Buổi sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng chiếu lên những ô kính cũ kỹ của quán cà phê nhỏ ở góc phố. Linh dẫn Hạ Du tới quán, nụ cười của cô rạng rỡ như thể cô đang sẵn sàng bắt đầu một ngày mới đầy hứng khởi.
"Đây là quán cà phê của ông Tư. Anh sẽ làm việc ở đây nếu ông ấy đồng ý. Đừng lo, tôi sẽ giới thiệu anh với mọi người." – Linh nói, giọng nói pha chút vui vẻ.
Hạ Du theo Linh bước vào, mùi cà phê rang thơm lừng hòa quyện với hương gỗ cũ khiến anh cảm thấy yên bình một cách lạ kỳ.
"Quán này trông... cổ kính thật." – Hạ Du khẽ nói, ánh mắt lướt qua những chiếc bàn gỗ bóng loáng, ghế bọc da nâu và chiếc đài cassette đang phát một bản nhạc xưa nhẹ nhàng.
"Cũng đúng thôi, nhưng người dân ở đây đều yêu thích nó. Chúng tôi giữ mọi thứ nguyên bản từ ngày đầu mở quán." Nói xong Linh dẫn Hạ Du vòng qua sau quầy đi gặp ông Tư.
Đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị và giọng nói trầm lạnh.
"Cậu muốn làm việc ở đây?" Ông Tư nhìn Hạ Du từ đầu đến chân, ánh mắt như xuyên thấu suy nghĩ của anh.
Hạ Du gật đầu, giọng nói khiêm tốn nhưng đầy quyết tâm:
"Dạ vâng. Cháu chưa có kinh nghiệm, nhưng cháu sẵn sàng học hỏi."
Ông Tư nhíu mày, im lặng vài giây trước khi nói:
"Được, cậu thử việc. Nhưng nhớ, tôi không cần người lười biếng hay vụng về."
Linh cười nhẹ, đập nhẹ vào vai Hạ Du như một cách động viên.
"Đừng lo, tôi sẽ chỉ cho anh."
“Đi thôi, tôi dẫn anh đi làm quen với mọi người trong quán”. Linh vừa nói vừa chỉ tay về phía quầy pha chế.
Ở đó, một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn và khuôn mặt phúc hậu đang đứng pha cà phê. Ông xoay người lại khi nghe thấy tiếng của Linh.
"Chào chú Hải! Đây là người mới mà cháu vừa nhắc hôm qua, anh Hạ Du."
Chú Hải, nhân viên pha chế lâu năm của quán, mỉm cười thân thiện và tiến lại gần.
"Ồ, chào cậu! Tôi là Hải, mọi người hay gọi tôi là chú Hải. Cậu là người mới à?" – Giọng chú ấm áp, pha chút hóm hỉnh.
"Dạ, cháu là Hạ Du. Cháu còn lạ lẫm lắm, mong chú giúp đỡ."
Chú Hải bật cười lớn, vỗ vai Hạ Du:
"Đừng lo. Ở đây ai cũng bắt đầu từ con số không cả. Mà cậu làm ở đây thì nhớ chuẩn bị tinh thần bị lão Tư ‘xoay như chong chóng’ đấy nhé."
Linh cười phá lên, gật đầu phụ họa:
"Đúng đó, chú Hải nói không sai đâu. Nhưng ông Tư cũng tốt tính lắm, chỉ hơi khó chịu chút thôi."
Chú Hải nhanh chóng quay lại với công việc, đôi tay thoăn thoắt pha một cốc cà phê sữa thơm nức. Linh tiếp tục dẫn Hạ Du đến một góc khác của quán, nơi một cô gái đang lau bàn.
"Đây là chị Lan, đồng nghiệp của tôi. Chị ấy làm ở đây lâu rồi, kinh nghiệm đầy mình đấy."
Nghe tiếng Linh, cô gái ngẩng đầu lên. Chị Lan có khuôn mặt sắc sảo với đôi mắt to và ánh nhìn lạnh lùng. Mái tóc đen dài búi gọn sau gáy, chị mặc một bộ áo dài cách tân màu trắng, trông vừa giản dị vừa tinh tế.
"Chào anh, tôi là Lan. Anh là người mới sao?" – Giọng chị nhẹ nhàng nhưng không quá thân thiện.
Hạ Du khẽ gật đầu:
"Vâng, tôi là Hạ Du. Mong chị chỉ bảo thêm."
Chị Lan mỉm cười, nhưng nụ cười không đủ để xóa đi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt:
"Ừ, làm ở đây không khó đâu, chỉ cần siêng năng là được."
Linh vội chen vào, phá tan bầu không khí hơi ngượng ngập:
"Chị Lan lúc nào cũng nghiêm túc thế đấy, nhưng chị ấy rất giỏi. Anh sẽ học được nhiều điều từ chị ấy."
Chị Lan không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay lại lau bàn.
Hạ Du cảm nhận được chút không thoải mái từ thái độ của chị Lan, nhưng anh không dám hỏi thêm. Linh vỗ vai anh, dẫn anh về quầy pha chế:
"Chú Hải thì thân thiện, chị Lan thì khó gần chút, nhưng thật ra chị ấy rất đáng tin cậy. Anh cứ yên tâm."
Linh dẫn Hạ Du quay lại quầy pha chế, nơi chú Hải đang thoăn thoắt làm việc. Trên quầy, những chiếc ly thủy tinh trong suốt được xếp ngay ngắn, còn dưới kệ là những hũ cà phê nguyên chất được bảo quản cẩn thận.
"Cậu xem này, pha cà phê ở đây không giống máy móc hiện đại đâu, phải tự tay làm từng bước một." – Chú Hải nói, vừa nhấn bột cà phê vào phin vừa liếc nhìn Hạ Du.
Hạ Du chăm chú theo dõi, đôi mắt dừng lại ở từng cử chỉ tỉ mỉ của chú Hải: từ cách chú đổ nước sôi vào phin đến cách hứng từng dòng cà phê chảy xuống chiếc ly bên dưới.
"Muốn làm được thế này thì phải kiên nhẫn, cậu hiểu không?" – Chú Hải quay lại, ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc nhưng không kém phần thân thiện.
"Dạ, cháu sẽ cố gắng học hỏi ạ." – Hạ Du đáp, trong lòng tự nhủ phải thật chăm chỉ để không phụ lòng mọi người.
Khi quán bắt đầu đông khách hơn, chị Lan thoăn thoắt mang cà phê ra từng bàn. Chiếc áo dài cách tân chị mặc bay nhẹ theo từng bước chân, tạo nên dáng vẻ vừa nghiêm nghị vừa duyên dáng.
Hạ Du để ý, chị Lan luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt sắc sảo không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Một khách hàng nam vô tình làm đổ cà phê ra bàn, chị nhanh chóng đặt khay xuống, dùng khăn lau sạch vết bẩn mà không để lộ chút bực bội nào.
"Anh thấy không? Chị Lan làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng chị ấy hơi khó gần." – Linh nói nhỏ, ghé sát vào tai Hạ Du như sợ chị Lan nghe thấy.
Hạ Du khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi chị Lan:
"Tôi nghĩ chị ấy rất đáng nể. Làm việc với thái độ nghiêm túc như thế không phải ai cũng làm được."
Linh bật cười:
"Anh có vẻ nhìn chị ấy khác hẳn tôi nhỉ. Nhưng anh đúng, chị ấy giỏi lắm."
"Được rồi, cậu không thể chỉ đứng đó nhìn mãi. Bắt đầu với việc dọn quầy đi!" – Giọng chú Hải vang lên, kéo Hạ Du ra khỏi sự quan sát.
Hạ Du cầm chiếc khăn sạch, bắt đầu lau dọn quầy pha chế. Tuy nhìn đơn giản, nhưng từng vệt cà phê cũ bám dính lên bề mặt gỗ khiến anh phải chà thật kỹ.
Linh đứng gần đó, cười khúc khích khi thấy anh loay hoay:
"Anh phải lau theo vòng tròn, như thế sẽ nhanh hơn."
"Lau bàn thôi mà cũng có kỹ thuật sao?" – Hạ Du hỏi, nửa đùa nửa thật.
"Đương nhiên! Tất cả ở đây đều có kỹ thuật cả." – Linh đáp, giọng điệu đầy đắc ý.
Một lúc sau, khi khách bắt đầu vào nhiều hơn, chú Hải đẩy một chiếc khay về phía Hạ Du.
"Mang cái này ra bàn số 3 đi."
Hạ Du hơi khựng lại, chưa quen với việc phục vụ. Linh vội bước tới:
"Để tôi chỉ cho anh cách mang khay. Anh cầm như thế này… đúng rồi, giữ cho chắc nhé."
Hạ Du làm theo, cố gắng bước thật chậm về phía bàn số 3. Khách hàng – một cặp vợ chồng trung niên – mỉm cười với anh khi anh đặt cà phê xuống bàn.
"Cảm ơn cậu. Cậu là người mới à?" – Người chồng hỏi.
"Dạ, cháu mới làm ở đây ạ."
"Chúc cậu làm tốt nhé. Quán này là nơi quen thuộc của chúng tôi, cậu sẽ thấy nơi đây thú vị lắm."
Hạ Du cúi đầu cảm ơn, trong lòng cảm thấy ấm áp trước sự thân thiện của khách hàng.
n
Khi khách đã về hết, Hạ Du ngồi xuống chiếc ghế cạnh quầy pha chế, thở phào nhẹ nhõm.
"Sao rồi, ngày đầu có mệt lắm không?" – Linh hỏi, đặt trước mặt anh một ly nước chanh.
"Mệt, nhưng cũng vui. Tôi chưa từng làm việc thế này trước đây."
"Chỉ cần cố gắng, anh sẽ quen nhanh thôi. Chú Hải và mọi người sẽ giúp anh mà." – Linh nói, giọng khích lệ.
Hạ Du nhìn Linh, ánh mắt chân thành:
"Cảm ơn em. Nếu không có em, tôi không biết mình phải làm gì."
Linh cười nhẹ, đôi má hơi ửng hồng:
"Đừng khách sáo. Chỉ cần anh cố gắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Buổi tối, khi rời khỏi quán, Hạ Du quay lại nhìn ánh đèn vàng mờ nhạt từ bên trong. Trong lòng anh thoáng một cảm giác kỳ lạ: vừa bối rối, vừa háo hức. Có lẽ, đây sẽ là khởi đầu của một chương mới đầy thú vị trong cuộc đời anh.