Hồi Kí Hadidu

Chương 33: Khai giảng 2



Chương 2: Khai giảng 2

"Nãy mày vừa mới chạy đi đâu thế?"

Vừa về đến lớp Hạ Du đã bị hai thằng Luân Tuấn chạy lại tra hỏi.

"Không có việc gì, nãy tao thấy máy bay rơi nên chạy ra xem ý mà."

Hạ Du còn chưa muốn hai đứa biết về Tuyết, ý định trả lời qua loa cho xong chuyện.

Nhưng Luân với Tuấn tất nhiên không dễ dàng cho qua như vậy, thằng Tuấn lập tức làm vẻ mặt buồn bã đối với Hạ Du nói.

"Thế mà không dẫn bọn tao đi xem cùng, lâu lắm rồi tao cũng chưa được ngắm máy bay rơi."

Hạ Du nghe xong lập tức buồn cười, nhưng cũng hết cách, lúc này hắn vẫn chưa muốn lộ ra chuyện của Tuyết nên chỉ có thể xin tha.

"Thôi để lần sau nhé, lúc đấy tao sẽ mua mấy chai nước, tụi mình vừa ngồi uống nước vừa ngắm máy bay rơi mới càng thú vị chứ."

"Ừ, thế mới phải chứ. Anh em với nhau, ai lại để cho hai thằng bạn xách đồ còn mình thì chạy đi xem máy bay rơi bao giờ."

"Mấy đứa còn đang làm gì đấy, không mau xách ghế ra xếp giúp các bạn đi, sắp đến giờ khai giảng rồi."

Thấy 3 đứa còn đang túm lại kể chuyện, cô Linh chủ nhiệm lập tức đi lại quát bảo.

3 thằng bị quát lập tức chạy lại cuối lớp, mỗi thằng ôm một chồng ghế lủi thủi xách ra ngoài sân.

Sân trường lúc này đã khá đông đúc, tiếng nô đùa cười nói vang lên khắp nơi.

Các đội cờ, đội trống cũng đã sẵn sàng trên sân, lúc nào cũng có thể bắt đầu khai giảng.

"Tùng, tùng, tùng..." Một hồi trống dài vang lên.

Vô số các học sinh bắt đầu nhốn nháo xếp hàng.

Hạ Du tương đối cao bị đẩy xuống cuối lớp. Thằng Luân với thằng Tuấn cũng định chuồn xuống cuối hàng nhưng bị con Hồng lớp trưởng xách tai, kéo về phía trước.

11 năm đi học, 10 mùa khai giảng đi qua, một điều trân quý mà Du rút ra là diễn văn các đời hiệu trưởng đều chỉ có chung một công hiệu duy nhất đó là khiến cho học sinh buồn ngủ.

Ngoài ru ngủ học sinh thì Hạ Du thấy màn đọc diễn văn của các thầy cô chả có tí tác dụng gì cả. Có khi mấy thầy nói xong còn chẳng nhớ chính mình đã phát biểu cái gì ấy chứ.

Cho nên việc ngồi cuối hàng đối với đa số học sinh đều là một lợi thế, cho dù là một học sinh ngoan như Hạ Du thì cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi lễ chào cờ kết thúc, thầy hiệu trưởng chậm rãi bước lên lễ đài, Hạ Du biết giờ ngủ của mình cũng sắp đến.

"Thời gian nhẹ nhàng lướt qua trên từng cánh phượng.

Tiếng ve mang theo cái nắng oi ả của mùa hè đang dần nhường chỗ cho sự nhẹ nhàng, êm dịu của mùa thu.



Sau hai tháng hè nghỉ ngơi thư giãn, mùa thu lướt sang mang theo ánh mắt hiền hòa của các thầy cô, đón chào các em bước vào năm học mới..."

Giọng nói trầm ầm của thầy hiệu trưởng đột nhiên vang lên mỗi góc sân trường.

"Ồ năm nay diễn văn có vẻ hay hơn nhiều so với các năm trước" Hạ Du có phần ngạc nhiên với bài diễn văn khai giảng của thầy hiệu trưởng năm nay.

Nhưng với cái giọng trầm trầm, đều đều của thầy, bài diễn văn có xuất sắc hơn nữa thì lũ học sinh bên dưới cũng khó lòng mà chịu đựng được.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Hạ Du cùng vô số học sinh khối 12 đã chống đầu ngủ gật. Chỉ có các em khối 10 mới vào là vẫn ngoan ngoãn tập trung nghe thầy đọc diễn văn.

----------------

"Du, dậy dậy, sắp đến tiết mục văn nghệ lớp mình rồi, ngủ ngồi mà cũng ngủ say thế không biết."

"Tiết mục? Văn nghệ? À đúng rồi hôm nay khai giảng mà." Phải mất mấy giây Du mới định hình được vấn đề rồi bật thốt lên hỏi.

"Thế mấy em lớp 11 đã nhảy chưa?"

"Chưa, yên tâm, văn nghệ vừa mới bắt đầu được lúc. Nãy mày không xem lũ A2 nhảy hip-hop ghê phết.

"Mấy thằng đực rựa có đếch gì mà xem, còn không bằng tí nữa xem mấy bà lớp mình múa nón"

"Nãy hoa chúng mày để đâu rồi, lấy ra đưa cho mấy thằng nữa để tí lên tặng. Đã lười không tham gia mà còn không biết đường lên tặng hoa là c·hết với mấy mụ."

Lớp Du con gái xinh thì xinh thiệt nhưng cũng khá nhiều sư tử, không khí lớp có phần âm thịnh dương suy, lũ con trai vẫn có phần hơi sợ lũ con gái.

"Yên tâm, hoa tao phân cho lũ thằng Hải, thằng Đạt nữa rồi, chỉ để lại 3 bông, anh em mình mỗi thằng một bông, Ok?"

"Vừa rồi quý vị và các bạn đã được xem tiết mục nhảy hip-hop vô cùng sôi động của tập thể lớp 12 A 2.

Tiếp theo mời quý vị và các bạn ổn định và hướng mắt về sân khấu để thưởng thức một tiết mục múa vô cùng xinh đẹp, đậm tình quê hương.

Xin một tràng pháo tay thật nồng nhiệt để cổ vũ bài múa nón "Quê Tôi" đến từ các bạn học sinh lớp 12 A 10."

Khi 9 cô gái từ sau cánh gà đi ra, một lũ nam sinh lớp Du bắt đầu kích động hô hét, huýt sáo gây chú ý.

"Oa, đến rồi, đến rồi."

Mấy bạn nữ hôm nay mặc áo dài công nhận trông khác hẳn mọi ngày, khiến cả lũ sáng mắt không thôi.

Ít đi một chút ngô nghê, nhiều hơn một chút dịu dàng, đến đứa thật thà ít nói như Luân cũng không khỏi thầm than thật tuyệt.

Các nữ sinh thấy các bạn nam kích động như vậy cũng là thỏa mãn, cô nào cô đấy dáng cười như hoa duyên dáng vẫy chào mọi người.

"Quê tôi sớm tinh mơ tiếng gà gọi.

Cha vác cuốc ra đồng.



Ai đem nắng đong đầy tới vai.

Cháy những giọt mồ hôi..."

Âm nhạc cất lên, giọng hát trong trẻo thánh thót của Thùy Chi khiến mọi người không khỏi tự giác yên lặng lắng nghe.

Không khí sân trường đột nhiên trở nên trầm lặng, sâu lắng.

"Oa, mấy bà này múa nón dẻo phết!" Thằng Luân khẽ thì thầm.

" Ừ công nhận, nhìn con Phương, con Hồng khác hẳn mọi ngày." Hạ Du đồng ý gật gù.

"Tí mày định tặng hoa ai?" thằng Tuấn đột nhiên quay sang Du hỏi nhỏ.

"9 người mỗi người một bông, có gì mà tặng hoa ai." Hạ Du theo bản năng trả lời.

"Ừ tao cũng chỉ hỏi thế thôi." Tuấn bâng quơ đáp lời rồi đột nhiên lại nói tiếp.

"À mà hình như đám bọn thằng Đạt, thằng Dũng có mấy đứa thích con Hương hay sao đấy, không khéo tí lên tặng hoa lại có mấy đứa tranh nhau thì dở." Nói xong nó còn dùng vẻ mặt ám muội nhìn Du.

"Biết thế nãy không đưa hoa cho bọn nó." Thằng Luân ngồi bên cạnh cũng giả vờ luyến tiếc nói chêm vào.

Hạ Du biết bọn nó đang đá đểu mình, lập tức quay sang giải thích.

"Đã bảo mấy lần rồi, tao và cái Hương có cái gì đâu, bọn trong lớp cứ làm quá nên chứ bọn mày bạn thân tao mà còn không biết à."

"Cái đấy thì ai biết được, nghe nói có người sinh nhật còn nhận được cả bình sao cơ mà."

"Bọn mày tập trung xem múa đi, có mỗi cái bình sao thôi chứ có gì đâu mà suốt ngày cứ lôi ra nói được."

"Ha ha, có thằng chột dạ kìa!"

"Thôi chuẩn bị hoa đi, sắp sửa kết thúc rồi. Nhớ thấy bà nào chưa có hoa thì tặng, mỗi bà một bông nhé. Nhỡ để sót bà nào thì lại toang."

"Ok, để tao ra kia nhắc cả bọn thằng Dũng, thằng Hải nữa."

Luân nói xong thì chen ra ngoài, Du và Tuấn thì bắt đầu yên lặng ngồi xem.

"Quê tôi với con người chân phương.

Ai xa níu chân về.

Quê hương bước ra từ câu thơ.



Đẹp như lời mẹ ru..."

Nghe những giai điệu quen thuộc, Hạ Du ở phía dưới không nhịn được vừa xem múa vừa vu vơ hát theo.

Được một lúc thì thằng Tuấn lại quay sang vỗ vai Du nói nhỏ.

"Mấy bà lớp mình múa cũng sắp xong rồi, anh em mình cũng chen dần lên đi, nhanh cái chân lên không tí có thằng tặng hoa cái Hương trước thì lại ngẩn tò te."

Nói xong không đợi Du trả lời nó đã bắt đầu cúi người chen lên trên, Hạ Du không thể làm gì khác cũng yên lặng theo sau.

"Anh em xông lên!"

"Xung phong!"

Khi tiếng sáo du dương báo hiệu hết bài, 9 thằng con trai lớp 12 A 10 tay cầm hoa hồng, giống như đánh trận lũ lượt lao lên.

Theo bản năng, Du cũng hướng về phía Hương lao tới. Chưa biết có yêu hay không, nhưng quả thực trong các bạn nữ thì hiển nhiên Du vẫn có thiện cảm với Hương nhất.

Cô nàng vừa hiền lành lại vừa xinh đẹp thì ai mà chả quý.

Cầm bông hoa Du tặng, Hương có chút sốt sắng đỏ mặt. Mặc dù các bạn khác mỗi người cũng đều có một bông nhưng crush tặng hoa vẫn khiến nàng vô cùng hạnh phúc.

Chuyện nàng thích Du có lẽ nửa lớp đều biết chỉ có mỗi chính chủ đầu đất là mãi không nhận ra.

Người ta bảo nam truy nữ cách tòa núi, nữ truy nam cách tầng sa mà sao cái tầng sa chắn giữa nàng và Du lại dầy đến vậy.

Nàng vốn có chút nhút nhát, tặng Du hộp sao hôm sinh nhật đã hầu như lấy hết dũng khí của nàng, thế mà hắn vẫn không có chút biểu hiện gì quả thực là tức c·hết nàng.

Nhưng chủ động tỏ tình thì nàng lại không dám, cho nên cuộc tình của hai người vẫn rơi vào vòng luẩn quẩn mãi vẫn không thể tiến triển.

Nếu Hương biết Du thực ra đã sớm biết nàng thích hắn từ lâu thì không biết nàng sẽ đau lòng thế nào.

Du mặc dù quả thực có chút thẳng nam nhưng bảo cô gái gấp sao tặng hắn còn không hiểu thì quả thực là đang nói láo.

Nhưng khổ nỗi hắn lại có nỗi khổ khó nói. Hắn thực ra có một bí mật động trời mà không ai biết đến.

Hắn là một cái người trùng sinh.

Đúng vậy, sau một cơn bạo bệnh tưởng rằng chắc chắn phải c·hết thì một tháng trước hắn trùng sinh lại đây.

Nhưng không giống như các nhân sĩ trùng sinh khác có một nhân sinh tương lai rạng ngời. Tương lai của hắn là một chuỗi ngày tăm tối mà còn là tăm tối theo đúng nghĩa đen luôn.

Kiếp trước năm 28 tuổi hắn mắc một căn bệnh quái ác mà đi kiểm tra tất cả các bệnh viện đều không thể phát hiện là bệnh gì.

Sau khi bệnh phát đến lúc hắn xuyên qua chỉ chưa đầy 1 năm.

Cho nên một kẻ tương lai chỉ có thể sống mười năm như hắn làm gì có tư cách để yêu. Hắn sợ mình sẽ làm khổ các nàng.

Việc hắn chủ động làm quen Tuyết cũng chỉ do lòng thích cái đẹp của hắn quấy phá. Hắn yêu nét thơ ngây, lương thiện của Tuyết nên muốn được làm bạn với nàng.

Còn yêu thì chắc chắn sẽ không.

Trước khi vượt qua căn bệnh quái ác trong tương lai hắn chắc chắn sẽ không yêu một ai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.