Hồi Kí Hadidu

Chương 32: Khai giảng.



Chương 1: Khai giảng.

Đêm lạnh, những giọt mưa tí tách rơi bên ngoài hiên cửa.

Trước bàn học, một thiếu niên đang loay hoay ngồi viết một cái gì đó.

"Xoẹt!"

Hắn bất ngờ xé tờ giấy đang viết khỏi quyển vở, vo thành một đoàn rồi vất xuống thùng rác nhỏ dưới chân.

Bên dưới thùng rác thế mà còn có không ít các mảnh giấy tương tự.

"Không được! Mình không làm được!" Hạ Du đưa hai tay lên vò đầu, con mắt thất thần, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, hắn mới từ từ đứng dậy, với lấy cái điện thoại rón rén bước về phía nhà tắm.

Phòng hắn nằm ở bên trái hành lang, muốn đến phòng tắm phải đi qua phòng bố mẹ. Du đi thật nhẹ nhàng để tránh không đánh thức bọn họ.

Mở một bài hát yêu thích, Du để chiếc điện thoại của mình sang một bên rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ.

Hắn đánh răng rất lâu.

Tốc độ đưa bàn chải của hắn có thể nói là như rùa bò. Khó mà tưởng tượng một người bình thường đánh răng, lại có thể chậm như vậy.

Phải đến hơn 15 phút, khi list nhạc đã chạy hết mấy bài thì Hạ Du mới kết thúc công việc đánh răng của mình.

Dùng khăn lau kĩ khuôn mặt khiến nó trở nên đỏ bừng, hắn quay người với lấy điện thoại, tắt nhạc, nhẹ nhàng đi về phòng mình.

Đặt lưng lên giường, cơ thể từ từ thả lỏng, Hạ Du chậm rãi hít thở sâu theo nhịp.

Hít vào: 1 2 3 4.

Ngưng thở: 1 2 3 4 5 6 7.

Thở ra: 1 2 3 4 5 6 7 8...

--------------------------

"Du! Dậy! Dậy!"

Sáng sớm, những tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa. Hạ Du đang hạnh phúc trong giấc mơ đẹp của mình thì bị mẹ hắn vỗ người đánh thức.

Lấy tay dụi dụi mắt, Hạ Du khẽ nhoài người ngồi dậy, sau đó chậm chạp thu dọn chăn màn.

"Mẹ ơi, hôm nay khai giảng, buổi trưa con cùng lũ bạn ăn liên hoan ở ngoài, mẹ ở nhà cứ ăn cơm trước đi không phải đợi cơm con đâu."

Vừa gấp chăn, Hạ Du vừa hướng mẹ hắn nói.

"Ừ mẹ biết rồi, nhanh đi ra ăn sáng đi, không tí mấy đứa lại chờ!"

Hạ Du là một đứa ngoan ngoãn học giỏi có tiếng, mẹ hắn đối với việc Hạ Du buổi trưa không về vẫn rất yên tâm.

"Du ơi! Du ơi!"

Hạ Du vừa ăn cơm xong, đang thay quần áo chuẩn bị ra cửa thì tiếng hai thằng bạn thân Luân Tuấn đã từ ngoài ngõ vọng vào.

"Đợi tao tí! Tao ra ngay đây!"

Hạ Du hét to, quay đầu hướng mẹ hắn xin phép rồi vội vã xỏ giày chạy ra.

"Nhanh nào, tí nữa đi qua chợ còn phải mua mấy bông hoa nữa."

Vừa ra đến nơi thằng Tuấn đã hướng Hạ Du thúc dục nói.

Hạ Du vội vã ngồi lên phía sau, vỗ vai nó hô to.



"Ok, lên đường thôi, Let's Go!"

3 thằng lái hai cái xe đạp lập tức lên đường.

Nhà hắn cách trường hơn 4 kilomet, đi xe đạp phải mất gần nửa tiếng. Nếu vòng qua chợ thì còn phải đi xa thêm khoảng trăm mét.

"Cô ơi, mấy bông hồng này bán thế nào ạ?" Vừa đến cổng chợ, Hạ Du cùng 2 đứa bạn đã dừng xe, chạy đến một hàng hoa hỏi mua.

"Hoa hồng 5 ngàn một bông, sáng sớm cô phải xuống Hồng An lấy tận vườn đấy, các cháu lấy bao nhiêu cô gói lại cho?" Cô bán hàng thấy có người đến mua hoa thì vui mừng lắm, vội vàng đối với ba đứa tươi cười giới thiệu.

Hạ Du biết thừa bài của mấy cô bán hoa này, lập tức mặt ỉu xìu đối với cô nói:

"Bọn cháu học sinh làm gì có tiền, 10 ngàn 3 bông có được không cô, nếu được thì cô gói cho bọn cháu 9 bông với ạ."

Hạ Du vừa nói vừa thò tay vào túi sau lấy tiền. Thời này học sinh mỗi đứa chỉ được cha mẹ cho mấy ngàn ăn sáng, số tiền này cũng là Du cùng hai đứa bạn tích cóp cả tuần mới có được.

Cô bán hoa ngẫm nghĩ một lúc sau mới cúi đầu nhặt lấy 9 bông hồng, đặt vào túi bóng, đưa cho Hạ Du.

"Thôi sáng ra cô mở hàng cho nhé. Nhìn mấy đứa học sinh cô mới bán đấy, chứ bình thường cô không bán đâu."

"Vâng, chúng cháu cám ơn cô, lần sau bọn cháu nhất định sẽ lại tới đây ủng hộ, chúc cô hôm nay buôn may bán đắt nhé!"

Cầm lấy túi hoa, Hạ Du cùng hai đứa bạn lập tức lên xe phóng về phía trường.

Khi 3 đứa tới cổng trường cũng đã gần 7 giờ. Lúc này sân trường đã rất náo nhiệt, không ít học sinh đang túm năm tụm ba đứng nói chuyện với nhau.

Tranh thủ lúc Luân và Tuấn dong xe đi cất, Hạ Du dõi mắt xung quanh, ngắm nhìn ngôi trường sau hơn hai tháng nghỉ hè.

Hôm nay đúng là khai giảng có khác, sân trường rực rỡ hẳn ra. Xung quanh băng rôn, cờ hiệu không thiếu một thứ gì.

Đám học sinh nô đùa, náo nức rủ nhau đến trường làm cả con phố cũng dường như cũng trở nên đông vui, nhộn nhịp hơn hẳn.

"Du! Du! nhanh lại đây giúp mình một tay!"

Khi Hạ Du đang mải mê nhìn ngắm xung quanh thì một giọng nữ lanh lảnh bỗng từ phía sau vang lên khiến hắn giật mình.

Khi hắn quay người lại thì thấy con Phương với con Hồng đang ngồi trên xe đạp vẫy tay gọi mình. Trên tay hai đứa còn xách không ít các loại bao bọc.

Nhìn hai đứa bao lớn bao nhỏ, Hạ Du không khỏi ngạc nhiên hỏi. "Mấy cái túi gì đây?"

"Đạo cụ cùng trang phục diễn của lớp mình đấy, hôm qua tập diễn xong để ở nhà con Phương. Ông giúp tụi tui xách lên phòng học lớp mình đi."

"Ok baby, cái này mình làm được." Hạ Du vừa nói vừa vội vã tiến đến, giúp hai đứa đặt mấy túi đồ xuống đất.

"Hai bà cứ đi cất xe đi, mấy cái này cứ để tụi tôi xách cho." Lúc này Luân và Tuấn cũng cất xe xong đi ra. Mỗi thằng tiến tới ôm một túi xách về phía lớp.

3 thằng vừa đi vừa tán dóc.

"Năm nay mấy bà con gái lớp mình múa nón à?"

"Ừ, hình như bọn A6 cũng múa nón nhưng bị loại thì phải."

"Bị loại là phải, lớp đấy làm gì có em nào xinh, làm sao so với lớp mình được."

"Múa nón người ta xem có đẹp có đều hay không, chứ ai xem mặt mà xinh với không xinh."

"Ui xời, cứ xinh cứ đẹp thì múa xạp, múa nón múa cái gì cũng hay hết á."

"Lớp chúng mình lũ con trai lười quá, không thì múa xạp như năm ngoái mới càng vui."

"Ừ cũng đúng, không biết năm nay múa nón thế nào, chứ năm ngoái múa xạp công nhận vui thiệt."

"Thế sao ban đầu chúng mày không đăng kí tham gia, cả một lũ lười lại còn lắm chuyện."



"Hôm tổng duyệt tao đi xem rồi, mấy bà lớp mình múa nón nhìn cũng đẹp lắm, nhưng vẫn không bằng mấy em khối 11 được.

Nhìn mấy em nhảy Aerobic ngon lắm, cứ gọi là thôi rồi. Tí chúng mày xem sẽ biết. Phải nói là chất như nước cất luôn!"

"Có ăn được không mà ngon? Con gái lớp mình thì không chất à?" Khi Luân đang ba hoa miêu tả về độ s·exy của mấy em khóa dưới thì Hồng với Thương cũng cất xe xong đi ra, từ đằng sau nói chen vào.

Thằng Luân đang chém gió lập tức im bặt, cả khuôn mặt nín đỏ bừng còn Du và Tuấn thì thoải mái cười to không thôi.

Lớp mình thì cũng ngon, nhưng quan trọng lớp người ta mặc váy ngắn vô cùng s·exy, còn lớp mình mặc áo dài múa truyền thống kín từ đầu đến chân thì tất nhiên lũ con trai phải thích các em lớp dưới hơn rồi. Du nghĩ thầm trong đầu nhưng không dám nói ra.

Nói thế thì chắc chắn sẽ đắc tội với mấy mụ la sát trong lớp, không có quả ngon để ăn. Hắn còn chưa có ngu đến vậy.

Khi Hạ Du vừa quay đầu lại chuẩn bị trêu trọc một đợt thằng Luân thì ánh mắt đột nhiên khóa chặt vào một nhóm người. Nhìn thấy cái kia hình bóng quen thuộc làm Hạ Du như bị sét đánh, cả người đứng đơ mất mấy giây.

"Xách hộ tao cái, tao có việc đi ra đây một chút!"

Vừa định thần, Hạ Du lập tức đưa đồ trên tay cho hai thằng bạn rồi vội vã chạy ra ngoài.

Khi Luân và Tuấn còn chưa hiểu chuyện gì thì bóng người Hạ Du cũng đã biến mất.

--------------

Thời gian quay ngược.

Vào một trưa hè tháng sáu, không khí oi bức, cái nắng gay gắt khiến cho người ta chẳng muốn ra đường.

Trên con đường vắng, cụ bà một tay xách bị, một tay chống gậy nặng nề đi về phía trước.

Đột nhiên một thanh niên đi xe máy rú ga vọt qua.

Bà lão giật mình choạng vạng ngã xuống đất, hoa quả trong bị cũng văng vãi khắp nơi.

Hạ Du cùng mẹ đang ăn cơm trong nhà thấy vậy cũng bỏ vội bát cơm chạy ra ngoài.

Lúc này một cô bé đi xe đạp từ đằng sau đi tới, thấy bà lão ngồi phệt giữa đường, xung quanh là rất nhiều bị dập nát hoa quả vội vã dựng xe chạy xuống đỡ bà lão đứng dậy.

"Bà ơi, bà có sao không?" Cô bé lo lắng hỏi thăm, đồng thời cúi người kiểm tra xem bà lão có b·ị t·hương hay không?

Bà lão nói chuyện có vẻ khó khăn, phẩy phẩy tay ra vẻ mình không sao.

Kiểm tra một hồi, thấy bà lão không có việc gì, cô bé mới bắt đầu giúp bà thu nhặt hoa quả rơi vãi.

Khi cô bé đang cố đỡ bà lão ngồi lên xe ý định chở bà về thì Du cùng mẹ cũng đã chạy ra đến nơi.

"Du! con về lấy xe chở bà về nhà, nhanh lên còn về ăn cơm." Vừa mở cổng ra, mẹ đã sai Du quay lại đồng thời đối với cô bé ôn tồn nói: "Thôi cháu có việc cứ về trước đi không bố mẹ lại mong, để tí cô bảo con cô trở bà cụ về cho."

Nhìn cặp lồng bên trong giỏ xe cô bé thì có lẽ cô vừa đi mua thức ăn hay mang cơm cho ai đó.

Du nghe lời mẹ chạy vội vào lấy xe ra nhưng lúc ra cổng thì cô bé cũng đã đi mất. Chở bà lão về nhà mà trong lòng Du không khỏi có chút hụt hẫng.

Nhưng hắn không ngờ hôm nay lại có dịp gặp lại nàng ở đây. Đúng là rất có duyên mà.

"Chào các em, mấy em có thấy ai nhặt được cái điện thoại nào không, anh vừa làm rơi cái điện thoại mà nãy giờ tìm mãi không thấy."

Khi Tuyết cùng nhóm bạn của mình đang đứng trò chuyện, thì một anh chàng lạ mặt không biết từ đâu chạy lại hỏi thăm.

Nhìn ánh mắt lo lặng cộng thêm khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi có vẻ như anh chàng này đang rất lo lắng.

Chỉ là Tuyết nhìn anh ta có vẻ quen quen dường như đã gặp mặt ở đâu rồi.

"Dạ, tụi em cũng vừa mới đến, không thấy có cái điện thoại nào đâu ạ. Anh thử ra hỏi bác bảo vệ xem."

Khi Tuyết còn đang cố nhớ xem đã gặp anh chàng này ở đâu thì con Nga đứng bên cạnh đã nhanh nhảu đáp lại.



"Ừ, thế anh cảm ơn các em." Chàng trai nghe thấy thế khuôn mặt chợt buồn nhưng vẫn rất lễ phép cảm ơn nhóm bạn rồi mới đi ra.

Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của anh ta, Tuyết cũng cảm thấy hơi tội nhưng cũng chẳng giúp được gì.

Nhưng khi anh chàng kia vừa đi ra được vài ba bước thì lại đột nhiên lại quay lại đối với bọn Tuyết nói.

"Vậy các em có ai có điện thoại không? Cho anh mượn nháy thử một cái, nếu có chuông thì nhỡ đâu lại có thể tìm được."

Ba đứa bạn thân lập tức quay sang nhìn Tuyết bởi vì nàng vừa mới nghe điện thoại của bố xong.

Hạ Du đương nhiên cũng biết nàng mang điện thoại bởi vì nhìn thấy nàng gọi điện hắn mới nghĩ ra kế sách này mà.

Tuyết bị mọi người nhìn có chút không tiện nhưng vẫn rút từ trong túi sách ra điện thoại để đưa cho anh chàng lạ mặt.

Cầm điện thoại của Tuyết trong tay, Hạ Du trong lòng vô cùng vui vẻ, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. Nếu không phải hắn đang làm bộ lo lắng cúi đầu bấm điện thoại thì chắc chắn đã bị lộ.

"Ting, Ting, Ting" Tiếng chuông điện thoại từ một cái bồn hoa gần đấy vang lên.

Hạ Du lập tức vội vã chạy tới lấy điện thoại, hắn cũng không dám giấu điện thoại quá xa, sợ không để mắt đến bị mất thật thì c·hết đòn với mẹ.

Cầm lên điện thoại của mình, Hạ Du vội vã chạy về phía Tuyết cùng đám bạn hướng mấy cô bé tươi cười nói.

"Cám ơn các em nhé, không có bọn em thì không biết anh có tìm lại được điện thoại không nữa. Hay là tí nữa khai giảng xong anh mời các em đi ăn chè coi như cảm ơn có được hay không?"

Mặc dù sáng nay mua hoa đã hết tiền, nhưng chỉ cần mấy em đồng ý là chắc chắn Hạ Du có thể xoay sở được. Mặc dù nhà hắn cũng không khá giả gì nhưng 4 cốc chè thì hắn mời ra được.

"Bọn em có giúp được gì đâu mà cảm ơn ạ, có gì anh cảm ơn một mình cái Tuyết là được."

Khi Tuyết còn đang ở trong đầu tổ chức từ ngữ để chuẩn bị từ chối thì một cô bé lém lỉnh khác đã nhảy ra trêu trọc làm cho cô nàng xấu hổ không thôi. Hai má nàng đỏ thấu, mềm mọng như hai trái đào tiên, đáng yêu khiến trái tim Hạ Du ầm ầm đổ xụp.

Hạ Du đối với cô bé vừa mới đứng ra quả thực là vô cùng cảm kích.

Chỉ riêng bằng câu nói vừa nãy thì cô bé này phải xứng đáng được ăn 10 cốc chè ý chứ.

Nhưng thấy Tuyết đã ngượng chín cả mặt, Hạ Du cũng không dám làm quá, tiếp tục kích thích nàng. Nếu Hạ Du quá chủ động sẽ chỉ khiến cho nàng phản cảm.

Học sinh thời này ra mặt vẫn còn rất mỏng, đối với bạn học khác giới vô cùng xa cách. Thực tế Hạ Du đối với việc mời được Tuyết cùng nhóm bạn đi ăn chè còn chẳng có mấy hi vọng chứ đừng nói là rủ nàng đi ăn riêng, cảm ơn một mình Tuyết.

Hắn biết rất rõ mình nên làm cái gì, thế là Hạ Du lại đối với bốn cô gái nói.

"May có các em chứ hôm nay mà mất điện thoại chắc về anh ăn no đòn, cho nên anh nhất định phải mời cả 4 em đi ăn chè để cảm ơn, còn riêng Tuyết anh sẽ mời hẳn hai cốc có được hay không?"

"Anh đừng nghe chúng nó nói linh tinh, hết khai giảng lớp em còn tổ chức đi thăm nhà cô giáo rồi không đi ăn chè được đâu ạ."

Lần này Tuyết vội đứng ra trả lời. Nói xong nàng còn đối với 3 con bạn thân hơi lườm một cái vẻ mặt đáng yêu vô cùng.

Hạ Du nhìn thấy trái tim không khỏi nhảy lộp bộp, ngoài mặt thì lại ra vẻ tiếc nuối nói rằng.

"Tiếc quá, thế lần sau nếu có dịp anh mời các em nhất định không được từ chối đâu nhé, phải cho anh cơ hội trả ơn với chứ."

"OK anh, lần sau bọn em nhất đinh sẽ không từ chối, ăn cho anh đến khóc mới thôi."

"Vậy chào các em nhé, anh quay về lớp đây không lũ bạn đợi lâu lại sốt ruột. À quên, anh tên là Du, nếu có chuyện gì các em cứ tới lớp 12 A10 tìm anh, anh nhất định sẽ giúp đỡ hết sức mình."

Nói xong, Hạ Du đưa tay vẫy chào các cô bé rồi quay đầu chạy về phía lớp mình.

Mấy cô bé thấy Hạ Du đi xa cũng bắt đầu xì xào.

"Ông vừa nãy có chút ngộ nhỉ bọn mày."

"Ngộ cái gì mà ngộ, cũng đẹp trai ra phết ý chứ."

"Tao thây ông đấy hình như có ý với cái Tuyết thì phải."

"Thích một trăm phần trăm chứ còn hình như cái gì, lúc nãy chúng mày có để ý cái ánh mắt ông đấy nhìn con Tuyết không, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống hoa khôi của lớp mình không bằng ý chứ."

"Thôi bọn mày đừng trêu cái Tuyết nữa, không nó lại khóc đi mách anh Du của nó bây giờ, ha ha ha"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.