sân khấu, bên dưới lũ học sinh thét chói tai vì hưng phấn, chỉ có Du hơi giật mình vì người thiếu niên kia sao trông quen mắt quá.

"Tách" Thiếu niên nghiêng người, ngả mũ búng tay một cái và âm nhạc sôi động đột nhiên vang lên.

Kèm theo đó là một giọng rap khàn khàn tràn đầy từ tính.



"Cuộc sống xô bồ, dòng đời đẩy đưa.

Từ những cô bé cậu bé ngây ngô thuở nào, chúng ta đang dần trưởng thành từng chút từng chút một.

Tốt nghiệp cao đẳng đại học.

Có một công việc ổn định.

Có một sự nghiệp thành công.

Có một lũ bạn rất đông.

Có một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Đó đúng là bức tranh đẹp với những màu sắc rực rỡ mà ta cứ ngỡ chỉ có trong mơ.

Giấc mơ đời sẽ nên thơ, ngỡ ngàng nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng tiếc rằng.

Cuộc đời này chẳng diễn ra theo ý chúng ta.

Bức tranh tuyệt đẹp mà Du vẽ ra chẳng qua chỉ là hư ảo.

Nó quá hoàn hảo để có thể xuất hiện trong thực tế. Nên chính vì thế, bức tranh cần phải có thêm nhiều màu sắc hơn.

Đây chính là lúc giông tố nổi lên. Những biến cố không tên, những nỗi đau bắt đầu chen nhau tiến đến.

Khi những nét trầm đầu tiên xuất hiện cũng chính là lúc ta phải đương đầu với những thử thách khó khăn.

Nhưng! Thử thách là để vượt qua, khó khăn là để giải quyết.

Chỉ cần quyết không gục ngã sẽ chẳng có khó khăn nào có thể đánh gục được bạn đâu.

Có những khó khăn từ những sai lầm.

Có những khó khăn bỗng dưng xuất hiện.

Có những khó khăn tránh được nếu biết.

Có những khó khăn chắc chắn xảy ra.



Có những khó khăn ta sẽ vượt qua.

Có những khó khăn làm ta suy sụp.

Cuộc sống đầy rẫy khó khăn mà ta chẳng biết chúng sẽ ập đến lúc nào.

Nhưng đó cũng đâu phải là lý do để ta từ bỏ con đường phía trước.

Cuộc đời dẫu lắm chông gai vẫn luôn có những lựa chọn giúp ta vượt qua dù cách chọn đúng thì chỉ có một.

Phép màu không đến với kẻ bỏ cuộc nên cách duy nhất là phải dũng cảm đối mặt với chúng như những chiến binh.

Giống như người lính kiên trinh.

Giống như chiến binh quả cảm.

Hãy luôn kiên cường chiến đấu giống cách mà các chiến binh vẫn làm.

Bởi vì ta còn chiến đấu thì vẫn còn những cơ hội mong manh.

Còn cứ quay đầu mà chạy, cuộc đời này sẽ chỉ xuống dốc không phanh.

Có những khó khăn ta nghĩ rằng mình chẳng thể vượt qua.

Nhưng thực tế là cuối cùng ta lại vẫn ung dung mà vượt qua nó.

Như cánh diều kia dù mỏng manh vẫn giương mình tung bay trước gió.

Trải qua giông tố bão bùng bạn mới biết rốt cục mình mạnh mẽ đến đâu.

Mất việc, thất tình, kinh doanh thất bại...

Những điều tệ hại khiến ta tuyệt vọng ở trong hiện tại.

Thì thực tế lại chẳng đáng sợ gì nếu ta gặp lại chúng trong tương lai.

Tại sao lại phải sợ hãi khi mà ta có thể vượt qua.



Tại sao lại phải oán trách khi mà đó là cách tốt nhất giúp ta tôi luyện bản thân.

Hãy nhớ rằng.

Những khó khăn, thử thách ngoài kia đâu phải thứ phá hủy cuộc sống này. Chính những suy nghĩ bỏ cuộc mới đúng là thứ sớm chấm dứt cuộc sống này.

Những khó khăn, thử thách ngoài kia, chính là thứ giúp ta có thêm nhiều trải nghiệm.

Cuộc sống không có khó khăn thì lấy gì mà trải nghiệm.

Bạn có biết.

Mỗi khó khăn là một thử thách. Thử thách cuộc đời để kiểm tra xem liệu bạn kiên cường, mạnh mẽ đến đâu.

Và mỗi thử thách là một cơ hội. Cơ hội thay đổi, cơ hội mạnh mẽ, cơ hội để bạn trở nên nổi bật trong mắt mọi người.

Muốn có cuộc đời đặc sắc thì sao thiếu được những khó khăn.

Muốn được trở nên mạnh mẽ thì sao thiếu được những khó khăn.

Không có khó khăn thử thách, làm sao bạn biết mình mạnh mẽ đến đâu.

Không có khó khăn thử thách, bạn lấy gì để chứng tỏ bản thân.

Nếu không có những khó khăn thử thách, cuộc đời ta sẽ chỉ diễn ra một cách tầm thường vô vị.

Giống như đánh cờ không gặp đối thủ thì chiến thắng cũng chẳng làm ta vui sướng gì.

Cuộc đời mà không sóng gió thì chắc gì đã là một cuộc đời vui.

Tắm biển mà không có sóng thì ta thà ở nhà mà tắm nước sông."

Đúng, diễn thuyết là phải như vậy. Mấy thầy đọc diễn văn còn không lưu loát bằng mấy anh đa cấp bán hàng thì học sinh nào nó nghe.

- Du, dậy dậy, sắp đến tiết mục văn nghệ lớp mình rồi, ngủ đéo gì mà say thế không biết.

Tiết mục? Văn nghệ? À đúng rồi hôm nay khai giảng mà. Phải mất mấy giây Du mới định hình được vấn đề rồi bật thốt lên hỏi.

- Mấy em lớp 11 đã nhảy chưa?

- Chưa, yên tâm văn nghệ vừa mới bắt đầu được lúc. Nãy mày không xem lũ a2 nhảy hip hop ghê phết.

May mà không ngủ quên, Du nghĩ thầm trong bụng rồi nói:

- Mấy thằng đực rựa có đếch gì mà xem, còn không bằng tí nữa xem mấy bà lớp mình múa nón.

Nói xong Du không tự chủ nhớ đến cảnh thiếu niên nhảy moonwalk hát rap hồi nãy, giá mà mình cũng đứng trên sân khấu làm được như vậy thì quá là tuyệt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.