Hồi Kí Hadidu

Chương 52: tỉnh dậy tại quá khứ



Chương 1: tỉnh dậy tại quá khứ

Ánh nắng dịu nhẹ len lỏi qua khe rèm cửa cũ kỹ, chiếu lên gương mặt của Hạ Du. Anh mở mắt, đầu óc nặng trĩu như vừa trải qua một giấc mơ dài bất tận.

Căn phòng nhỏ bày trí giản dị hiện lên trước mắt anh: chiếc đài cassette bạc màu nằm lặng lẽ trên bàn, những bức ảnh gia đình treo trên tường xa lạ, và chiếc tủ quần áo gỗ đã ngả màu theo năm tháng.

"Đây là đâu?" Hạ Du lẩm bẩm, đưa tay xoa trán cố gắng nhớ lại. Nhưng ký ức của anh trống rỗng như một tờ giấy trắng.

Anh với tay tìm chiếc điện thoại di động quen thuộc, nhưng thứ duy nhất hiện hữu là một chiếc điện thoại bàn cổ điển với núm quay số.

Kéo mở tủ quần áo, Hạ Du ngạc nhiên khi nhìn thấy những bộ quần áo mang phong cách retro: sơ mi cổ bẻ, áo len chui đầu, và quần ống loe. Chúng đối lập hoàn toàn với xu hướng hiện đại mà anh biết.

Anh quay lại nhìn chiếc gương treo tường, khuôn mặt mình vẫn là khuôn mặt quen thuộc, nhưng mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Đôi mắt anh mở to, ánh mắt hoang mang và bối rối. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" – Hạ Du thì thầm, giọng nói run nhẹ.

Anh bước đến cửa sổ, kéo tấm rèm sang một bên. Bên ngoài là một con phố nhỏ yên bình, với những chiếc xe đạp, xe máy cũ kỹ đậu dọc lề đường. Một vài người đi bộ qua lại, mặc quần áo phong cách cổ điển, như thể bước ra từ một bộ phim cũ.

Rời khỏi căn phòng, Hạ Du bước xuống cầu thang dẫn vào một căn nhà nhỏ. Hương cháo thơm lan tỏa khắp không gian ấm cúng.

Một người phụ nữ trung niên với nụ cười hiền từ đang bưng tô cháo nóng bước tới:

"Cháu dậy rồi à? Ăn chút cháo nóng cho tỉnh táo nhé."

Hạ Du lắp bắp:

"Bác ơi, cháu... cháu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cháu đang ở đâu vậy?"

Bác Tâm đặt bát cháo nóng b·ốc k·hói nghi ngút trước mặt Hạ Du. Đôi mắt bà dịu dàng, không giấu được vẻ quan tâm.

"Cháu đang ở nhà bác đây," bà nhẹ nhàng đáp, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. "Cháu bị ngất xỉu ngoài đường, bác đi ngang qua thấy vậy nên đưa cháu về. Cháu còn nhớ gì không?"

Hạ Du lắc đầu, bàn tay vô thức siết chặt cạnh bàn gỗ. Anh cố gắng tập trung vào những hình ảnh mờ nhạt trong đầu nhưng chỉ càng thêm hoang mang. "Cháu không nhớ gì cả," anh nói, giọng khẽ run. "Cháu chỉ nhớ… mình đang ở một nơi khác, một thời gian khác."

Giọng anh nhỏ dần, như sợ hãi chính suy nghĩ của mình.

Bác Tâm khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng mỉm cười trấn an. Bà đặt một tay lên vai Hạ Du, cử chỉ ấm áp khiến anh thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. "Cháu đừng lo lắng quá. Có lẽ cháu vẫn còn mệt, đầu óc chưa tỉnh táo. Ăn cháo nóng đi, rồi từ từ sẽ ổn thôi."



Hạ Du nhìn bát cháo trắng với vài nhánh hành xanh mỏng nổi lên trên bề mặt. Mùi thơm nhẹ dịu khiến anh nhận ra mình đã đói cồn cào. Anh cầm thìa, chậm rãi ăn từng muỗng. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ đầu lưỡi xuống tận dạ dày, xoa dịu cơn bối rối trong lòng anh.

Một lát sau, Hạ Du ngước lên, ánh mắt như lóe lên tia hy vọng. "Bác ơi, bác có thể cho cháu hỏi bây giờ là năm nào không?"

Bác Tâm khẽ cười trước câu hỏi lạ lùng, ánh mắt bà đầy hiền hậu. "Năm 1985 cháu ạ. Sao cháu hỏi vậy?"

Lời nói của bà như một cơn bão quét qua tâm trí Hạ Du. Anh giật mình, bàn tay đang cầm thìa khựng lại. Chiếc thìa rơi xuống bát cháo, phát ra tiếng v·a c·hạm vang vọng trong căn bếp yên tĩnh.

"Năm... 1985?" – Giọng anh run rẩy, đôi mắt mở to, không tin nổi vào tai mình. "Cháu... cháu không thể tin được."

Bác Tâm nhìn Hạ Du với vẻ lo lắng thật sự, đôi bàn tay đặt lên đùi khẽ siết lại. "Cháu có sao không? Trông cháu có vẻ hoảng hốt."

Hạ Du lắc đầu, cố gắng nén lại cơn hoảng loạn. Anh hít sâu một hơi, nhưng trái tim vẫn đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. "Cháu... cháu không sao," anh nói, giọng như thể để trấn an chính mình hơn là trả lời bác Tâm. "Chỉ là... cháu cảm thấy rất lạ."

Anh ngừng lại, ánh mắt hướng về người phụ nữ trước mặt, mong chờ một lời giải thích, dù biết rằng câu trả lời sẽ không đủ để khỏa lấp nỗi băn khoăn trong lòng. "Bác ơi, cháu... cháu không biết mình đang ở đâu, và tại sao lại ở đây."

Bác Tâm đặt tay lên bàn tay lạnh ngắt của Hạ Du, ánh nhìn của bà như một vòng tay ôm lấy tâm hồn hoang mang của anh. "Cháu à, đừng suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ cháu bị mệt mỏi quá nên đầu óc r·ối l·oạn. Hãy nghỉ ngơi thêm một chút, rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ."

Giọng bà nhẹ nhàng, vỗ về như lời của một người mẹ dành cho đứa con nhỏ.

Hạ Du gật đầu, ánh mắt dần dịu lại. Anh không còn cảm giác bị cuốn vào cơn lốc của sự hoang mang nữa. "Cảm ơn bác," anh nói khẽ, cố gắng nở một nụ cười nhợt nhạt. "Cháu... cháu sẽ cố gắng."

Bác Tâm mỉm cười, vỗ nhẹ vai anh. "Ngoan lắm. Ăn xong bát cháo, rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Cháu còn trẻ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Hạ Du cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bát cháo. Trong lòng anh, một loạt câu hỏi không lời giải đáp vẫn đang trôi nổi, nhưng ít nhất, sự quan tâm của bác Tâm đã khiến anh có thêm một chút dũng khí để đối mặt với thực tại lạ lùng này.

Dẫu trong lòng ngổn ngang, Hạ Du quyết định ra ngoài tìm câu trả lời. Thị trấn hiện ra trước mắt anh mang vẻ đẹp yên bình với những con đường nhỏ, hàng cây xanh rì rào trong gió, và những ngôi nhà mái ngói đỏ rêu phong.

Tiếng nhạc từ một chiếc đài cassette cũ trong quán cà phê gần đó vang lên. Bài hát là ca khúc "Lặng lẽ chiều thu" một giai điệu từng nổi tiếng vào thập niên 80.

Tại bàn gần cửa sổ, một tờ báo cũ đặt hờ hững. Dòng chữ lớn in trên tiêu đề đập vào mắt Hạ Du:

"Ngày 15 tháng 8 năm 1985."



Hạ Du sững sờ, tay siết chặt tờ báo, cố gắng trấn tĩnh nhưng không thể phủ nhận sự thật hiển nhiên: anh đã xuyên không về quá khứ.

Ngay khi anh còn đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:

"Chào anh! Anh có cần giúp gì không?"

Quay đầu lại, Hạ Du nhìn thấy một cô gái trẻ khoảng chừng 20 tuổi. Mái tóc dài đen nhánh buộc nhẹ sau lưng, đôi mắt sáng và nụ cười tươi tắn của cô khiến mọi thứ xung quanh anh như dịu lại.

"À… chào cô." – Anh lúng túng, cố gắng che giấu sự hoang mang trong lòng.

Cô gái kéo ghế ngồi xuống đối diện anh một cách tự nhiên, đôi mắt vẫn không rời anh:

"Tôi là Linh. Tôi làm việc ở quán cà phê này. Lần đầu tiên thấy anh ở đây, chắc hẳn anh không phải người ở thị trấn này đúng không?"

Hạ Du gật đầu, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Anh không biết phải trả lời thế nào, bởi chính anh cũng không biết mình đang ở đâu và làm sao mà lại đến được đây.

"Ừm… đúng vậy. Tôi mới đến."

Linh nghiêng đầu, ánh mắt cô thoáng qua sự tò mò:

"Anh đến từ đâu? Hà Nội? Hay thành phố lớn nào khác?"

Hạ Du mím môi, cố giữ bình tĩnh. Anh biết nếu nói sự thật, chẳng ai tin anh cả. Vì vậy, anh chọn cách đơn giản hơn:

"Tôi… chỉ là một người đi lạc thôi. Tôi không biết rõ nơi này."

Linh bật cười nhẹ, không quá để tâm đến câu trả lời mơ hồ của anh.

"Thị trấn này nhỏ lắm. Nếu ở lâu, anh sẽ thấy chẳng có gì thú vị đâu." – Cô dừng lại, ánh mắt sáng lên. – "Nhưng nếu anh cần gì, tôi có thể chỉ anh. Anh tên gì?"

"Tôi là Hạ Du." – Anh đáp, lần đầu cảm thấy tên mình có chút xa lạ trong bối cảnh này.

Linh nhẩm lại cái tên như để ghi nhớ, rồi cười tươi:



"Nghe cái tên cũng lạ nữa. Vậy anh định làm gì ở đây? Anh có nơi nào để ở chưa?"

Hạ Du lắc đầu, trong lòng vẫn còn rối bời. Anh thực sự chưa nghĩ xa đến thế.

"Chưa. Tôi vẫn chưa biết phải làm gì."

Linh nhìn anh, vẻ trầm ngâm, rồi bất ngờ mỉm cười:

"Nếu anh không phiền, tôi có thể giúp anh. Ở quán cà phê này, chúng tôi đang cần thêm người phụ việc. Ông chủ khó tính một chút, nhưng nếu chịu khó thì làm cũng được lắm."

Hạ Du nhìn cô, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên. Anh không ngờ cô lại sẵn lòng giúp một người xa lạ như mình.

"Cảm ơn cô, nhưng tôi không chắc mình làm được."

"Cứ thử đi. Tôi cũng sẽ giúp anh." – Linh đáp, nụ cười ấm áp trên môi khiến Hạ Du cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Cả hai im lặng một lúc. Tiếng nhạc từ chiếc đài cassette cũ phía góc quán vang lên một bài hát nhẹ nhàng, giai điệu du dương như làm nền cho khoảnh khắc bình yên này.

Linh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thoáng chút mơ màng:

"Anh biết không? Ở thị trấn nhỏ này, ai cũng nghĩ cuộc sống chỉ đơn giản là đi làm, rồi lại về nhà. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng, sẽ có một ngày nào đó, một điều bất ngờ xảy ra."

Hạ Du khẽ cười, nhưng trong lòng anh thì thầm: Điều bất ngờ đó chính là tôi đây.

Linh quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy sự tò mò lẫn thiện cảm:

"Thế nào, anh có muốn thử làm việc ở đây không? Tôi chắc chắn ông chủ sẽ đồng ý nếu tôi nói đỡ cho anh."

Hạ Du nhìn Linh một lúc lâu, rồi gật đầu nhẹ.

"Cảm ơn cô… à không, cảm ơn em. Tôi sẽ thử."

Nụ cười của Linh càng thêm rạng rỡ:

"Tốt rồi! Vậy mai tôi sẽ đưa anh gặp ông Tư, chủ quán. Nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần, ông ấy hơi khó tính đấy nhé."

Hạ Du gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy, anh cảm thấy mình không còn hoàn toàn lạc lõng trong thế giới kỳ lạ này.

Cả hai ngồi thêm một lúc, câu chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn với những mẩu đối thoại nhỏ. Tiếng cười của Linh và ánh nhìn thân thiện của cô khiến Hạ Du lần đầu tiên nghĩ rằng, có lẽ anh thực sự sẽ tìm được một cách để thích nghi trong thế giới này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.