Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 41: Điều ước



Không lâu sau, lão Vương chậm rãi dừng xe lại ở cảng Minh Tiền, bên trong du thuyền tư nhân đã sáng rực những ánh đèn rạng rỡ tươi đẹp, nó lặng yên neo đậu ở bến cảng chờ chủ nhân của mình đến.

Hôm nay là đêm giao thừa, rất nhiều người đến cảng Minh Tiền để xem pháo hoa, đầu người đông đúc, chen chúc nhau đứng bên ngoài lan can. Họ đến đây sớm hai tiếng để giữ được một vị trí xem pháo hoa tốt.

Mùa đông ở Thâm Thành không quá lạnh lẽo nên thỉnh thoảng có thể thấy những du khách trên tay đang cầm một ly kem, ăn một miếng vẫn bị lạnh đến mức răng run lập cập, vẻ mặt biến dạng. Nhưng sau đó họ vẫn vui vẻ ăn tiếp, dường như chỉ cần ăn một miếng kem vào mùa đông cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi.

Còn có người trong tay ôm một bó hoa to tươi đẹp, trên mặt nở nụ cười vui sướng.

Trong ngày lễ náo nhiệt thế này, dường như tất cả mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc, dù rằng trời đang mưa lất phất cũng không thể dập đi sự háo hức của mọi người, ai cũng tràn đầy hứng thú mong chờ một năm mới đến.

Mà Ôn Tư Ngật cũng chỉ làm như không thấy trước tất cả những thứ này.

Pháo hoa có ở khắp mọi nơi, đối với anh, hôm nay xem hay ngày mai xem cũng không có gì khác biệt nhau.

Anh cũng cảm thấy chẳng có gì hay để xem trong bầu không khí người người chen chúc, ồn ào và náo nhiệt muốn chết này, càng không cảm thấy có gì hạnh phúc khi bước sang một năm mới cả.

Lão Vương tài xế thì không nghĩ như vậy, sau khi về nhà, ông ấy đã tiết lộ với vợ con mình rằng hôm nay có bắn pháo hoa rất đẹp, vợ con ông rất phấn khởi nên đã sớm đến bên kia chờ ông. Sau khi đến nơi, ông tinh ý xuống xe, đi tìm vợ con mình.

Trong xe mở máy điều hòa nên không khí rất ấm áp.

Không có tiếng nói chuyện, không gian yên tĩnh, nên có thể nghe rõ cả tiếng hít thở đều đều của Chu Thanh Thanh.

Ôn Tư Ngật nhìn sang, bất chợt đưa ngón tay ra chọt vào khuôn mặt mềm mại của cô, chẳng lấy làm lạ khi tay anh bị cô dùng một tay gạt ra, sau đó cô xoay người đi tiếp tục ngủ.

Anh cười thầm một tiếng.

Sau đó anh không làm gì nữa, chỉ lẳng lặng tựa lưng ra ghế.

Lần đầu tiên anh không làm việc gì, để mặc cho thời gian trôi qua từng chút từng chút một vô nghĩa như vậy.

Bầu trời đêm càng lúc càng tối đậm, người đến cảng Minh Tiền cũng càng lúc càng nhiều, có rất nhiều người đứng tạo thành ba vòng trong và ba vòng ngoài, chen chúc đến mức nước chảy cũng không lọt, ai cũng cố ý đến đây để xem pháo hoa đêm giao thừa.

Ngay cả ông trời cũng làm việc thiện, cơn mưa nhỏ vốn rơi tí tách cả đêm đã dần tạnh vào một tiếng trước.

11 giờ 40 phút tối, đã sắp đến 0 giờ, bên ngoài lại càng náo nhiệt hơn.

Mọi người ai cũng mong đợi khoảnh khắc đếm ngược đêm giao thừa và pháo hoa ban đêm.

Nhưng Ôn Tư Ngật lại hơi nhức đầu, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì Chu Thanh Thanh vẫn đang ngủ rất say. Nhìn quầng thâm xanh đen nhàn nhạt trên làn da trắng nõn dưới mắt cô, anh cũng biết mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Nên anh bắt đầu do dự, nên gọi cô dậy xem pháo hoa hay là để cô ngủ tiếp.

Dù những dự án qua tay anh mấy năm nay có quy mô lớn hơn đi chăng nữa thì anh cũng không do dự như bây giờ.

Suy tư một hồi, anh vẫn quyết định gọi cô dậy.

Có lẽ vì nhiệt độ của máy điều hòa được mở cao, cộng thêm việc đã uống rượu nên khi ngủ, đôi gò má vốn ửng hồng nhẹ của cô lại càng đỏ ửng hơn, tựa như một quả táo đỏ hoàn toàn chín muồi, đôi môi đỏ mọng cong nhẹ lên. Cô ngủ rất say, rất ngon giấc, thậm chí còn quay người, rúc vào lòng anh.

Ôn Tư Ngật đột nhiên cảm thấy lòng mình mềm nhũn cả ra.

Có những người có lẽ chỉ có thể dựa vào cảm giác đau để phân biệt tình yêu.

Trên thế giới này có rất nhiều hoa hồng xinh đẹp.

Nhưng khiến anh yêu thích chỉ có một đóa duy nhất.

Có lẽ là bắt đầu từ khi anh mua bức tranh hoa hồng kia.

Thì tình cảm mà trước đây anh luôn nhận định là không thú vị đã có định nghĩa mới.

Anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô, sợ cô ngủ không thoải mái nên trong xe không mở đèn, chỉ có những ánh đèn rực rỡ đủ mọi sắc màu bên ngoài mơ hồ rọi vào trong xuyên qua cửa sổ xe, ánh sáng có phần mờ mịt.

Trong đôi con ngươi đen nhánh của anh mang theo cảm xúc không thể thấy rõ, anh bỗng nhiên chậm rãi cúi đầu xuống, hèn hạ muốn hôn lên đôi môi đỏ mềm mại kia.

Nhưng chợt dừng lại ở khoảng cách vài centimet.

Sau đó, anh chỉ dùng chóp mũi cà nhẹ vào mũi cô.

Rồi ngồi thẳng người lại, cất giọng dịu nhẹ gọi cô: “Thanh Thanh, dậy thôi.”

Không phản ứng.

Gọi thêm một lần nữa, cô vẫn không có phản ứng.

“…”

Ôn Tư Ngật suy tư giây lát rồi đưa tay bóp khuôn mặt cô và lắc qua lắc lại: “Chu Thanh Thanh, dậy đi.”

Chu Thanh Thanh vốn đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị người ta bóp mạnh vào mặt, trong cơn mộng mị, cô muốn quay đầu trốn đi nhưng dù trốn thế nào cũng không thoát được, vì vậy hàng chân mày tinh xảo nhíu lại, cuối cùng cô bị đánh thức, bất đắc dĩ mở mắt.

Sau đó cô nhìn kẻ đầu têu phá rối giấc ngủ của mình.

Và không chút do dự kéo tay anh qua, tức giận há miệng cắn một cái vào gan bàn tay anh.

Ôn Tư Ngật bất động, để mặc cho cô cắn: “Chu Thanh Thanh, em cầm tinh con chó phải không?”

“Vừa ngủ dậy đã cắn người?”

Đó là còn chưa kể, cô vừa mới làm ầm ĩ như vậy, mái tóc dài óng mượt có vài sợi bị xù lên, cộng thêm dáng vẻ trợn mắt, thở dồn dập rất giống chú chó Bắc Kinh đang xù lông trong ảnh đại diện của cô trên Wechat.

Ôn Tư Ngật không nhịn được, cười khẽ một tiếng.

Chu Thanh Thanh cắn anh một cái xong cũng hoàn toàn tỉnh ngủ, sau đó phát hiện mình đang ngủ trong lòng anh, chú cá muối giãy nãy lập tức ngồi thẳng dậy, bò sang ghế bên cạnh cứ như sợ dính vào anh vậy.

Cơn bực dọc vì không được ngủ đủ giấc của cô cực kỳ nghiêm trọng: “Anh làm gì thế, tự dưng gọi tôi dậy?”

Nếu chê cô nặng thì để cô ngồi trên ghế là được mà!

Ôn Tư Ngật giơ tay nhìn đồng hồ: “Còn 15 phút nữa thôi.”

“Gì cơ?”

“Còn 15 phút nữa là sang năm mới.”

Lúc này Chu Thanh Thanh mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liếc mắt đã thấy được biển người tuôn trào bên ngoài, bấy giờ cô mới nhận ra đây là cảng Minh Tiền. Đêm giao thừa mỗi năm, Thâm Thành đều sẽ bắn pháo hoa ở đây.

Ừm… Sao anh biết cô muốn đi xem pháo hoa?

Nhưng mà!

“Đây là lý do anh bóp mặt tôi à?” Chu Thanh Thanh tức giận muốn cắn tay anh, cơn tức giận khi mới ngủ dậy khiến cô trở thành một người không nói phải trái: “Anh đối xử như thế với một mỹ nhân siêu cấp như tôi à?”

“Có thể thương hoa tiếc ngọc chút được không?”

Ôn Tư Ngật quay đầu đi, bỗng dưng lại cảm thấy hơi nhức đầu.

__

Lúc xuống xe, Chu Thanh Thanh đã hết giận dỗi sau khi cắn anh vài cái. Cô vốn định chen chúc đi qua khán đài phía bên kia nhưng lại bị Ôn Tư Ngật nắm cổ tay dắt đến bến cảng, sau đó lên một chiếc du thuyền riêng rất lớn.

Chu Thanh Thanh vừa đi vừa kìm lòng chẳng đặng mà cong cong khóe môi.

Quào, chuẩn bị cũng chu đáo thật đấy.

Vậy là anh cố ý từ Mỹ quay về để đón năm mới cùng cô sao?

Sau khi vào du thuyền, lúc cửa khoang được đẩy ra, ánh đèn sáng ngời bên trong nhất thời có chút chói mắt khiến mắt cô chưa kịp thích ứng. Bấy giờ, một hàng các nhân viên phục vụ mặc đồng phục ôm mười mấy loại hoa hồng tươi đẹp đẽ đi ra.

Champagne Rose, Blue Enchantress, Louis XIV, Corolla, Heart of the Sea, Neptune, vân vân và mây mây.

Toàn bộ khoang du thuyền tức khắc tràn ngập hương thơm của hoa hồng, trên những đóa hoa tươi đẹp vẫn còn đọng những giọt nước, từng bông từng hoa được bó lại chung nở rộ xinh đẹp. Những sắc màu tươi mới xinh xắn đồng loạt xuất hiện trong tầm mắt, đúng là khiến tâm trạng người ta vui vẻ vô cùng.

Dù sao Chu Thanh Thanh cũng rất vui vẻ.

“Không biết em thích loại nào nên tôi đã bảo họ chuẩn bị thêm vài loại hoa.”

Ôn Tư Ngật cười một tiếng: “Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”

Chu Thanh Thanh nhận lấy một bó trong số đó và sờ một cái.

Hừ, giàu có hào sảng quá.

Chỉ còn năm phút nữa là đến 0 giờ.

Vừa đi ra ngoài đã cảm nhận được cơn gió đêm mang theo sự ẩm ướt phả vào mặt.

Ôn Tư Ngật quay đầu hỏi: “Sao tự dưng lại block tôi?”

“Block thì làm sao, không phải anh vẫn tìm được tôi à.” Chu Thanh Thanh ôm bó hoa hồng mà cô thích nhất đi ra, khịt mũi một cái: “Đừng tưởng tôi không biết, mặc dù anh ở nước Mỹ xa xôi nhưng thỉnh thoảng vẫn tặng quà cho tôi, một mặt là để lấy lòng tôi, một mặt chẳng phải là để dò la tin tức của tôi à?”

Nếu không thì sao vừa quay về anh đã có thể biết cô đang ở nhà hàng Thanh Li?

Từ trước đến nay, anh là người chưa từng làm những việc vô nghĩa.

Mỗi một việc anh làm đều có khả năng không chỉ có một mục đích duy nhất.

Tâm tư thâm sâu, nếu bạn không suy nghĩ cặn kẽ thì có thể cũng không đoán được mục đích thực sự của anh.

Ôn Tư Ngật nghe giọng cô, có lẽ anh cũng đoán được nguyên nhân cô block mình.

Anh ở nước Mỹ xa xôi, nếu không biết tin tức của cô thì sẽ không yên lòng.

Cũng biết trong lòng cô hiểu rõ điều này nên anh không nói gì thêm nữa.

Âm thanh náo nhiệt và phấn khích ở khán đài bên kia truyền đến khiến người ta vô thức hòa vào không khí sôi nổi ấy và sinh lòng mong đợi.

Chu Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn Ôn Tư Ngật đứng bên cạnh, anh không hề kích động, mặc dù khóe môi cong nhẹ lên nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Dường như đối với anh, một sự kiện sôi động như đêm giao thừa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng anh lại chuẩn bị rất tốt, hoa tươi, quà, du thuyền riêng, vị trí xem tuyệt nhất. Mỗi thứ đều được chuẩn bị cực kỳ chu đáo, tràn đầy cảm giác nghi thức.

Cô chợt nhớ đến một chuyện.

Thật ra anh vốn luôn là người không để ý đến ngày lễ và các cảm giác nghi thức, thậm chí ngay cả sinh nhật mình anh cũng không quan tâm.

Đối với anh, việc dành nhiều thời gian để ăn mừng long trọng những điều thế này chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi.

Khi ấy cô mới phỏng vấn thành công cho chức vụ trợ lý của anh chưa được vài tháng, cũng là thời điểm công việc tại công ty chi nhánh ở Mỹ bận rộn nhất.

Những ngày ấy đừng nói là Chu Thanh Thanh, ngay cả các đồng nghiệp khác cũng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.

Có một buổi tối nọ, lúc buổi họp kết thúc đã là 11 giờ rưỡi tối. Những đồng nghiệp khác đều đã tan làm, chỉ còn lại trợ lý chuyên biệt là Chu Thanh Thanh vẫn còn nhẫn nhục chịu khó ở lại văn phòng của anh để chỉnh sửa một phần dự án.

Sau đó cô vô tình thấy một phần tài liệu của Ôn Tư Ngật, liếc mắt một cái thì thấy ngày sinh nhật của anh.

Thời gian đã điểm 12 giờ, cô phát hiện điện thoại anh rung lên không ngừng, có lẽ là có rất nhiều người đang gửi lời chúc sinh nhật đến anh.

Nhưng anh không xem dù chỉ một tin mà vẫn nhìn vào màn hình máy tính và làm việc chăm chỉ như cũ.

Bóng đêm ngoài kia tối đen, cả văn phòng rộng lớn chỉ có hai người họ.

Trong ngày sinh nhật mà vẫn phải tăng ca đến đêm khuya, đúng là thê thảm quá.

Chu Thanh Thanh nghĩ thầm, bản thân là trợ lý của anh, nếu đã thấy thì cô cũng không thể làm như không thấy được.

Lúc ấy một mặt là vì để làm ông chủ là anh vui vẻ, dù sao thời gian thử việc của cô cũng sắp kết thúc rồi, và dĩ nhiên ở một phương diện khác cũng là tấm lòng chân thật của cô, vậy nên cô đã tự tay chuẩn bị và gói một món quà cực kỳ có tâm.

Ngày hôm sau cố ý mang đến công ty.

Lúc đưa tài liệu đã chỉnh sửa lại cho anh, Chu Thanh Thanh cười tít mắt nói: “Sếp Ôn, sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó tiện thể đưa quà cho anh.

Ôn Tư Ngật ngẩng đầu nhìn túi đựng quà đẹp mắt trên bàn, sau đó ung dung nhìn cô: “Cô có thời gian để lãng phí cho mấy việc nhàm chán này thì không bằng viết thêm vài bản báo cáo cho tôi.”

Chu Thanh Thanh muốn nịnh bợ nhưng chỉ mới vỗ đến đùi ngựa [1]: “…”

[1] Ở Trung Quốc, cụm từ để chỉ việc nịnh hót, tâng bốc một người là 拍马屁 /pāi mǎpì/. Ý câu trên là Thanh Thanh chưa kịp nịnh nọt hoàn chỉnh. 

Không phải chứ, sao lại có thể có một người hà khắc như vậy nhỉ?

Nhận được quà của người ta mà không biết nói cảm ơn à?

Bất lịch sự!

Nhân lúc Ôn Tư Ngật đứng dậy muốn rời khỏi văn phòng, trong cơn tức giận, cô đã len lén giơ ngón giữa sau lưng anh.

Kết quả…

Giây tiếp theo, anh quay người lại.

Ôn Tư Ngật nhìn động tác tay quốc tế của cô, nhíu mày hỏi: “Sao, cô có ý kiến với tôi lắm à?”

Chu Thanh Thanh bị bắt tại trận: “…”

Đúng là nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm, double xui xẻo.

Khi đó cô mới vào công ty chưa lâu, vẫn chưa quá giỏi trong việc nịnh bợt ông chủ nên đành gượng gạo chuyển chủ đề, cô giơ từng ngón tay còn lại lên, quơ quơ trước mặt anh, cong mắt bảo: “Tôi đang xem móng tay của tôi hôm nay, trông rất đẹp, ông chủ, anh cảm thấy thế nào?”

Những ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay đều được làm trơn bóng, phía trên vẽ một vài hoa văn đơn giản, được cắt sửa rất vừa vặn. Vì đi làm không tiện nên cô không úp móng, chỉ sơn chút màu hồng nhạt lên móng thật nhưng trông đã rất đẹp rồi.

Ôn Tư Ngật liếc nhìn, sau đó rời mắt đi, lạnh lùng nói: “Bình thường.”

Chu Thanh Thanh len lén bĩu môi, đúng là không có gu.

Sau đó cô lại lập tức hỏi: “Sếp Ôn, vậy sếp định đón sinh nhật thế nào ạ? Có cần tôi đi sắp xếp chút không?”

“Đón sinh nhật?”

“Đúng vậy.”

Ôn Tư Ngật tỏ ra như đang suy tư, kéo dài âm cuối: “Tôi không muốn đón sinh nhật lắm, tôi muốn…”

Chu Thanh Thanh mong đợi hỏi: “Muốn gì ạ?”

Anh nhếch môi: “Muốn cô hôm nay ở lại tăng ca.”

“… ?”

Nhà tư bản lòng dạ đen tối chết tiệt.

Bây giờ nghĩ lại thì đúng là anh không cố ý cay nghiệt như vậy mà anh thật sự cảm thấy cô đang lãng phí thời gian vào những việc nhàm chán.

Vì quả thật anh chẳng thèm để ý đến những thứ như ngày sinh nhật.

Mặc dù cuối cùng anh vẫn nhận món quà kia.

Ngay cả sinh nhật của mình cũng không thèm để ý, vậy mà bây giờ anh lại chuẩn bị đầy đủ nghi thức và đến đây cùng đón năm mới với cô.

Lúc suy nghĩ đang đắm chìm trong hồi ức của quá khứ, Ôn Tư Ngật bỗng nhiên cất tiếng bảo cô ngẩng đầu: “Xem đi.”

Chu Thanh Thanh hoàn hồn lại, ngơ ngác ngước mắt lên.

Những tiếng đếm ngược nghiêm túc và chấn động vang lên bên tai: “Mười.”

“Chín.”

“Tám.”

“…”

“Một.”

Âm thanh vừa dứt thì một tiếng “rầm” bất chợt vang lên giữa bầu trời đêm tối om, sau đó một chùm pháo hoa tuyệt đẹp và sáng rực nở rộ trên đầu, thắp sáng một vùng trên bầu trời đêm.

Pháo hoa đủ mọi sắc màu chiếu vào khuôn mặt cô, từng chùm từng chùm nở rộ.

Ôn Tư Ngật nhìn về phía cô: “Không phải em muốn ước à?”

Có rất nhiều người ước nguyện vào đêm giao thừa này.

Chu Thanh Thanh ra nước ngoài từ năm mười mấy tuổi, vì chuyện ly hôn của ba mẹ nên cô cũng ít khi về nước vào dịp Tết.

Đây cũng là lần đầu tiên cô đón năm mới từ sau khi trưởng thành.

Xung quanh có tiếng mọi người xôn xao.

Có người không ngại ánh mắt người lạ [2] lớn tiếng hét về phía bờ sông: “Giúp tôi sau một đêm bỗng giàu có trong năm nay!”

[2] Gốc: “xã ngưu” – 社牛, một thuật ngữ mạng chỉ khái niệm ngược với chứng ám ảnh xã hội, chỉ người không có chướng ngại gì trong việc giao tiếp, không sợ ánh mắt của người lạ, không lo bị người khác chê cười.

Sau đó bắt đầu càng lúc càng có nhiều người kêu lên:

“Giúp tôi thoát ế trong năm nay!!!”

“Hy vọng gia đình luôn khỏe mạnh, bình an!”

“Cầu trời, cầu trời đừng để tôi bị sập nhà [3] nữa, hâm mộ ai là người đó sập nhà, bị sập đến nỗi cả người tê ơi là tê rồi này!”

[3] Thuật ngữ mạng Trung Quốc, khi hâm mộ một ai đó mà người đó dính scandal nặng nề, thậm chí là bị cấm sóng thì gọi là sập nhà.

Tiếng nói vừa dứt thì có một số người cười phá lên.

Chu Thanh Thanh cũng cười, sau đó cô kiêu ngạo nhắm mắt lại, chuẩn bị ước một điều.

Nhưng cô sẽ không kêu lớn lên, như thế sẽ tổn hại đến danh dự của tiểu thư cô đây nhường nào!

Sau khi ước xong và mở mắt ra, cô thấy Ôn Tư Ngật chỉ đang nhìn mình bèn hỏi: “Anh không ước à? Anh không có nguyện vọng gì hả?”

“Có.”

Ôn Tư Ngật hờ hững nói: “Nhưng nguyện vọng của tôi luôn chỉ có mình tôi làm được.”

Vậy nên anh chưa bao giờ ước nguyện điều gì cả.

Chu Thanh Thanh mới vừa ước nguyện với ông trời: “…”

Anh có biết anh như thế sẽ khiến cô trông rất ngớ ngẩn không?

Chỉ có mình anh ngầu lòi thôi phải không!

Cô lại ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời lần nữa, không kìm được mà xúc động. Quả nhiên Thâm Thành nhiều tiền, ngay cả pháo hoa cũng hoành tráng và xinh đẹp như vậy. Còn có cả thác nước pháo hoa, đúng là chịu chi thật!

Gió đêm se se lạnh và hơi ẩm ướt thổi lất phất đến khiến những sợi tóc của cô tung bay phấp phới. Cô ngước đầu nhìn pháo hoa xinh đẹp giữa không trung, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng.

Xem pháo hoa xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa.

Mọi người đang lũ lượt đi về.

Họ vừa đi còn vừa hưng phấn và thỏa mãn nói chuyện: “Wow, mọi người có cảm thấy pháo hoa năm nay đẹp cực không? Đẹp hơn những năm trước nhiều luôn đó!”

“Tôi cũng thấy thế, cảm giác không cùng một đẳng cấp! Quá đẹp!”

Có người chỉ chỉ về phía bến cảng bên kia: “Các cậu xem kìa, người có tiền cũng ra đây xem pháo hoa. Haha, sở thích không khác chúng ta là mấy.”

“Nhưng người ta không cần chen chúc trong đám đông, lên thẳng du thuyền riêng để xem.”

“Chiếc Rolls-Royce kia, lúc đến tôi đã thấy rồi, đến đây sớm lắm, đậu ở chỗ này cũng gần hai tiếng rồi.”

“Chậc chậc chậc, lại là ông trùm nhà giàu nào đó đến dỗ bạn gái rồi.”

“A a a a a, trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng đến tiểu thuyết thể loại ngọt ngào, cưng chiều rồi đấy!”

Sau sự phấn khởi, cơn mệt mỏi của Chu Thanh Thanh lại dâng trào, nhưng trước đó cô đã ngủ một lúc nên trái lại lúc này vẫn khá ổn, không đến nỗi là quá mệt mỏi.

Cô mở những tấm ảnh chụp pháo hoa vừa nãy ra, tỉ mỉ chọn vài tấm đẹp nhất rồi đăng lên vòng bạn bè.

Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người thả like và bình luận.

Dương Tiếu Di: “Du thuyền!!! Sếp Chu đưa tôi đi hưởng thụ chung với!”

Chu Hùng: “Rải hoa rải hoa rải hoa rải hoa, hôm nay pháo hoa rất đẹp đúng không?”

Văn Thủy Dao nghe tiếng chạy đến: “Wow, sao mà đẹp thế, biết vậy tớ cũng đi xem.”

Cập nhật lại trang, cô bạn lại bình luận thêm một cái: “Không đúng, chẳng phải cậu bảo bận nhiều việc lắm à? Còn có thời gian để đi xem pháo hoa? Đi với ai hả, mau khai báo thành thật đi!”

Chu Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy áy náy, lập tức tắt điện thoại vờ như không thấy.

Không lâu sau, xe chậm rãi dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Ngu. Đợi xe dừng lại hẳn, Chu Thanh Thanh ngẩng đầu thấy đã đến nhà thì mím môi một chốc, sau đó kiêu ngạo nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”

Ôn Tư Ngật ngồi dựa ra ghế, chỉ đáp một tiếng ừ.

Bầu không khí trong xe có chút yên tĩnh.

Chu Thanh Thanh hơi mệt: “Không còn gì nữa thì tôi vào nhà trước đây.”

Nói xong, cô chuẩn bị mở cửa xe nhưng mới mở cửa ra thì cổ tay bỗng dưng bị người ta cầm lấy và kéo ngược về phía sau, thế là cô lại ngồi về ghế lần nữa.

Vừa quay đầu đã thấy đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Trong xe không mở đèn nên ánh sáng không sáng lắm, cảm xúc trong mắt anh khó mà phân biệt được, như đang ẩn núp trong biển sâu tối tăm, mờ mịt và khó hiểu.

Cô ngây người.

Sau đó chậm rãi hỏi: “Gì thế?”

Còn có chuyện gì à?

“Không có gì, chỉ là muốn nói với em.”

Ôn Tư Ngật nhìn vào mắt cô, giọng trầm tĩnh: 

“Chu Thanh Thanh, năm mới vui vẻ.”

Nguyện vọng của anh là, mỗi một dịp giao thừa sau này đều sẽ được đón cùng Chu Thanh Thanh.

__

Lời tác giả:

Ôn Tư Ngật: Trời cao không thể thỏa mãn điều ước của anh nhưng Chu Thanh Thanh thì có thể.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.