Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 42: Rung động



Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ xe một cách mờ nhạt và chậm rãi như dòng nước, dần bao trùm cả khoang xe.

Trong xe rất yên tĩnh.

“Ồ.” Chu Thanh Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, hàng mi dài run run: “Năm mới vui vẻ.”

Trường học cho nghỉ vào ngày Tết Nguyên Đán, có không ít bạn nữ nhắn tin cho cậu, Ngu Tùng Tùng xem rồi trả lời từng tin nhắn một, lúc kéo xuống và nhìn thấy một tin nhắn “không quá lịch sự” trong số đó, cậu cả tính khí không tốt lập tức mất vui.

Vậy nên cậu quyết định không trả lời.

Mới vừa tắt điện thoại đi, ngẩng đầu lên đã trông thấy một chiếc Rolls-Royce đậu trước cổng nhà mình, nhìn kỹ lại biển số xe thì rõ ràng không phải là xe của nhà mình.

Ai thế, sao dừng xe lung tung trước cổng nhà người khác vậy? Cậu đang định đi đến hỏi chuyện thì lại thấy một cô gái tóc dài trẻ trung, rất xinh đẹp bước xuống xe.

Bước chân cậu khựng lại, đây chẳng phải là chị cậu ư?

Sau khi Chu Thanh Thanh xuống xe, chiếc Rolls-Royce kia lập tức lái đi, chỉ để lại chút khói ở đuôi xe.

Ngu Tùng Tùng thấy vậy thì không màng chuyện nghe nhạc nữa, cậu kéo tai nghe xuống rồi vội vàng chạy đến.

Chu Thanh Thanh mới vào nhà lớn, muộn thế này rồi nhưng thím Lan vẫn ôm đồ không biết là định đi đâu, thấy Chu Thanh Thanh, bà nhiệt tình chào hỏi: “Thanh Thanh về rồi đấy à, sao về muộn thế cháu?”

“Chào buổi tối thím Lan.”

Đang định nói tiếp gì đó thì cô bỗng bị ai đó vỗ một cái sau lưng, quay đầu lại thấy Ngu Tùng Tùng bày ra vẻ mặt mẹ ghẻ nghiêm túc nhìn cô: “Em thấy rồi!”

Thím Lan thấy vậy bèn cười lắc đầu một cái rồi rời đi trước.

“Cái gì?” Chu Thanh Thanh không hiểu chuyện gì.

Ngu Tùng Tùng trịnh trọng nói từng câu từng chữ: “Em thấy chị bước xuống từ xe của một người đàn ông!”

Chu Thanh Thanh: “!”

Đệch, sao lại bị cậu bắt gặp?!

“Được nhá, chị dám giấu mẹ lén lút yêu đương?” Ngu Tùng Tùng vui vẻ nói như thể bắt được thóp của cô vậy: “Em phải nói cho mẹ biết!”

Chu Thanh Thanh cuống quýt phủ nhận: “Em đừng nói lung tung, ai yêu đương hả?”

“Muộn thế này rồi, chính mắt em nhìn thấy chị bước xuống từ xe của một người đàn ông, không phải yêu đương thì là gì? Người đàn ông kia là ai?”

Lúc này, Chu Thanh Thanh thấy màn hình điện thoại cậu sáng lên, có người nhắn tin cho cậu, bèn lập tức nói: “À! Chị còn chính mắt thấy có con gái nhắn tin cho em nha! Người phụ nữ đó là ai?”

Hai chị em đứng trong bóng đêm, đấu đá lẫn nhau.

Mắt to trợn mắt nhỏ.  

Cuối cùng Ngu Tùng Tùng xoa xoa đôi mắt đau nhức: “Hừ, đừng mong chối bỏ, đến khi em bắt được là chị toang rồi.”

Chu Thanh Thanh hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: “Em cũng đừng để chị bắt được!”

“Còn nữa, dù chị yêu đương thì làm sao, yêu đương thì yêu đương thôi.”

Ngu Tùng Tùng giậm chân: “Em mách mẹ!”

“Em là mama boy à, bao lớn rồi còn mách mẹ!”

“Chị mới là mama girl ấy!”

“Chị không phải.”

“Chị phải, chị phải.”

Hai chị em cãi nhau đầy trẻ con, cuối cùng Chu Thanh Thanh cảm thấy thế này quá ấu trĩ, bèn nói một câu: “Trả lại toàn bộ.” Sau đó cô cầm túi chạy mất.

… 

Quay về phòng ngủ, Chu Thanh Thanh đặt túi xách xuống. Lúc đi đến phòng quần áo, cô mượn ánh đèn để nhìn thử chiếc vòng tay của mình. Chiếc vòng tay kim cương sáng lấp lánh, được đính kết liên tiếp nhau bằng những viên kim cương được đẽo gọt hoàn hảo, thiết kế dây hai tầng kết hợp với một mặt vòng tinh xảo, thiết kế phóng khoáng nhưng lại tinh tế, khi đeo vào làn da trắng nõn của cô trông cực kỳ đẹp. Phía trên mặt vòng còn khắc tên viết tắt của cô: zqq.

Vì phải đi tắm nên cô mới tháo vòng tay ra và cất đi, sau đó cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, được nước ấm cọ rửa qua một lượt, dường như cơn mệt mỏi khắp cả người cũng bị cuốn đi.

Cô thoải mái nằm trên giường, kéo một cái gối đến kê sau lưng. Lúc này, Chu Thanh Thanh mới mở điện thoại lên, thấy hai tin nhắn Wechat Văn Thủy Dao gửi đến sau khi không nhận được câu trả lời cho bình luận của mình ở vòng bạn bè của cô.

“Đừng có giả chết, nói, đi xem pháo hoa với ai?”

“Bỏ tớ một mình rồi lén lút ra ngoài đi chơi đúng không?”

Cô cảm giác nếu không trả lời cô bạn thì chuyện này có thể sẽ không được giải quyết xong, vì vậy cô gõ chữ: “Không có, ban đầu tớ cũng định không đi.”

Kết quả là đêm nay Văn Thủy Dao chưa ngủ nên chỉ vài giây sau đã trả lời: “À? Thế sao lại đi, đi với ai?”

Chu Thanh Thanh: “… Ôn Tư Ngật.”

Văn Thủy Dao: “…”

Một lát sau, “Không phải anh ta đang ở Mỹ à, không phải cậu block anh ta rồi à?”

“Nói ra thì rất dài dòng.”

Văn Thủy Dao không hổ là fan cứng ngâm mình trong tiểu thuyết tình cảm và phim thần tượng nhiều năm trời, lập tức đoán ra được: “Vậy là sếp Ôn về nước sớm là để đón năm mới với cậu, đến dỗ dành cậu.”

Chu Thanh Thanh cũng không lằng nhằng, dứt khoát thừa nhận thẳng thắn: “Đúng vậy.” 

“Quào,” Văn Thủy Dao lập tức hóng hớt nhưng ngại gõ chữ phiền phức nên cô bạn dứt khoát gọi video qua: “Bảo sao tự dưng cậu lại đăng lên vòng bạn bè, muốn khoe đúng không?”

“Thế sao không đăng cả sếp Ôn lên luôn?”

Nếu mà đăng thật thì đoán chắc không chỉ chấn động mỗi vòng bạn bè thôi đâu.

Chu Thanh Thanh vừa nhàn nhã quơ quơ đôi chân thon dài trắng nõn vừa hỏi: “Tại sao tớ phải đăng?”

Văn Thủy Dao: “… Cậu chảnh hơn chút nữa đi, lúc trước người ta bận thì cậu không vui, bây giờ người ta về rồi cậu lại chảnh, nói thử xem rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”

Chu Thanh Thanh đưa đôi mắt hồ ly giảo hoạt nhìn lên trần nhà trắng như tuyết: “Không nghĩ thế nào hết. Hôm nay bọn tớ cùng đi xem pháo hoa, anh ấy còn xin lỗi chuyện ăn nói cay nghiệt với tớ lúc trước.”

“Uầy, không phải cậu bảo người sếp cũ này của cậu cực kỳ kiêu ngạo à, lại còn cúi đầu nói xin lỗi á?”

“Nói xin lỗi thì nói xin lỗi thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu, đó chẳng phải là việc anh ấy phải làm hả?”

Văn Thủy Dao tặc lưỡi hai cái: “Tớ phát hiện bây giờ cậu thay đổi rồi.” 

“Thay đổi chỗ nào?”

“Không có ấy hả? Lúc trước ngày nào cậu cũng mắng người sếp cũ này, bảo anh ta lòng dạ đen tối, cay nghiệt.”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ trở mình làm chủ rồi, còn kiêu ngạo hẳn lên, quá đỉnh quá đỉnh!”

Nghe cô ấy nói thế, Chu Thanh Thanh cũng nhất thời cảm thấy bản thân đỉnh của chóp.

Ngẫm nghĩ một hồi, cô rất thẳng thắn nói: “Có lẽ là vì sau khi xem pháo hoa xong, tớ phát hiện bây giờ tớ cũng có chút thích anh ấy.”

“Chỉ một chút thôi!” Cô nhấn mạnh.

Trước kia cô thật sự không hề cảm thấy mình có suy nghĩ trên phương diện kia đối với anh, cô chỉ đơn thuần ghét một Ôn Tư Ngật lý trí và bạc tình thôi. Chỉ hận không thể một mất một còn với anh.

Nhưng sau đó ấy mà… Cô thừa nhận, lúc anh nói muốn kết hôn với cô, cô có kinh ngạc, cũng có phần không dám tin. Nhưng cô lại không hề nghĩ đến việc sẽ đồng ý, vì cô cảm thấy mình và Ôn Tư Ngật bất bình đẳng trong một số ít chuyện, cô không thể chấp nhận nổi.

Không phải cứ anh bảo muốn kết hôn là cô phải đồng ý lời anh.

Về sau khi trải qua những chuyện kia, anh cứu cô, ở gần nhau một thời gian trong bệnh viện rồi cùng nhau ra ngoài chơi, cô và Ôn Tư Ngật đã cởi bỏ một số nút thắt. Lâu hơn nữa, đến lúc họ cùng đón năm mới, cô lại phát hiện thêm một điều rằng thật ra người này đối xử với chính mình cũng cực kỳ hà khắc.

Thế rồi đột nhiên cô cảm giác anh cũng không đến mức không thể tha thứ được.

Thật ra nếu suy nghĩ thử thì Văn Thủy Dao nói đúng, anh lý trí và bạc tình thì liên quan gì đến cô đâu, anh đi Mỹ ba tháng không về, tại sao cô phải cảm thấy tức giận chứ?

Có lẽ đôi lúc thời gian thật sự có thể giúp con người ta suy nghĩ thông suốt một số chuyện.

Thời gian tự khắc sẽ đưa ra câu trả lời cho những chuyện mà trước đó cô không muốn nghĩ sâu xa.

Nhưng vì anh đã thay đổi trước nên cô mới sẵn lòng thích anh một chút.

Văn Thủy Dao phát hiện cô bạn thân của mình đúng là đầu óc chậm tiêu, hơn nữa vị sếp cũ kia của cô lại là một người có tính tình lạnh lùng, hai người với hai kiểu tính cách này thảo nào lại ầm ĩ thành như bây giờ.

Cô ấy than thở: “Tớ bảo này, người đẹp siêu cấp như cậu sao lại không hiểu biết như vậy hả, tớ nhớ hình như hồi cấp ba cậu từng hẹn hò nhỉ?”

Chuyện vừa lâu vừa xa như vậy nhưng Chu Thanh Thanh vẫn còn nhớ đôi chút.

“Hẹn hò chưa được bao lâu thì tớ chê thành tích cậu ta kém quá nên chia tay.”

Sau đó cô lại thử hẹn hò với một người nữa, kết quả phát hiện ra người nọ chỉ là một tay ăn chơi bất tài, mới được hai ngày cô đã dứt khoát chia tay.

Từ bé đến lớn, người theo đuổi cô rất nhiều nhưng người có thể khiến cô để ý đến chẳng được mấy người cả.

Sau này lên đại học, cô quá bận rộn, vì từ lâu ba đã nói với cô rằng sau này cô phải về thừa kế gia sản, vì thế cô chẳng có tâm tư đâu mà yêu đương.

Khuôn mặt Văn Thủy Dao ngập tràn vẻ thấu hiểu: “Bảo sao người đẹp Thanh Thanh của chúng ta đến bây giờ vẫn còn ngây thơ như vậy! Cậu nói cậu đó, một mỹ nhân siêu cấp, người theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài từ Thâm Thành đến nước Mỹ, còn cậu thì sao, làm tình yêu thuần khiết cho tớ xem đấy à?”

“Bây giờ thì tớ biết tại sao cậu lại rung động với sếp cũ của cậu rồi.”

Chu Thanh Thanh trợn tròn mắt: “Nói tớ nghe chút đi.”

“Thứ nhất, cậu là sapiosexual [1]. Cậu vốn đã rất mạnh mẽ nên đương nhiên sẽ xem thường những người kém cỏi hơn cậu. Vừa khéo Ôn Tư Ngật lại là một người rất mạnh, chính cậu cũng đã nói như vậy mà. Mặc dù anh ta rất đáng ghét nhưng thật ra cậu đã học được không ít điều từ anh ta? Thứ hai, cậu ghét những tên ăn chơi phóng đãng, mà sếp Ôn lại rất khắc chế trên phương diện quan hệ nam nữ, vừa vặn lại thích hợp với cậu. Hơn nữa với ngoại hình xuất sắc của Ôn Tư Ngật, đúng là dễ khiến phụ nữ rung động.” 

[1] Sapiosexual: là thuật ngữ dùng để chỉ những người bị thu hút bởi đối phương nhờ trí thông minh, xử lý tính huống một các nhanh nhạy…

Bản thân quá ưu tú nên dĩ nhiên sẽ xem thường những thứ không tốt.

Không nói thì thôi, Văn Thủy Dao vừa phân tích như vậy, cô lại cảm thấy vô cùng có lý.

Văn Thủy Dao: “Há há, vậy nếu cậu đã biết mình có chút thích Ôn Tư Ngật rồi thì quyết định lúc nào tiến đến tình yêu không thuần khiết đây?”

“Không biết nữa.” Chu Thanh Thanh chớp chớp mắt nhìn trần nhà: “Tớ không biết có từng nói với cậu chưa, tớ không cần tình yêu chỉ có 10% của anh ấy.”

Cô thích anh là một chuyện.

Cô biết anh thích cô nhưng cũng biết sự bạc tình và lạnh lùng của anh.

Cô nghĩ, tình cảm này của anh có thể nhiều hơn một chút nữa không.

Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó Văn Thủy Dao mới nói: “Rồi rồi rồi, tớ không hỏi nhiều.”

“Đúng rồi, ba mẹ tớ mới mua xe mới cho tớ đấy, gần đây tớ định lái xe ra ngoài thử một chút. Ngày mai được nghỉ Tết Nguyên Đán mà, tớ chở cậu đi hóng gió chút nhé?”

Chu Thanh Thanh lập tức hào hứng đồng ý: “Được đó, thế mai cậu đến nhà đón tớ đi.”

“Không thành vấn đề.”

Thời gian cũng không còn sớm, Văn Thủy Dao bảo cô nghỉ ngơi sớm rồi cúp máy.

Chu Thanh Thanh đánh một cái ngáp, sau đó để điện thoại xuống và cũng chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành.

Mới vừa nhắm mắt thì điện thoại cô bỗng nhiên lại kêu ting ting hai tiếng.

Văn Thủy Dao: “Cậu vẫn chưa hả giận mà phải không, gửi cho cậu vài cuốn sách để tham khảo cách ngược sếp Ôn này. Toàn là những bộ truyện ngược nam nổi tiếng thôi đấy hahaha.”

Sau đó cô bạn gửi liên tục vài tựa tiểu thuyết đến: “[Sau khi tôi có thai và bỏ trốn, anh ấy đau đến nỗi không thiết sống], [108 cách ngược chồng cũ], [Tuyệt đối không tha thứ, trừ khi anh dâng trái tim mình cho tôi]”

Chu Thanh Thanh bất thình lình trợn to mắt, cuốn đầu tiên là mang thai và bỏ trốn? Không thích hợp với cô.

Cuốn thứ hai là chồng cũ? So với sếp cũ thì không giống chút nào, quan hệ của cô và Ôn Tư Ngật không phải kiểu đó, cũng không thích hợp với cô.

Cuối cùng cô vươn bàn tay nhỏ bé tội lỗi ra, tải một ứng dụng đọc tiểu thuyết nào đó về rồi mở cuốn [Tuyệt đối không tha thứ, trừ khi anh dâng trái tim mình cho tôi] kia ra.

Sau đó thức đêm bắt đầu đọc.

Có thể thấy quyết tâm muốn ngược Ôn Tư Ngật của cô kiên định đến nhường nào.

Chỉ là đọc một hồi, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô tưởng tựa đề “trừ khi anh dâng trái tim mình cho tôi” là nói đến tình yêu, không ngờ lại là về vật chất. Đọc đến đoạn nữ chính chuẩn bị bắt đầu cướp đi trái tim nam chính vì ánh trăng sáng của mình, cả người cô tê rần.

Quá k1ch thích, quá k1ch thích.

Mặc dù nội dung máu chó như vậy nhưng đúng là đọc rất hay, càng đọc càng hăng hái, cuối cùng cô đọc đến ba giờ sáng, thật sự không chịu nổi nữa mới đi ngủ.

Hậu quả của việc thức đêm đó là hôm sau khi cô tỉnh dậy đã hơn 11 giờ rồi.

“Cốc cốc.” Mẹ Chu gõ cửa ở bên ngoài: “Bé cưng, con dậy chưa?”

Chu Thanh Thanh vùi mình trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn rụt vào, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi: “Dậy rồi ạ.”

Tuy nói như thế nhưng thực tế, cô lại ngủ thêm 20 phút nữa mới rời khỏi giường.

Sau khi ngủ dậy, cô mở cửa sổ phòng, ánh mặt trời ban trưa rất gay gắt, rọi vào phòng đột ngột nhức mắt vô cùng.

Cô đứng trước cửa sổ sát đất để tỉnh táo lại, sau một đêm ngủ, trên đầu có vài sợi tóc ngẩn ngơ dựng đứng lên, trông có chút đáng yêu.

Sau khi tỉnh táo, cô mới đi đánh răng rửa mặt.

Lúc xuống lầu, thím Trương đã nấu cơm trưa xong, ba không ở đây mà chỉ có mẹ cô và Ngu Tùng Tùng.

Thấy Chu Thanh Thanh xuống, Chu Vân Thù múc một chén canh cho cô: “Con bé này, có phải tối qua lại thức đêm làm việc không? Đến cả bữa sáng cũng không ăn, cẩn thận để dạ dày đói đến bệnh luôn đấy.”

Chu Thanh Thanh ngồi xuống: “… Con biết rồi, con sẽ chú ý.”

Sau đó cô vừa húp canh, vừa cầm điện thoại mở lên xem.

Thấy Ôn Tư Ngật không nhắn cho mình một tin nào, cô lập tức nhíu mày.

Anh có ý gì? Tay gãy rồi hả, thế mà lại không nhắn tin cho cô? Như thế này mà còn muốn theo đuổi cô á?

Suy tư vài giây, cô khoan dung độ lượng, quyết định nhắc nhở anh chút.

Cô chọn đại một bài viết ở một fanpage về tình yêu và gửi cho anh, cô không đọc kỹ nội dung mà chọn chỉ vì thích tựa đề của nó: [Con trai theo đuổi một cô gái, mỗi ngày đều phải chào buổi sáng và chúc ngủ ngon].

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.