Sau khi thẳng thừng sỉ nhục Ôn Tư Ngật một phen, tâm trạng Chu Thanh Thanh hôm nay rất tốt, vô cùng tốt.
Dường như đã trả lại hết những bực bội trong một năm qua vậy.
Khi về công ty, thậm chí cô còn bỏ tiền túi gọi trà chiều cho các đồng nghiệp thuộc bộ phận trợ lý chủ tịch.
Khiến Lucy và Ailly mặt ngơ ngác, sắp phải nghỉ việc rồi sao trợ lý Chu còn vui vẻ như thế?
Chu Thanh Thanh cũng không thể nói cho họ biết mình mới mắng Ôn Tư Ngật một trận xối xả được, đành bảo: “Không có gì, mới được xả hơi ấy mà.”
Đến tận khi tan làm về nhà, tâm trạng tốt của cô vẫn y nguyên như thế.
Thậm chí sau khi ăn cơm tối xong, cô còn chia sẻ chuyện này với Văn Thủy Dao, vô cùng đắc ý.
Nghe cô kể, Văn Thủy Dao chỉ tổng kết lại bằng bốn chữ đầy sâu sắc: “Vì yêu mà hận.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Đừng bắt tớ phải tát má cậu vào thời điểm tớ vui nhất chứ.
“Vốn dĩ là thế mà.” Văn Thủy Dao nói khoác không biết ngượng, phân tích một cách trắng trợn: “Tối qua tớ đã suy nghĩ kỹ lưỡng lại rồi. Trước đây cậu chinh phục sếp cậu thất bại đâu phải lần một lần hai, sao ngay lúc này lại từ bỏ, lý do duy nhất đó là cậu —”
“Dừng ngay.” Chu Thanh Thanh cắt ngang, không chấp nhận những suy đoán vớ vẩn của cô bạn: “Bất kể cậu nghĩ đến lý do gì thì đều sai hết! Rất sai cực sai!”
Văn Thủy Dao: “Cậu biết tớ phân tích ra lý do gì à mà bảo tớ sai!”
Chu Thanh Thanh: “Cái bộ não chỉ biết yêu đương của cậu thì phân tích ra được gì?”
Dáng vẻ bây giờ của Chu Thanh Thanh được gọi là vui mừng hớn hở, kiêu hãnh đắc ý, không muốn nghe mấy lời mình không thích chút nào. Cô quyết đoán đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện với Văn Thủy Dao, tâm trạng vẫn rất tốt, vui vẻ cầm áo quần đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Chu Thanh Thanh nằm trên giường, cảm thấy bầu không khí mát mẻ hơn phần nào.
Cô chợt nghĩ gì đó một phen rồi lại bấm một dãy số điện thoại.
Nếu đã từ chức thì vài hôm nữa cô sẽ về nhà, vì vậy cô nên thông báo cho ba mình biết một tiếng, thuận tiện nói với ông về kế hoạch và dự định của bản thân.
Điện thoại đổ chuông chờ “tút tút tút” một hồi lâu mà người bên kia vẫn chưa bắt máy, Chu Thanh Thanh nghĩ chẳng lẽ ba vẫn chưa ra khỏi vùng sâu không có tín hiệu trên núi sao?
Cô chưa từ bỏ ý định gọi lại một lần nữa, lần này cuối cùng đã kết nối được, giọng nói vui sướng của ba vang lên: “Alo, con gái ngoan, sao tự dưng lại gọi cho ba thế?”
“Không phải ba đã bảo con trong thời gian làm việc ở Ôn thị đừng liên lạc với người nhà sao? Cẩn thận kẻo bị phát hiện đấy.”
Chu Thanh Thanh lập tức nhận ra sự kì lạ trong lời nói của ba mình: “Nhưng con từ chức ở Ôn thị rồi. Không phải ba đồng ý rồi ạ?”
Giọng ba đột nhiên cất cao lên: “Cái gì cơ? Con từ chức? Ba đồng ý khi nào?”
Chu Thanh Thanh càng khó hiểu hơn: “Em trai bảo ba đồng ý rồi.”
“Chết thật.” Giọng ba trong điện thoại hùng hổ: “Cái thằng nhóc thối chết tiệt ấy, dám truyền tin sai, chờ ba về lột da nó!”
“…”
Ông giận dữ mắng một trận té tát, những câu tinh hoa thốt ra ngờ đâu lại mắng ngược về mình, lúc này ba mới hậm hực hỏi lại: “Con chưa từ chức chứ?”
Chu Thanh Thanh: “Từ chức rồi ạ. Con mặc kệ, con muốn về nhà.”
“Ba biết là con gái ngoan của ba rất vất vả nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.” Ba giải thích về tình hình hiện tại cho cô nghe qua điện thoại: “Thật ra gần đây nhà ta có một hợp đồng cần thương lượng, rất quan trọng.”
Yên lặng hai giây.
Mặt Chu Thanh Thanh vô cảm, nói trúng tim đen ông: “Vậy ngay lúc quan trọng thế này mà ba còn đi du lịch ư?”
Người bên kia điện thoại nhất thời cứng họng.
Ba thở dài, thể hiện lối diễn xuất giống cô y như đúc: “… Haiz, vì ba cũng già rồi, áp lực lớn quá nên ra ngoài giải sầu một chút.”
“Ra ngoài thư giãn với mẹ con đúng không?”
“Mẹ nhớ con quá, cả năm qua không được gặp con, ba sợ mẹ ở nhà mãi thì ngột ngạt.”
“Thanh Thanh à, em trai con yếu ớt quá nhưng con lại rất ưu tú, luôn là niềm tự hào của ba.” Giọng ba càng thêm chân thành: “Là con gái cả của ba, con cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình trên vai. Ba cũng đã lùi vài bước nhường con rồi.”
“Con chỉ cần ở lại Ôn thị thôi, dù chỉ để học tập thêm nhiều thứ thôi cũng được, hay là ngược đãi thằng nhóc Ôn Tư Ngật kia cũng chẳng sao, thế là đủ rồi. Ba đã già cả, không thể đấu lại thằng nhóc Ôn Tư Ngật, cần có sự trợ giúp của con.”
“Nhưng con đã nói con từ chức rồi, dù muốn ở lại Ôn thị cũng hết cách.”
“Con có cách mà, con gái ba thông minh như vậy, chỉ cần muốn là có thể làm được.”
“Con không có.”
“…” Ba dừng lại giây lát: “Rõ ràng trước kia con làm rất tốt, nếu không có cách thì cũng được, con hãy quay về hoàn thành yêu cầu trước đó của ba đi. Con biết ba là một người sáng suốt mà, chọn một trong hai đi.”
Chu Thanh Thanh không nói gì.
Ban đầu cô đồng ý với yêu cầu đến làm việc tại Ôn thị của ba là vì có điều kiện.
Tại sao cô lại muốn từ chức, là vì cô cảm thấy không thể hoàn thành chuyện ngăn cản hai nhà họ liên hôn, cộng thêm gần đây Ôn Tư Ngật không có hành động gì quá ác liệt nên cô cảm thấy mình ở lại cũng chẳng có ích gì, vì thế cô đã từ chức.
“Hợp tác gì thế ạ?”
“Ba ra nước ngoài ngoại trừ để giải sầu ra thì còn để bàn bạc một hợp đồng hợp tác. Con ở lại Ôn thị thêm một khoảng thời gian đi, chú ý tình hình giúp ba là được. Mặc dù ba chẳng quan tâm nhà họ Lý đâu nhưng dạo gần đây bên phía họ liên tục có những hành động nhỏ. Họ muốn kết hợp với Ôn thị, năm lần bảy lượt lén lút đối nghịch với ba, còn trộm một tài liệu quan trọng. Con ở lại Ôn thị, ngáng đường hai nhà họ một thời gian cho ba.”
“Qua khoảng thời gian này, ba chắc chắn sẽ không ép con làm chuyện con không muốn nữa.”
Ông thấy con gái do dự.
“Được rồi được rồi, nói đến đây thôi nhé.” Đoạn, ba cắt ngang kêu ơi một tiếng, sau đó quay lại bảo cô: “Mẹ con gọi ba rồi, ba không nói thêm nhiều với con được, để bà ấy biết con nói chuyện điện thoại với ba thì toi mất.”
“Thế thôi nhé, con gái ngoan, con chịu khó vất vả thêm một thời gian nữa thôi, tạm biệt.”
Chu Thanh Thanh: “Chờ đã —”
Cuộc gọi đã nóng lòng kết thúc.
“…”
Cô trợn tròn mắt nhìn thẳng vào màn hình điện thoại, cho đến khi nó tắt đi, cả người cô như chết lặng.
Truyền tin sai?
???
Hả?
Thời buổi này mà còn có chuyện nực cười như vậy sao?
Chiếc điện thoại lỏng lẻo rơi khỏi tay cô, lặng lẽ đáp xuống mặt giường mềm mại, Chu Thanh Thanh nằm mở to hai mắt, nhìn trần nhà trắng sáng với vẻ mặt chẳng tha thiết gì cuộc sống này nữa, trong đầu nghĩ đến lời ba nói…
Hợp tác, tài liệu, Lý thị… Phiền phức thật sự, vậy là cô vẫn phải ở lại Ôn thị thêm một khoảng thời gian nữa ư? Nhưng cô đã từ chức rồi, sao mà ở lại được nữa?
Cô ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, trong phòng ngủ yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sau một hồi tĩnh lặng.
Chu Thanh Thanh đột nhiên ngồi bật dậy trên giường hệt như một con cá mặn.
Trưa hôm nay cô đã làm gì nhỉ?
Có phải cô đã sỉ nhục Ôn Tư Ngật không?
“…”
Câu nói vui quá hóa buồn chắc chắn là để miêu tả tình hình bây giờ của Chu Thanh Thanh.
Lời thề thốt hùng hồn và mạnh mẽ lúc trưa vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, nếu có thể thì cô rất muốn quay về buổi trưa hôm nay để bịt mạnh miệng bản thân lại.
Vì không thể nuốt trôi cơn nghẹn này nên cô đã phát tiết tất cả lên người chú chó sư tử nhỏ không đáng tin cậy, mắng cậu tám trăm câu trên Wechat cũng không thể xoa dịu nỗi bực tức trong lòng cô. Dù đã biết cậu vốn không đáng tin cậy nhưng không ngờ lại không đáng tin đến mức đó!
Một lúc lâu sau chú chó sư tử nhỏ mới dám yếu ớt trả lời:
“Chị ơi, em sai rồi mà huhuhuhuhu.”
“Em chỉ muốn chị quay về sớm thôi, ai mà ngờ ba già lại nhẫn tâm không nói phải trái như vậy đâu. Hồi nãy ba còn gọi tới mắng em một trận xối xả.”
“Buồn cười lắm, ông ấy bảo muốn fuck ba em hahahahaha, ba em chẳng phải là ông ấy sao hahaha.”
Chu Thanh Thanh: “Sao bây giờ em còn cười được hả? Chị hỏi em sao em còn cười được hả?”
“Bây giờ chị rất muốn đá em về tây thiên đấy.”
Cô đã mắng Ôn Tư Ngật chẳng khác gì xối cho anh một xô máu chó, có vài câu gần như là cắt đứt quan hệ, bây giờ lại bảo anh mình muốn ở lại, có khả năng này sao?
Độ khó của việc này chẳng thua gì việc cô được chọn làm tổng thống Mỹ.
Chu Thanh Thanh tựa vào đầu giường, suy nghĩ thận trọng. Theo như lời ba nói, nếu Lý thị đang âm thầm có những hành động mờ ám thì đúng là một dấu hiệu không tốt.
Có đôi lời Ôn Tư Ngật nói không sai, quả thật cô hành động hơi theo cảm tính.
Cúi đầu không phải là việc khó, con người cô lúc nào cũng co được giãn được, chỉ cần đạt được mục đích là được. Hơn nữa chỉ cần ở lại một thời gian để theo dõi động thái của hai nhà Ôn Lý, sau đó cô có thể đạt được điều mình mong muốn.
Nhưng làm cách nào để “cứu vớt” mọi chuyện thì cô cần phải suy nghĩ thêm.
__
Đêm về, Thâm Thành chìm trong những ánh đèn xa hoa, trên đường xe cộ đông đúc.
Bartender nhẹ nhàng đặt một ly Whisky được pha chế riêng vào vị trí tương ứng, một bàn tay với các khớp xương rõ nét và móng tay được cắt tỉa sạch sẽ cầm ly lên.
Trên sân khấu phía trước quầy bar có một người đang chơi một bản dương cầm du dương, tao nhã.
Ôn Tư Ngật hờ hững uống một ngụm rượu, phía sau lưng vang lên những tiếng bước chân nghe có phần vui vẻ, lát sau vai anh bị ai đó mượn lực để ngồi xuống. Anh đưa tay gạt ra, tiếng tặc lưỡi đầy khoan thai của Trần Lạc Hoài chậm rãi vang lên: “Cái thói ưa sạch sẽ này của cậu đúng là hết thuốc chữa.”
Đoạn, anh ấy quay đầu ra hiệu bartender làm cho mình một ly rượu mà anh ấy vẫn thường uống.
“Lạ quá đấy, hiếm khi cậu gọi tôi ra ngoài uống rượu thế này.”
Anh ấy uống một ngụm rượu, nhướng mày hỏi: “Nghe bảo cô trợ lý nhỏ của cậu muốn từ chức à?”
Ôn Tư Ngật liếc nhìn người bên cạnh: “Đúng là cậu rất hiểu biết về những chuyện của tôi nhỉ.”
“Hầy, tôi cũng chẳng muốn biết đâu nhá, do mẹ cậu ngày nào cũng nhờ tôi khuyên cậu kết hôn đấy chứ. Hôm qua bà ấy đang nói chuyện với bà nội tôi, đúng lúc tôi về nhà nghe thấy. Bà ấy bảo trợ lý Chu ở công ty muốn nghỉ việc, còn tiếc nuối bảo sẽ tặng chút quà nghỉ việc cho cô ấy nữa.”
Ôn Tư Ngật đưa ly rượu không cho bartender, không đáp lại.
Trái lại Trần Lạc Hoài cảm thấy thời điểm mà Chu Thanh Thanh đưa ra quyết định từ chức rất tế nhị.
Mặc dù Chu Thanh Thanh đúng là một trợ lý có năng lực làm việc tốt nhưng thái độ Ôn Tư Ngật đối với cô khiến anh không khỏi đa nghi về quan hệ mập mờ của hai người họ. Sau đó cô lại chọn từ chức vào thời điểm nghe tin có thể hai nhà Ôn Lý sẽ liên hôn.
Có một số người phụ nữ rất thích dùng thủ đoạn “rời đi” như vậy để uy hiếp đàn ông.
Đặc biệt là với những người có thân phận như họ, từ bé đến lớn, Trần Lạc Hoài đã thấy quá nhiều những người phụ nữ có thủ đoạn tương tự thế rồi.
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Cái gì?”
“Việc liên hôn giữa cậu với Lý thị ấy? Mẹ cậu đang gấp gáp quá còn gì, hơn nữa bà ấy cũng rất thích nhà họ Lý, nếu không thì đã chẳng năm lần bảy lượt nhờ tôi khuyên cậu.”
“Liên hôn với Lý thị?” Ôn Tư Ngật nhếch môi: “Tôi không có ý định đó.”
Trần Lạc Hoài sờ cằm một cái: “Tôi bảo này, việc liên hôn này ấy, thật ra nhà họ Lý cũng chưa phải là cách tối ưu đâu.”
Ôn Tư Ngật ngước mắt: “?”
“Cách tối ưu nhất đương nhiên là… Liên hôn với nhà họ Trần tôi này!” Trần Lạc Hoài vui vẻ nói: “Tiếc rằng hai chúng ta đều là đàn ông.”
Ôn Tư Ngật: “… Cậu nhàm chán thật đấy.”
Trần Lạc Hoài xoay người qua, chống hai tay lên quầy bar: “Thật ra tôi cũng không muốn kết hôn gì đâu nhưng chúng ta trời sinh đã phải gánh vác trách nhiệm. Cậu là con trai độc nhất của chú Ôn, đã gần 30 tuổi rồi mà không có ý định kết hôn nên tôi cũng thấu hiểu vì sao dì lại cuống cuồng như vậy.”
“Nếu cậu đã không quan tâm đến hôn nhân thì hy sinh đôi chút cho việc liên hôn vì tham vọng của bản thân chẳng có vấn đề gì với cậu cả.”
Quả thật đối với Ôn Tư Ngật, hôn nhân chỉ là một món hàng trao đổi lợi ích. Từ trước đến nay, trong cuộc đời dài gần 30 năm của mình, anh chưa từng có dự định kết hôn, cũng không thấy hôn nhân là thứ khiến con người ta thích thú vui vẻ.
Nếu muốn kết hôn thì đó chắc chắn phải là một sự lựa chọn tối đa hóa lợi ích cho anh.
Ví dụ như liên hôn.
Nếu không phải Lý thị thì cũng sẽ là một gia tộc khác.
Trần Lạc Hoài kìm nén một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi câu mà anh ấy vẫn luôn muốn hỏi: “Vậy cậu sẽ để Chu Thanh Thanh nghỉ việc thật à?”
Trên sân khấu đã chuyển sang một bài hát thư giãn có phần bi ai.
Lại nghe đến tên cô một lần nữa.
Trần Lạc Hoài cứ năm lần bảy lượt hỏi đến.
Ngay cả anh ấy cũng biết sự ảnh hưởng của cô đối với anh.
Nhớ đến lời thề thốt chắc chắn sẽ không hối hận của Chu Thanh Thanh.
Cảm xúc của Ôn Tư Ngật trầm xuống, lát sau anh chợt cười tự giễu một tiếng.
Trong cuộc đời của mình, có lẽ sự kiên định và tỉnh táo đã khắc sâu vào xương cốt Ôn Tư Ngật từ lâu rồi. Nhưng trước mặt Chu Thanh Thanh, anh lại bại trận á khẩu hết lần này đến lần khác.
Điều đó đã khiến anh nhận thức được từ khi cô bắt đầu đưa ra yêu cầu nghỉ việc, cảm xúc của anh trong hai ngày qua đã bị người phụ nữ này tác động quá nhiều. Có phần mất khống chế, tâm trạng có chút không vui và bực dọc, mọi thứ đều liên quan đến cô.
Đối với anh mà nói, khi một chuyện nào đó vượt quá khả năng kiểm soát của anh thì đó không phải là một dấu hiệu tốt. Mất khống chế vì một người phụ nữ ư, quá ngu xuẩn.
Yên lặng một hồi lâu.
Đây là chuyện anh không thể nào tha thứ dễ dàng được.
“Tôi sẽ làm thế.”
Trần Lạc Hoài ngẩn người.
Nhưng nhanh chóng hiểu ý anh.
Từ nhỏ người này đã như vậy, sát phạt quyết đoán, quen với việc kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay mình.
Người đầy tham vọng như Ôn Tư Ngật không bao giờ là một người đàn ông giàu tình cảm, luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tuyệt đối sẽ không từ bỏ lợi ích mà anh muốn chỉ vì một người phụ nữ.
Vậy nên thứ anh từ bỏ chính là chút tâm tư dành cho Chu Thanh Thanh mà ngay cả bản thân anh cũng không cảm nhận rõ.
Anh ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Điện thoại để trong túi quần chợt rung lên hai cái.
Ôn Tư Ngật cầm điện thoại mở màn hình lên.
Ở góc trên của ảnh đại diện đầu cún xù lông có hai chấm đỏ rực, anh bấm vào:
Chu Thanh Thanh: “Sếp ơi /mỉm cười.jpg/.”
Chu Thanh Thanh: “Sếp có ở đó không?”
Dù cách một màn hình, anh cũng có thể cảm nhận được sự lấy lòng thấp thoáng trong tin nhắn của cô.
Trần Lạc Hoài ló đầu đến, tò mò hỏi: “Ai nhắn tin cho cậu thế?”
Ôn Tư Ngật lẳng lặng nhìn, hai mắt tối sầm xuống. Sau đó anh tắt màn hình, giọng điệu hờ hững: “Không có ai.”
“Một con cún nhỏ thôi.”
Trần Lạc Hoài: “…”
Bây giờ cún con cũng biết nhắn tin à? Anh ấy chả tin! Trừ khi cho anh ấy xem thử.
…
Ở bên này, Chu Thanh Thanh nhìn hai tin nhắn đã gửi đi hơn nửa tiếng mà vẫn như đá chìm dưới đáy biển không nhận được hồi âm, cô chưa từ bỏ ý định, đứng dậy đi đến phòng khách nơi có tín hiệu tốt hơn ngồi thêm một lúc.
Sau đó lại thử tắt wifi đi, bật dữ liệu di động lên, làm đi làm lại như thế mấy phút… Ôn Tư Ngật vẫn không trả lời.
“…”
Cô phiền muộn ném điện thoại lên ghế sofa, cả người nằm bẹp xuống, hai tay hai chân đạp đạp liên tục như đang phát điên.
Chẳng phải bây giờ còn chưa đến chín giờ à, anh ngủ rồi ư?
Chắc chắn là không phải, sao anh ngủ sớm thế được.
Cũng không có khả năng là đang làm việc. Cô biết lịch trình hôm nay của anh, sau khi tan làm không có tiệc xã giao nào khác. Dù đang nghe điện thoại thì cũng gần 50 phút rồi, nhẽ ra phải nghe xong rồi chứ.
Như vậy thì chỉ có một khả năng, đó là anh đã thấy tin nhắn nhưng không trả lời.
Đã xem không trả lời.
Năm chữ này tổn thương người khác biết bao.
Có biết đây chính là nỗi tổn thương to bự sâu sắc đối với em bé 25 tuổi là cô không hả?
Mặc dù phản ứng này nằm trong dự đoán của cô. Đấu trí so gan với Ôn Tư Ngật một khoảng thời gian lâu như vậy, cô đã hiểu đôi chút về anh.
Nhưng Chu Thanh Thanh vẫn ôm lấy gấu bông trên ghế sofa, thỉnh thoảng siết nắm đấm đánh nó vài cái thật mạnh. Có cần phải thù dai như thế không, chẳng phải hai ngày qua cô… Chỉ mỉa mai anh vài câu thôi à? Vậy mà ngay cả tin nhắn của cô cũng không thèm trả lời? Anh làm CEO của một công ty lớn thế kia mà sao chút rộng lượng cỏn con này cũng chẳng có?
Tên chó má thù dai quá đi!
Quan trọng là bây giờ anh còn chẳng hồi âm tin nhắn của cô, vậy thì khi cô tự dưng bảo đổi ý muốn nhận tiền lương gấp ba lần của anh thì Ôn Tư Ngật có đồng ý không?
Chu Thanh Thanh suy tư một hồi, cảm thấy bản thân đúng là nằm mơ giữa ban ngày, mơ mộng hão huyền.
Cô xui xẻo quá đi mất, nếu sớm xác nhận lại với ba trước khi sỉ nhục Ôn Tư Ngật vào chiều hôm nay thì cô đã không đến mức… Khó mà cứu vãn như thế này.
Lúc đang trầm ngâm suy tư, điện thoại bị cô ném lên ghế sofa đột nhiên kêu lên một tiếng. Chu Thanh Thanh lập tức nhanh tay lẹ mắt cầm lên, sau đó vẻ mặt mong đợi tức khắc biến mất tăm.
Văn Thủy Dao: “Càng nghĩ càng giận, cậu dám không nghe những phân tích nhạy bén của tớ, từ nay về sau đừng có tìm tớ nữa.”
“Ai tìm tớ là chó!”
Cún con Chu: “…”
Cô bạn đúng là trẻ con!
Ngẫm nghĩ một phen, cô ngượng ngùng trả lời tin nhắn: “Xin lỗi nhé, tớ xin lỗi vì sự thô lỗ của bản thân.”
Văn Thủy Dao: “Không sao đâu.”
Văn Thủy Dao: “Tớ báo cảnh sát là được rồi.”
“…”
Chẳng mấy chốc Văn Thủy Dao đã cảm nhận được điều bất thường: “Không đúng, cực kỳ sai trái, sao hôm nay cậu quỳ gối nhanh thế được? Với trình độ mạnh miệng của cậu lúc trước mà chưa đại chiến ba trăm trận với tớ thì còn lâu mới nhận sai ấy?”
Chu Thanh Thanh: “…”
Có à? Cô biểu hiện rõ ràng thế sao?
Văn Thủy Dao: “Đúng vậy, sự chột dạ của cậu sắp tràn từ trong màn hình ra rồi, nói đi, có chuyện gì muốn hỏi tớ?”
Chu Thanh Thanh: “Cũng chẳng có gì, thì chỉ muốn cậu phân tích giúp tớ thử, nếu bây giờ tớ nói với sếp muốn ở lại công ty làm tiếp thì tỷ lệ anh ta đồng ý là bao nhiêu?”
Văn Thủy Dao thật sự khó hiểu: “Ơ hay, tình cảm cậu dành cho sếp cậu quay về rồi à?”
Chu Thanh Thanh cực kỳ muốn phản bác lại rằng đây không phải là tình cảm, kìm nén giây lát, cô bứt rứt trả lời: “… Đúng vậy.”
“Tình yêu của cậu quay lại nhanh cứ như là vòi rồng ấy.”
“…”
Văn Thủy Dao im lặng một lúc: “Tớ mới vừa phân tích xong.”
“Tỷ lệ bao nhiêu?”
“Là số không.”
“…”
__
Tám giờ rưỡi sáng, cửa kính tự động ở tầng 33 từ từ mở ra hai bên, Chu Thanh Thanh mặc bộ trang phục công sở chân váy ngắn màu hạnh nhân nhạt từ bên ngoài bước vào. Chiếc chân váy ôm hông phô bày đường cong hình chữ S mềm mại nơi eo cô, vòng eo mềm yếu và nhỏ nhắn, bên dưới váy là bắp chân thon thả trắng nõn, cô mang một đôi giày cao gót năm phân, mỗi bước đi khiến người ta cảm nhận được sự duyên dáng và thướt tha, lay động gợi cảm.
Cô mới đi vào đã khiến Lucy ngồi gần cửa nhìn mà ngơ ngác, hôm nay trợ lý Chu thoa màu son đẹp quá đi mất, đây là màu gì nhỉ? Nhan sắc của cô vốn thuộc kiểu nổi bật, thoa thêm màu son hơi đậm như vậy càng toát lên vẻ rực rỡ, khiến hai mắt người ta sáng ngời lên, xinh đẹp động lòng người.
Nhưng chẳng phải hai ngày trước cô đều mặc tông màu đất à?
Nhìn lại đồng hồ, tám giờ rưỡi! Không sai, mới tám giờ rưỡi, hai ngày qua trợ lý Chu luôn đi làm sát giờ, hôm nay lại đến sớm tận nửa tiếng!
Chờ Chu Thanh Thanh đi đến chỗ mình ngồi, Lucy mới đưa tay cản cô lại: “Trợ lý Chu, sao hôm nay cô…” Nghẹn họng một hồi mới thốt ra ba chữ: “Hăng hái thế…”
Đúng vậy, là hăng hái. Khác nhau một trời một vực với thái độ qua loa hai ngày trước!
Chu Thanh Thanh chống hai tay lên bàn làm việc của cô ấy, vẻ mặt thành thật: “Cô không hiểu gì hết, công việc là trời, công việc là đất, là vùng đất nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta. Vì vậy chúng ta phải chào đón mỗi ngày đi làm bằng một diện mạo hăng hái mới mẽ.”
“Nhưng mà…” Lucy nhìn xung quanh, nhỏ giọng xuyên một dao bên tai cô: “Không phải cô muốn từ chức à?”
“…”
Chu Thanh Thanh: “Vậy thì có sao đâu, con người tôi ấy mà, bất kể là tình huống nào cũng sẽ hăng hái và cố gắng trong công việc. Đây là phẩm chất chuyên môn mà một nhân viên chuyên nghiệp cần có.”
“Cô cũng phải làm thế, có biết không?”
Trong đôi mắt mơ màng của Lucy ngập tràn vẻ mê man, sau vài giây suy nghĩ, cô ấy kiên định gật đầu một cái: “Tôi biết rồi.”
Nhưng điều khó có thể tưởng tượng nổi hơn nữa đó là cô ấy nhìn thấy trợ lý Chu đi pha cà phê!
…
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi rói, mây trắng trên bầu trời hệt như những chiếc kẹo bông gòn khiến người ta kìm lòng chẳng đặng muốn cắn một miếng.
Chu Thanh Thanh gõ cửa, nhanh chóng nhận được tiếng đáp lại: “Vào đi.”
Cô nhẹ nhàng đặt ly cà phê được pha một cách đầy chân thành mà trước đây chưa từng có lên bàn, cất giọng dịu dàng: “Sếp Ôn, cà phê của sếp đây.”
Ôn Tư Ngật lấy một cặp kính gọng kim loại từ dưới bàn ra và đeo lên, sau đó anh cầm ly cà phê uống một ngụm, không hề nhắc một câu nào về chuyện hôm qua. Hôm qua sỉ nhục anh đến vậy mà hôm nay dáng vẻ anh lại hờ hững như gió thoảng mây bay: “Ừ, ra ngoài đi.”
Cũng chẳng nhắc lại chuyện cho cô ở lại công ty.
Chu Thanh Thanh: “…”
Anh như vậy khiến tôi khó xử lắm đấy!
Cô ôm tài liệu trước ngực, không hề xấu hổ mỉm cười hỏi: “Đúng rồi sếp Ôn, hôm qua tôi nhắn tin cho sếp, sếp không thấy ạ?”
“Thấy rồi.”
“…”
Thấy rồi tại sao không trả lời, bất lịch sự!
Lúc này Ôn Tư Ngật mới thung dung ngước mắt lên, tầm nhìn hướng về người cô hai giây rồi lại quay đầu đi, thong thả nói: “Tôi không trả lời những tin nhắn vô nghĩa.”
À à.
Vô nghĩa đúng không.
Vậy cô sẽ nói với anh vài câu có nghĩa, cô hắng giọng một cái, nói ra bản nháp mà cô đã đánh máy suốt đêm hôm qua: “Là thế này sếp Ôn, về những gì mà chiều hôm qua sếp nói, khi về nhà tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại, thật ra tôi cảm thấy —”
Ôn Tư Ngật: “Tôi nói cái gì?”
Chu Thanh Thanh nhất thời nghẹn họng, kìm nén lại giây lát, nuốt ngược những lời định nói vào bụng. Cô mím môi, sau đó “phì” cười ha ha để xoa dịu sự lúng túng.
Còn trẻ mà đã mau quên như vậy rồi đúng không?
Cô nuốt nước bọt một cái, hỏi anh: “Sếp giận ạ?”
Ôn Tư Ngật cười một tiếng: “Cô nói xem?”
“…”
…
Nhìn bóng lưng Chu Thanh Thanh đóng cửa đi ra ngoài, Ôn Tư Ngật cụp mắt suy tư.
Giận ư?
Dĩ nhiên là không phải.
Không biết bắt đầu từ khi nào, so với việc giận dữ với cô thì trái lại anh đang nghĩ làm sao có thể khiến cảm xúc của cô ổn định lại. Đối với anh, dường như đây mới là chuyện quan trọng và khó nhằn hơn.
__
Lời tác giả:
Giải thích một chút: Lý do cụ thể ba bảo Thanh Thanh đến Ôn thị sẽ viết ở phía sau, không chỉ viết qua loa như bây giờ.