Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 21: Sa thải



Trước sự xuất binh ra trận bất lợi của Chu Thanh Thanh, cố vấn của cô là Văn Thủy Dao có lời muốn nói: “Sau khi sỉ nhục sếp của cậu ra như vậy, bây giờ cậu lại đến nhẹ nhàng nói rằng mình đã hối hận và muốn ở lại làm việc, chuyện này sao mà thành công nổi? Có cấp trên nào mà tốt tính thế được?”

“Nếu bây giờ cậu thật sự muốn quay lại thì không thể giữ thái độ kiêu căng như trước đó được, thật lòng thật dạ nhận lỗi khéo còn có chút hy vọng đấy.”

“Các sếp bây giờ thích được nịnh nọt mà, hay là cậu cũng thử xem? Mặc dù hơi thô thiển nhưng người đẹp nào cũng sử dụng chiêu này được, hay là cậu thử nhượng bộ thử một lần xem?”

Đàn ông sẽ luôn bao dung tha thứ cho những cô gái đẹp, mà những cô gái đẹp điềm đạm đáng yêu càng dễ thành công hơn nữa.

Với ngoại hình của Chu Thanh Thanh mà không tận dụng thì quá thiệt thòi.

Nhượng bộ…

Chu Thanh Thanh nhất thời trầm tư.

Cô vừa ăn trưa vừa lên kế hoạch gì đó.

__

Sau khi nghiêm túc xem qua phương án quảng bá cho làng du lịch Khê Sơn do bộ phận dưới nộp đệ trình, Chu Thanh Thanh nhanh chóng nắm rõ các ý trong đầu.

Cô đã bổ sung phương án sửa đổi của mình bên dưới, xem lại một lần nữa, mọi phương diện đều đã được cô cân nhắc đến.

Điều tối thiểu đầu tiên cô cần làm đó là khiến Ôn Tư Ngật nhận ra cô là người mà không ai có thể thay thế được.

Những năm gần đây rất dễ tìm trợ lý nhưng một trợ lý vừa xuất sắc vừa có khả năng phối hợp tốt với anh như cô thì thật sự khó tìm.

Cô học hỏi nhanh, chỉ số thông minh cao, luôn nắm bắt hiểu rõ suy nghĩ của anh đầu tiên, phối hợp vô cùng ăn ý. Đối với một người kén cá chọn canh như Ôn Tư Ngật thì đổi một trợ lý khác chưa chắc đã làm anh hài lòng.

Hai ngày qua cô cứ một mực muốn từ chức là vì cơn bực dọc đè nén trong lòng sau chuyện của Lý Giai Viện, càng chưa kể cô đã liều lĩnh bất chấp phát tiết một số cảm xúc vướng bận, là do cô còn quá trẻ tuổi. Bây giờ ngẫm nghĩ lại đúng là hối hận muốn rơi nước mắt, nếu không phải cô phát tiết quá mức thì đã chẳng tạo thành cục diện không cách nào giải quyết như hiện tại.

Cô thực sự là một người đôi khi sẽ hành động bốc đồng mà không màng đến hậu quả, ví dụ như ngủ gật khi tham gia tiệc giao lưu hay giận dữ mắng mỏ Ôn Tư Ngật lúc xin nghỉ việc.

Câu chuyện này muốn nhắn nhủ đến mọi người rằng đừng nên đắc ý vênh váo dù là bất cứ thời điểm nào.

Đắc ý vênh váo sẽ vui quá hóa buồn.

Chu Thanh Thanh thở dài.

Nhiều trợ lý trong bộ phận trợ lý chủ tịch đều nhận ra bầu không khí kỳ lạ sai sai giữa trợ lý Chu và sếp Ôn.

Bình thường công việc bận rộn, hơn nữa cũng bị quản lý nghiêm khắc nên đại đa số nhân viên không dám hóng hớt bàn tán về cấp trên của mình. Thỉnh thoảng trong lúc nghỉ ngơi nhàn hạ, mọi người sẽ trò chuyện đôi câu nhưng không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cuộc tán gẫu không tiếp tục được nữa.

Nhưng vẫn có kiểu người dù không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra mà vẫn có thể nói ra một hai ba mạch lạc rõ ràng.

Ví dụ như Ngũ Phong và Mã Bân, hai nhân viên sau khi bị Chu Thanh Thanh bắt tại trận ở nhà vệ sinh lần trước đã âm thầm ghi thù trong lòng. Dù Chu Thanh Thanh chỉ mắng lúc ấy và sau đó không hề nhỏ mọn xử phạt gì hai người họ.

Trong thời gian nghỉ trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi.

Trong phòng nước, máy pha cà phê đang hoạt động, sau khi dòng chất lỏng màu nâu đen chảy xuống hết, Ngũ Phong cầm lấy ly cà phê uống một ngụm, cười nói: “Gần đây Chu Thanh Thanh bị sếp Ôn chán ghét vứt bỏ rồi nhỉ? Hai ngày qua hiếm khi thấy bóng dáng cô ta. Anh biết chuyện gì xảy ra không?”

“Chuyện này cần gì phải đoán, chắc chắn là mắc lỗi lớn rồi, đoán chừng lại gây ra rắc rối gì đó không thể cứu vãn được hahaha. Tôi nói anh nghe này, ngay từ đầu tôi đã thấy một người phụ nữ như cô ta thì có năng lực gì được, vài chuyện cỏn con đó ai mà chẳng làm được tốt, để tôi làm khéo còn tốt gấp mười ngàn lần cô ta làm! Chỉ được cái ngoại hình đẹp, đoán chắc lúc không có người ngoài hỗn loạn biết bao.”

“Nhìn tình hình này thì chẳng mấy chốc sẽ bị sa thải thôi.”

Ôn Tư Ngật đến phòng nước vốn để tìm Chu Thanh Thanh lấy tài liệu.

Tình cờ lại nghe được cuộc trò chuyện của hai người này.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, hai người Ngũ Phong và Mã Bân quay lại, thấy người đến là Ôn Tư Ngật, tay cầm ly cà phê run lên theo bản năng, vội vàng cất tiếng: “Sếp Ôn.”

May mà khi nãy họ không nói xấu sếp Ôn, toàn nhắc đến Chu Thanh Thanh thôi.

Chắc là không có chuyện gì đâu…

“Sa thải?”

Ôn Tư Ngật đứng ở cửa, cảm xúc trong mắt không hề dao động, anh chẳng nhanh chẳng chậm lặp lại lời nói của họ rồi cười khẽ.

“Vậy làm phiền hai người đến bộ phận kế toán nhận lương trước đi.”

__

Buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới của công ty khoa học kỹ thuật chi nhánh nước ngoài sắp diễn ra.

Từ trước đến nay, các công việc có liên quan đến công ty chi nhánh nước ngoài đều do Chu Thanh Thanh xử lý, vậy nên dĩ nhiên lần này người bay sang nước ngoài với anh cũng sẽ là cô.

Mặc dù cô đã thông báo từ chức nhưng vẫn chưa rời khỏi công ty, vì vậy cô vẫn phải hoàn thành các công việc của mình.

Bắt đầu đi từ công ty vào lúc tám giờ tối ngày thứ ba, Chu Thanh Thanh thu dọn vali hành lý theo Ôn Tư Ngật lên máy bay tư nhân, một năm qua đi đi về về liên tục giữa trong nước và nước ngoài nên cô đã thành thạo lắm rồi.

Nhưng lần này Chu Thanh Thanh suy xét mọi chuyện vô cùng hoàn mỹ, đồng thời, cô cũng muốn nhân cơ hội này tiếp xúc thân thiết hơn với Ôn Tư Ngật, không tỏ ra qua loa trong công việc, để anh nhận ra rằng không phải ai cũng có thể thay thế năng lực làm việc của cô.

Ôn Tư Ngật sẽ không cho cô ở lại công ty vì cô là một nhân viên đã cầu xin tha thứ hay miệng lưỡi ngon ngọt, anh luôn thích một nhân viên có năng lực làm việc tốt.

Nếu là một nhân viên có năng lực xuất sắc, dù có tồn tại chút khuyết điểm nhỏ thì anh vẫn không ngại cho đối phương thêm một cơ hội.

Lên máy bay, nữ tiếp viên hàng không nở nụ cười tươi chuyên nghiệp đứng ở cửa vào khoang chào hỏi hành khách.

Chu Thanh Thanh khá thân quen với cô ấy, cười gật đầu đáp lại cô ấy.

Nhưng Ôn Tư Ngật lại biểu hiện là một ông chủ lạnh nhạt, ngoại trừ phép lịch sự cơ bản, anh hiếm khi có tương tác thân thiết khác ngoài công việc với nhân viên.

Chu Thanh Thanh cảm thấy bản thân đã lạnh lùng lắm rồi nhưng trước mặt Ôn Tư Ngật thì còn kém xa.

Dĩ nhiên cô cũng chỉ tiện thể an ủi bản thân, hai ngày qua Ôn Tư Ngật đối xử lạnh nhạt với cô chỉ là bản tính của anh, chứ không phải là bất mãn gì với cô cả.

Sau khi máy bay ổn định trên bầu trời, nữ tiếp viên hàng không Mary bưng hai ly nước đá đến theo yêu cầu của Chu Thanh Thanh, một ly đặt trước mặt Ôn Tư Ngật, ly còn lại đặt trước mặt Chu Thanh Thanh.

Ôn Tư Ngật khẽ cau mày nhìn ly nước đá trước mặt mình.

Chu Thanh Thanh lập tức cười cười, thản nhiên thể hiện sự quan tâm và gần gũi của mình đối với anh: “Bây giờ thời tiết nóng, uống nước lạnh sẽ tốt hơn.”

Ai ngờ Ôn Tư Ngật lại thờ ơ, giây tiếp theo đã nói với Mary: “Phiền cô đổi cho tôi một ly nước ấm.”

Chu Thanh Thanh mới nịnh bợ vỗ tới đùi ngựa [1]: “…”

[1] Ở Trung có một cụm từ “vỗ mông ngựa” ý chỉ nịnh nọt, tâng bốc nhưng Chu Thanh Thanh mới vỗ tới đùi ngựa, nghĩa là chưa kịp nịnh nọt gì hết.

Có thể là khoảng thời gian này cô quá tùy tiện, kỹ năng nịnh bợ hơi giảm sút rồi.

Vì Chu Thanh Thanh đã dặn dò nước lạnh nên khi nãy Mary đã bưng cả hai ly đến, lúc đang định đưa một ly trong đó cho Chu Thanh Thanh thì Ôn Tư Ngật đã lên tiếng lần nữa: “Đổi cho cô ấy một ly.”

Dạ dày Chu Thanh Thanh yếu, không thể uống nhiều nước lạnh, lần trước đã phải vào bệnh viện vì ăn thực phẩm rác và đồ uống lạnh.

Chu Thanh Thanh cười tít mắt nhìn Mary: “Phiền cô nhé.”

Mary cảm nhận được hình như có gì đó không đúng trong bầu không khí giữa họ, khang khác trước đây. Phải nói thế nào nhỉ, lúc trước mùi thuốc súng giữa trợ lý Chu và sếp Ôn nồng hơn một chút, bây giờ lại cảm thấy… Kì lạ.

Nhưng tác phong nghề nghiệp không cho phép cô ấy nói nhảm nhí, cô ấy không nói gì nhiều, xoay người đi rót hai ly nước ấm mang đến.

Sau “sóng gió nước uống”, khoang máy bay dần trở nên yên tĩnh, hiện tại ở Bắc Kinh đã 11 giờ tối, máy bay vẫn còn phải bay hơn mười tiếng nữa. Ôn Tư Ngật day day xương mày hơi nhức mỏi, tháo mắt kính không gọng ra rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Còn Chu Thanh Thanh… Cô vẫn đang cầm điện thoại, cúi đầu mặt ủ mày chau ghi chép gì đó.

Ông chủ muốn ngủ thì đương nhiên nhân viên không thể nói chuyện gì được.

Cô nhíu mày viết viết vẽ vẽ trên điện thoại, mãi đến nửa tiếng sau có vẻ như Chu Thanh Thanh mới làm xong.

Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Ôn Tư Ngật bên cạnh, anh im lặng nhắm hai mắt tựa như đã ngủ say rồi.

Cô nhìn một hồi, cảm nhận nhiệt độ của máy điều hòa, thật ra cũng tạm được chứ không đến mức là quá lạnh. Chu Thanh Thanh vẫy vẫy tay gọi Mary, chờ cô ấy đến: “Cô lấy giúp tôi hai chiếc chăn nhé.”

Thật ra Mary đã có ý định này từ sớm rồi nhưng thấy sếp Ôn ngủ, cô ấy cũng không dám tùy tiện làm phiền. Nhưng nếu trợ lý Chu đã lên tiếng thì không có vấn đề gì nữa.

Cô ấy mang hai chiếc chăn ra, đưa một chiếc cho Chu Thanh Thanh, còn một chiếc thì đang chuẩn bị đắp cho sếp Ôn nhưng lại bị Chu Thanh Thanh cản lại.

Mary vừa khó hiểu vừa đưa chiếc chăn ấy cho cô.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy Chu Thanh Thanh đứng dậy khỏi chỗ của mình, cầm chiếc chăn kia đi đến bên cạnh Ôn Tư Ngật và ngồi xuống. Cô nghiêm túc, dè dặt tự tay đắp chăn lên người cho anh.

Mary kinh ngạc.

Sao cảm giác lần này trợ lý Chu… Chu đáo… Quá mức nhỉ?

Trong đầu hồi tưởng lại, trước đây trợ lý Chu có chu đáo như vậy không? Sao cô cảm giác trước đây trợ lý Chu khá nghiêm túc, là kiểu không thèm để ý gì khác ngoài công việc và công ty, cực kỳ giống cảm giác sếp Ôn đem đến cho cô.

Nhưng lần này, biểu hiện bây giờ của trợ lý Chu lại có phần dịu dàng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khiêm tốn cống hiến sự ân cần xong xuôi, Chu Thanh Thanh quay về chỗ của mình với một nụ cười thâm tàng bất lộ [2].

[2] Thâm tàng bất lộ: Câu gốc là 深藏功与名 (thâm tàng công dữ danh) có nghĩa không để lộ tài hoa và công danh của mình, nghĩa rộng hơn chỉ những người làm chuyện tốt lại thâm tàng bất lộ, không muốn ai biết.

Văn Thủy Dao đã nói với cô rằng, muốn dỗ dành trái tim một người đàn ông (nói từ góc độ của Văn Thủy Dao) thì không thể phô bày rõ ràng dáng vẻ “nhìn mà xem, tôi tốt với anh biết bao” vì thường một món đồ quá thẳng thắn và dễ có được không hề được người đàn ông trân quý. Nếu thật sự muốn làm một người đàn ông cảm động thì nên học tập thủ đoạn cao siêu của các bạch liên hoa trong phim, cố ý âm thầm làm việc tốt sau lưng nam chính, sau đó thản nhiên để anh phát hiện ra bí mật, ra vẻ “chỉ cần anh sống tốt là em vui rồi”, thế thì họ mới bất ngờ cảm động được.

Mặc dù Chu Thanh Thanh chỉ muốn Ôn Tư Ngật mềm lòng cho cô ở lại công ty làm việc nhưng anh cũng là một người đàn ông, bản chất dù khác đường vẫn về cùng một đích. Vậy nên suốt đường đi cô đã lặng lẽ làm rất nhiều việc, ví dụ như bây giờ cô đã âm thầm đắp chăn cho anh, ví dụ như trên đường đến sân bay, cô đã âm thầm chắn nước bị bắn lên do xe chạy qua cho anh, hay như thấy cổ họng anh không thoải mái, cô đã âm thầm quá độ chuẩn bị trà nhuận họng cho anh.

Nhưng điều khiến cô khá muộn phiền đó là không biết do các hành động âm thầm của cô quá âm thầm, quá kín đáo hay là Ôn Tư Ngật quá chậm tiêu mà anh chẳng hề phát hiện cô đang ầm thầm làm nhiều việc như vậy cho anh.

Vậy làm cách nào mà bạch liên hoa trong phim lại có thể âm thầm làm hết mọi việc để rồi tự nhiên bị nam chính phát hiện ra?

Văn Thủy Dao không dạy cô điều này.

Chu Thanh Thanh ưu sầu mang theo nỗi phiền muộn này, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài hơi lâu, đến khi nghe thấy thông báo máy bay sắp hạ cánh cô mới mơ màng tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra quay đầu sang thì phát hiện Ôn Tư Ngật đã dậy từ sớm, lúc này đang dựa ghế đọc báo.

Cô đưa mắt nhìn thử, thấy chiếc chăn kia đang đắp trên đầu gối anh.

Câu hỏi đặt ra là Ôn Tư Ngật có phát hiện cô đã chu đáo đắp chăn cho anh không, nếu không thì cô phải làm sao để nhắc khéo mà không quá lộ liễu đây.

Ai ngờ còn chưa kịp nghĩ ra cách thì bạn tốt của cô – Mary đã cực kỳ thân thiết hỏi một câu lúc đến lấy lại chăn: “Trợ lý Chu, cô dậy rồi à?”

Sau đó cô ấy nhìn về phía Ôn Tư Ngật: “Trợ lý Chu sợ sếp ngủ không thoải mái nên đã cố ý đắp chăn cho sếp đó.”

Chu Thanh Thanh: “!”

Sự trợ giúp này chắc chắn giống như khi cô đang chuẩn bị ngủ gà ngủ gật thì cô ấy lập tức đưa gối đến!

Cô xin tuyên bố, kể từ bây giờ, trong lòng cô, cô Mary chính là đền thờ tổ tiên.

Nếu cô có thể ở lại làm việc tại Ôn thị, cô chắc chắn sẽ tăng lương cho cô ấy!

Đè nén sự kích động trong nội tâm, Chu Thanh Thanh bất động hai giây rồi mới dè dặt quan sát vẻ mặt Ôn Tư Ngật.

Anh sẽ lộ vẻ cảm động chứ?

Ngờ đâu vừa quay đầu đã thấy Ôn Tư Ngật đặt báo lên bàn, sau đó mặt vô cảm hờ hững nhắm mắt lại.

Chu Thanh Thanh: “…”

Sao đây, bây giờ làm việc tốt không để lại tên cũng không thể lay động người có trái tim máu lạnh là anh à?

Hay là anh vẫn còn ghi hận trong lòng việc cô sỉ nhục anh mấy ngày trước? Làm sếp của cả một tập đoàn lớn mà tấm lòng còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim!

Thấy kế sách “âm thầm cảm động” này vô dụng, Chu Thanh Thanh ngẫm nghĩ một phen, quyết định thay đổi phương thức.

__

Thời điểm họ xuống máy bay, ở Mỹ đã là buổi tối.

Ngủ say giấc suốt chuyến bay nên lúc này cảm giác bụng rỗng tuếch.

Nhưng Ôn Tư Ngật là một người cực kỳ kén chọn ở tất cả mọi phương diện, dù có đói cũng sẽ không tùy tiện ăn đại mấy miếng. Đến biệt thự của anh ở Mỹ, sau hơn một tháng bỏ trống, căn biệt thự rộng thênh thang lạnh lẽo không chút sức sống.

May mà trước đó Chu Thanh Thanh đã mua một ít trái cây và rau củ quả, khi họ đến biệt thự thì đúng lúc đồ ăn cũng được giao đến.

Chu Thanh Thanh đã ngủ đủ giấc trên máy bay nên bây giờ tinh thần rất phấn chấn, cộng thêm ý định muốn lấy lòng nên cô đã xách đống rau củ và thịt tươi mới vào phòng bếp rồi tự mình nấu nướng.

Dĩ nhiên Ôn Tư Ngật rất bận rộn, vừa đến biệt thự là anh đã vào thư phòng giải quyết công việc.

Một tiếng sau.

Cô bưng ba món mặn và một món canh thơm phức đi đến phòng ăn, mặc dù trông rất bình thường nhưng thắng ở khâu sạch sẽ và hợp vệ sinh.

Sau đó cô đi lên thư phòng ở tầng hai, gõ cửa phòng một cái: “Sếp Ôn, ra ăn tối ạ.”

Chẳng bao lâu sau, Ôn Tư Ngật đi từ trong ra, hai người đi vào phòng ăn ngồi xuống bàn.

Lúc ăn cơm, bầu không khí trong phòng ăn rộng lớn cực kỳ yên tĩnh.

Là trợ lý chuyên biệt của anh, việc ăn cơm với anh, thậm chí là tại phòng ăn trong nhà anh, đây là một chuyện bình thường như cơm bữa đối với Chu Thanh Thanh. Chỉ là không biết tại sao, bầu không khí khi họ ăn cơm hôm nay lại im lặng quá mức như vậy.

Khi ăn cơm, Ôn Tư Ngật không thích nói chuyện và dĩ nhiên Chu Thanh Thanh cũng vậy.

Nếu là bình thường thì cô cũng lười xen vào nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình nên nói gì đó để phá vỡ sự yên tĩnh này sẽ tốt hơn.

Vậy nên cô đã đẩy đĩa thịt bò xào đến trước mặt Ôn Tư Ngật.

Anh chỉ hơi khựng đũa lại giây lát rồi tiếp tục thong thả ăn cơm.

Không chỉ thế, sau khi ăn tối xong, Chu Thanh Thanh còn tích cực cầm phương án quảng bá làng du lịch Khê Sơn do mình chỉnh sửa hoàn thiện đến gõ cửa phòng sách của Ôn Tư Ngật. Lần này cô thật sự rất chăm chỉ, thậm chí còn chuẩn bị các lựa chọn ab khác nhau, mà cả hai phương án đưa ra đều rất ấn tượng.

Ôn Tư Ngật nhận lấy, xem qua hai phương án cô làm, cuối cùng đẩy một phương án trong đó về lại cho Chu Thanh Thanh: “Bảo họ thực hiện theo phương án này đi.”

“Vâng.”

Thấy Chu Thanh Thanh chưa rời đi, lúc này Ôn Tư Ngật mới ngẩng đầu lên: “Còn việc gì à?”

“Cũng không có việc gì quan trọng.” Chu Thanh Thanh đứng cả buổi, suy nghĩ một hồi lâu, muốn nói rồi lại thôi. Cô cảm thấy thái độ nhận sai của bản thân xem như đã đúng chỗ, ít nhất cũng có thể bù đắp cho việc trước đó anh bị cô sỉ nhục nhỉ? Cô muốn thẳng thắn ngả bài với Ôn Tư Ngật, hỏi về suy nghĩ của anh. Môi cô giật giật nhưng lại cảm thấy bây giờ không phải là một thời điểm tốt.

Vì vậy cuối cùng cô cười một tiếng: “Chỉ là muốn hỏi sếp có muốn uống một ly sữa không, tôi có thể đi mua?”

Nói xong, cô chăm chú nhìn anh, dường như chỉ cần anh gật đầu đáp một chữ “Được”, cô có thể lập tức xung phong ra trận đi ra ngoài mua đồ cho anh vậy.

Mục đích của cô là gì rất dễ nhìn thấu.

Mấy ngày nay cô như có như không lấy lòng, tỏ ra chăm chỉ, không phải anh không cảm nhận được. Thậm chí bắt đầu từ hai tin nhắn cô nhắn đêm hôm ấy, anh đã đoán được mục đích của cô rồi.

Chỉ sau một buổi tối mà thái độ đã thay đổi khác hẳn, không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra trong này, mà về phần đó là chuyện gì thì anh không có hứng thú cũng chẳng muốn hỏi thăm. Nhưng bất kể thế nào thì cô dựa vào đâu mà cảm thấy ở chỗ anh, cô có thể tùy ý, muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại?

Là do anh đã cho cô suy nghĩ ấy hay là ảo giác?

Khớp xương ngón tay Ôn Tư Ngật co lại, anh im lặng một hồi. Sau đó anh lười biếng tựa lưng ra thành ghế, môi mỏng nhếch lên, giọng điệu ung dung: “Cô Chu?”

Cách xưng hô này vừa vang lên, tim Chu Thanh Thanh lập tức hẫng đi một nhịp.

“Cô rất chu đáo.”

Hai mắt Chu Thanh Thanh sáng lên.

Ôn Tư Ngật cong môi: “Nhưng tôi không cần.”

“…”

Không biết tại sao, máu huyết đột nhiên lại muốn xông thẳng lên đầu.

“Tôi nhớ cô chỉ là trợ lý tôi thuê đến chứ không phải là quản gia lo việc gia đình mà đúng không? Khoảng thời gian còn lại, phiền cô chỉ cần xử lý các công việc thuộc phạm vi chức vụ của một trợ lý, còn những chuyện nhỏ như đắp chăn hay mua sữa gì đó thì không cần cô bận tâm.”

Một người thông minh như Chu Thanh Thanh chớp mắt hiểu rõ ý của anh, đó là sự lấy lòng của cô không đáng giá một đồng đối với anh.

Đồng thời cũng muốn nói rằng, thật ra anh đều thấy rõ những việc cô làm mấy ngày nay nhưng anh chỉ lạnh lùng thờ ơ xem cô biểu diễn mà thôi.

“Thời gian cũng không còn sớm, ra ngoài đi.” Ôn Tư Ngật chậm rãi nói câu cuối cùng.

Ngoại trừ cái này ra thì mấy ngày ở Mỹ sau đó, ngoài những lúc hai người trao đổi đôi chút về chuyện công việc bình thường, còn những thời điểm khác, Ôn Tư Ngật vẫn không lạnh không nóng với cô.

Trong tình huống này, lần đầu tiên Chu Thanh Thanh có cảm giác không chắc chắn.

__

Buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới của công ty khoa học kỹ thuật chi nhánh New York sắp diễn ra, tối đó Chu Thanh Thanh đã xem lại các tài liệu liên quan đến sản phẩm một lần, trí nhớ cô tốt, năng lực hiểu mạnh, những thứ đã xem qua, một lần, hai lần là đã nhớ kha khá rồi.

Hơn nữa bản thân cô cũng đã có đầy đủ sự hiểu biết đối với con chip được ra mắt lần này từ lâu nên trong buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới ngày hôm sau, cô đủ khả năng để đối phó với các vấn đề xảo trá.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.