Hồi Kí Hadidu

Chương 6: . Ai rồi cũng chết



Chương 0.6: Ai rồi cũng chết

Vào một trưa hè tháng 7, trong căn nhà nhỏ cuối ngõ, một chàng trai tóc tai bù xù đang ngồi ngẩn người trên chiếc giường gỗ xoan đã cũ của mình.

Nếu tiến lại gần hơn một chút nữa, bạn sẽ nhận ra chàng trai đó chính là Du.

Sau một giấc ngủ trưa dài, Du bật người ngồi dậy một cách đầy dứt khoát và mạnh mẽ khác hẳn với mọi ngày.

Lấy tay lau đi những hạt mồ hôi lấm tấm trên chán, Du đứng dậy đi tìm nước uống.

“Ực! ỰC!” Nước lạnh chảy qua cổ họng mang theo sự khoan khoái, dễ chịu làm dịu rất nhiều sự căng thẳng của Du.

Hướng cây quạt về phía mình, Du bắt đầu bần thần nhớ lại giấc mơ hồi nãy.

Mặc dù không thể nhớ rõ chi tiết mình đã mơ thấy gì nhưng Du chắc chắn rằng đó là một giấc mơ rất kinh hoàng.

Các bạn hỏi vì sao ư?

Bởi vì Du mơ thấy mình đ·ã c·hết, mà đã liên quan đến c·ái c·hết thì đó chắc chắn là một điều rất kinh khủng.

C·hết thì ai mà chả sợ nhất là đối với một thanh niên hơn hai mươi tuổi còn chưa một lần được cầm tay con gái như Du thì nó lại càng đáng sợ.

Bỗng một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Du, nếu một ngày điều đó thật sự xảy ra thì sao, nếu Du phải c·hết thì sao?

Mình sẽ không còn nghĩ được gì nữa ư, có ai sẽ còn nhớ đến mình không....

Càng nghĩ, Du càng cảm thấy c·ái c·hết quả nhiên rất kinh khủng mà.



Trước giờ, Du vẫn luôn ngầm nói với mình rằng tuổi thọ con người là 100 tuổi và cuộc đời của Du sẽ còn rất dài.

Nhưng trong thực tế đâu có mấy ai thật sự sống được đến tuổi đó.

Du bỗng nhận ra, từ trước đến giờ mình vẫn chưa làm được điều gì và còn rất nhiều tiếc nuối mà Du vẫn chưa thực hiện.

Bao nhiêu món ngon Du còn chưa ăn, bao nhiêu truyện hay Du vẫn chưa đọc.... có biết bao việc Du còn chưa làm và quan trọng nhất là Du vẫn chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ.

Nếu bây giờ Du phải c·hết thì điều đó mới thật đáng sợ làm sao!

Nhưng mà đến một lúc nào đó mình cũng sẽ già yếu, ốm đau và phải đối mặt với c·ái c·hết.

Ai rồi cũng phải c·hết, đến lúc đó mình biết làm thế nào?

Tại sao lại không có thuốc trường sinh bất tử, tại sao khoa học không giúp con người sống lâu hơn chứ.

Mình sẽ phải c·hết, phải c·hết, c·hết...

Dùng hai tay ôm chặt lấy đầu nhưng Du vẫn không sao ngăn nổi nỗi sợ hãi vẫn đang ngày một gia tăng.

Không! không được! quá đáng sợ! Du không thể nghĩ về nó nữa.

Đúng rồi mình còn trẻ mà, còn lâu mới đến lúc đó.



Cố dùng mọi cách xua tan những suy nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu nhưng càng muốn quên thì những hình ảnh già yếu, bệnh tật lại càng hiện ra rõ ràng khiến Du vô cùng sợ hãi.

Mồ hôi tuôn ra như suối, Du cảm giác gió từ cái quạt bỗng lạnh một cách kinh khủng. Đầu Du không thể nghĩ được gì nữa. Cả người Du cứng đơ như một pho tượng.

Nếu có ai đứng ở bên cạnh lúc này sẽ nhận ra Du đang lâm vào trạng thái hoảng sợ cực độ.

Không biết trải qua bao lâu, khi cả người Du đã ướt đẫm mồ hôi, một giọng nói từ đâu đó nhẹ nhàng vang lên: "Ai rồi cũng phải c·hết"

Nó như một tiếng sét giữa trời quang khiến Du bỗng chốc trở lên tỉnh táo.

Đúng vậy ai mà chẳng phải c·hết, c·ái c·hết đâu thể tránh được.

Là một người theo thuyết vô thần, yêu sự logic, Du không tìm thấy có bất cứ điều gì để có thể phản bác ý nghĩ trên.

Đó là một sự thật, là một chân lý rất hiển nhiên nhưng vì sợ mà từ trước đến giờ Du vẫn cố không nghĩ tới.

Đúng vậy, không ai có thể chạy trốn được c·ái c·hết cả, mình sợ cũng đâu làm được gì.

Dù có sống 100, 1000 thậm chí 1 tỷ năm thì rồi cũng có một ngày mình phải c·hết mà.

Du chấp nhận sự thật đó và bỗng cảm thấy bình tĩnh một cách đầy quỷ dị.

Du nhận ra c·ái c·hếtcũng không quá đáng sợ như Du vẫn kinh hãi bấy lâu nay.

Ai rồi cũng sẽ c·hết thôi, sợ hãi cũng đâu làm được gì, thế thì tại sao mình lại phải sợ.

Lúc này căn phòng dường như sáng lên, cả người Du như được gột rửa trong một luồng sáng thần bí. Tâm hồn nhỏ yếu của Du dường như cũng trở lên mạnh mẽ hơn một ít.



Tuy rằng vẫn hơi buồn vì mình đã không thể nhận ra điều này sớm hơn, nhưng thu hoạch lúc này khiến Du cảm thấy rất vui vẻ.

Du nhận ra rằng chỉ cần mình sống có ý nghĩa thì c·ái c·hết cũng đâu đáng sợ lắm. Có lẽ mình sẽ còn có những tiếc nuối nhưng chỉ cần phần lớn cuộc đời của mình là hạnh phúc thì Du đã vô cùng mãn nguyện.

Quay về với thực tại, lớp mồ hôi nhớp nháp trên người khiến Du cảm thấy vô cùng khó chịu. Du quyết định đi lấy quần áo tắm rửa cho thoải mái.

Đi qua phòng khách, Du bỗng bật cười khi thấy ngoài cửa một chú chim nhỏ không hề sợ hãi vẫn đang chăm chú nhìn mình.

"Hôm nay may cho chú mày đó" Du thầm nghĩ.

Nếu là mọi ngày, có con chim lợn nào không có mắt to gan dám đậu hiên nhà thì dù có hót hay không Du cũng phải cho nó ăn cái dép đuổi nó đi.

Mặc dù không hề mê tín nhưng ai mà biết nó có ị cho một bãi vào trước cửa hay không.

Thấy có người đi ra, chim lợn ngay lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu lên chuẩn bị cất tiếng hót mà nó cho là vô cùng véo von của mình. Tuy nhiên làm nó không ngờ đến là tên kia chỉ nhìn thoáng qua nó rồi lại quay đầu bỏ đi.

Thật khốn kiếp lại có người dám khinh thường mình, chim lợn cảm thấy vô cùng tức giận đến nỗi bộ lông của nó xù cả lên, nếu Du nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy con chim lợn này đáng yêu hơn hẳn mấy con khác.

Mang theo tức giận chim lợn xoay người vỗ cánh bay đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Nó phải đi tìm nhà khác nơi có những fan trung thành sẽ la hét, ném đồ vật cổ vũ nó một cách nhiệt tình chứ không thờ ơ giống tên khốn kiếp vừa nãy.

Là một ngôi sao, ở đâu chim lợn cũng hấp dẫn được sự chú ý của những người xung quanh và nó tự hào vì điều đó.

Tắm xong, Du cảm thấy cả người khoan khoái dị thường.

Nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, Du bỗng nghĩ thời tiết này mà ngủ nướng thì tuyệt vời biết bao, thật là một giấc mơ c·hết tiệt mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.