Hôm nay lại là một ngày đẹp trời như bao ngày khác. Trên cao, những áng mây trắng đang hững hờ trôi mặc bóng của chúng trải dài trên đất.
Trong lớp học, Du đang cố nghiêng người tìm ông mặt trời qua những ô cửa sổ mà sao tìm hoài không thấy.
Xa xa, một viên phấn bị lạc đường bỗng từ đâu rơi nhẹ xuống đầu Du.
Không liên quan nhưng Du bỗng cảm thấy cuộc sống này ôi sao tẻ nhạt quá!
Sáng dậy đi làm, tối về đi ngủ, Du sẽ phải sống và làm việc chả khác gì cái máy sau khi ra trường.
Ôi cuộc đời!
Lau vết phấn, Du cũng mất luôn hứng ngắm mặt trời và quyết định lấy chiếc điện thoại cùi trong ngăn bàn ra lướt Face như bao đứa bạn khác mặc kệ vẻ mặt nhăn đến vắt ra nước của lão giám thị khó tính.
Không đến 5 phút Du lại nhét điện thoại lại ngăn bàn vì ngoài mấy cái vụ h·iếp dâm g·iết người đang nóng xình xịch thì chẳng có thông tin gì hữu ích cả.
Ngồi buồn, Du bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời, về cái tương lai mịt mù phía trước.
Càng nghĩ Du lại càng thấy tương lai của mình mới thật tối tăm, mờ mịt làm sao.
Trong khi lũ bạn thời đại học đều có công ăn việc làm ổn định, tương lai toàn ông nọ bà kia, thì Du vẫn còn ngồi ở đây học nghề mà còn học mãi chưa xong.
3 năm đại học làm khổ bố mẹ chưa đủ bây giờ còn phải cố hành thêm 2 năm học nghề nữa.
Cuộc đời Du đang buồn theo một cách không thể buồn hơn.
Không! không thể tiếp tục sống một cách vật vờ như thế này được nữa!
Mình phải làm một điều gì đó để thay đổi, mình muốn thay đổi!
Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Du.
Rồi Du bỗng nghĩ về những danh nhân, những bạn trẻ thành công mà tivi, báo đài lúc nào cũng đưa tin. Những thứ vừa mới đây còn khiến Du đau hết cả đầu mỗi khi nghĩ đến.
Hồi bé Du cũng từng mong muốn trở thành nhân vật chính trong các câu chuyện thành công đó, nhưng từ khi nào mà mình lại cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy chúng? Du tự ngẫm lại và biết rằng đó là từ lúc Du bỏ học đại học.
Đúng, chính cái khoảnh khắc đó Du đã tự tay vùi dập mọi sự kì vọng của bố mẹ, người thân và cả tương lai của chính mình.
Không! mọi thứ phải thay đổi! mình không thể chấp nhận cuộc sống như thế này được!
Du đứng bật dậy một cách đầy dứt khoát khiến lũ bạn học xung quanh giật hết cả mình. (May mà chúng nó còn trẻ không đứa nào mắc bệnh tim nếu không thì thật sự là tội Du lớn lắm.)
Lúc này Du cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, cả người đều là động lực, khuôn mặt thì đỏ bừng vì quyết tâm. (chứ không phải vì ngượng như các bạn nghĩ đâu)
Biết mình có chút thất thố, Du xấu hổ cười cười xin lỗi mọi người rồi ngay lập tức ngồi xuống lấy điện thoại tiếp tục lên mạng tìm kiếm thông tin về những danh nhân nổi tiếng trên thế giới, về cuộc sống và con đường thành công của họ.
Và Du bỗng phát hiện một điểm chung rất kì lạ là hầu như họ đều bỏ học đại học giống như Du.
Trời ơi! đây thật sự là một phát hiện đáng kinh ngạc, một phát hiện mang tầm vóc thế giới!
Thế là cả người Du lại như được tiếp thêm sức mạnh lần thứ 2.
Phát hiện mới này quả thực quá tuyệt vời, tâm trạng của Du lúc này trở nên vô cùng phấn khích, Du cười như một thằng điên ở giữa lớp mà không hề để ý xung quanh.
Nhưng thiên đố anh tài, khi Du đang full nộ chuẩn bị ulti, hóa chaos, biến hình các kiểu thì dính ngay quả câm lặng vào đầu.
Lần thứ 2 trong chưa đầy 5 phút đồng hồ một viên phấn khác bay thẳng về phía mặt Du.
Viên phấn rít gào trong gió mang theo sức mạnh bài sơn đảo hải lập tức đánh bật Du về thực tại.
Du bỗng đứng lặng người, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
Mình là ai? mình đang ở đâu? mình định làm gì?
Sau một vài giây vô thức, Du cau mày khẽ lau vết phấn trên má rồi cúi xuống nhặt viên phấn và đứng dậy đặt nó lại lên bàn giáo viên.
Trong đầu có chút băn khoăn, dường như mình vừa đánh mất thứ gì mà nghĩ mãi cũng không tài nào nhớ ra.
Thoáng tiếc nuối, Du đành lấy ba lô ra để lục tìm quyển sách điện tử công suất.
Tốt hơn hết là mình vẫn nên tự học dù rằng hôm nay cô giáo có việc nghỉ và lão giám thị trên kia thì chẳng biết mình là ai. Du thầm nghĩ.
Ngoài cửa sổ, những đám mây vẫn nhẩn nha dạo chơi mặc cho ánh nắng đã bắt đầu héo hắt.
Cơn gió tinh nghịch cuốn theo chiếc là từ đâu bay vào trong lớp.
Du mở sách, khoan khoái ngả mình vào cái bàn đằng sau tận hưởng sự tươi mát của những cơn gió đem lại.