Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 54: Bé cưng



Tám giờ sáng, bầu trời Bắc Thành sáng ngời.

Trên đường phố xe cộ qua lại tấp nập như nước, bắt đầu một ngày mới bận rộn và đông đúc.

Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, thỉnh thoảng còn có một trận gió lớn thổi qua, lạnh rét cắt da cắt thịt.

Nhưng trong căn phòng tổng thống ở khách sạn lại ấm áp như mùa xuân.

Tối hôm qua sau khi trải qua cảm giác căng thẳng ban đầu, về sau Chu Thanh Thanh quá mệt mỏi, nằm trong lòng Ôn Tư Ngật vô thức ngủ thiếp đi.

Ngủ rất ngon giấc.

Lớp rèm cửa sổ dày trong phòng được kéo kín, ánh sáng bên ngoài không thể rọi vào dù chỉ một chút khiến không gian mờ mịt và tối tăm.

Chu Thanh Thanh nằm trên gối ngủ rất say, tay vô thức mò sang bên cạnh nhưng không chạm được cái gì nên lại rầu rĩ rụt về. Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không tỉnh giấc.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Ôn Tư Ngật đi từ trong ra với cơ thể còn hơi ẩm ướt. Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ ngủ ngon lành trên giường, thay quần áo xong lại đi ra ngoài phòng khách.

Mãi lâu sau, chuông đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, lúc này Chu Thanh Thanh mới mở mắt ra trong tiếng chuông báo thức phiền phức. Cô cầm điện thoại lên xem thử, mới chín giờ sáng.

Trưa nay cô phải tham dự lễ trao giải Kim Tước, bây giờ dậy vẫn còn rất sớm. Cô nhìn sang bên cạnh, không còn thấy bóng dáng Ôn Tư Ngật trên giường nữa.

Chu Thanh Thanh để điện thoại xuống, ngã đầu nằm vào lại trong chăn ấm áp, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Năm phút sau cô mới chậm rãi ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi rửa mặt xong đi ra, cô nhìn thấy Ôn Tư Ngật đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, áo trắng quần đen, dáng ngồi tùy ý và lười biếng. Khí chất trên người anh cao quý mà thư thả.

Điểm duy nhất hơi nhức mắt đó là vết đỏ sậm nho nhỏ ở cổ dưới cổ áo sơ mi mới tinh trắng như tuyết của anh. Kết hợp với khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ của anh, trông nó lại càng ẩn chứa d*c vọng mờ ám.

Hôm qua sau khi bị anh tạo hai vết, Chu Thanh Thanh cảm thấy không công bằng nên đã quay đầu nằm trong lòng anh và tạo cho anh một dấu.

Hậu quả đó là hai người suýt thì lau súng cướp cò.

Nghe tiếng, Ôn Tư Ngật thuận tay buông cuốn tạp chí xuống, quay đầu hỏi: “Dậy rồi à? Bữa sáng nay em muốn ăn gì?”

“Em ăn cái gì cũng được.” Chu Thanh Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh dậy từ sớm rồi à? Sáng nay có công việc gì sao?”

“Ừ nhưng không sớm như vậy.” Nói đoạn, Ôn Tư Ngật nghiêng người qua hôn lên trán cô một cái: “Hôn chào buổi sáng.”

“À à.” Chu Thanh Thanh gật đầu, không hỏi lại nữa vì dù không có công việc gì thì anh vẫn sẽ dậy sớm, cô thấy cũng chẳng lấy làm lạ.

Sau đó Chu Thanh Thanh mới biết tối qua lúc ngủ cô cực kỳ không an phận, hai tay hai chân cứ phải quấn lấy người anh mới ngủ được.

Hệt như miếng kẹo dẻo dinh dính vậy, rất bám người, ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng rất khó chịu.

Bữa sáng đã được nhân viên mang lên, có cháo trắng hầm đặc, trứng ốp la, lạp xưởng, sữa bò, tiểu long bao. Ngoài ra Chu Thanh Thanh còn gọi thêm một số món đặc sản ở Bắc Thành như tào phớ, canh nội tạng dê, nước đậu xanh.

Chu Thanh Thanh ăn vài miếng tiểu long bao lót dạ trước, sau đó múc một muỗng nước đậu xanh uống thử.

“Ọe…”

Quả nhiên, bất kể là lần thứ bao nhiêu uống nước đậu xanh thì cô vẫn không thể thưởng thức nó nổi.

Ôn Tư Ngật thấy vậy bèn bưng sữa bò đã hâm nóng đưa cho cô: “Em nên uống sữa bò thì hơn.”

“Được.”

Chu Thanh Thanh uống non nửa ly sữa bò mới dần át được mùi vị kia. Lúc này Ôn Tư Ngật hỏi: “Chiều nay em tham dự lễ trao giải Kim Tước à? Ngu thị đầu tư tác phẩm gì vậy?”

Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Không phải.”

Ôn Tư Ngật ngước mắt nhìn cô.

Chu Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Em trốn anh, lén lấy một giải ảnh hậu đó.”

Ôn Tư Ngật nhìn cô vài giây.

Không nói gì.

Sau đó anh ung dung gắp cho cô một miếng trứng.

Chu Thanh Thanh trừng mắt nhìn anh: “Anh không tin hả?”

Biểu cảm của anh là sao đây!

Ôn Tư Ngật thờ ơ nói: “Mức độ khó tưởng tượng nổi về việc kỹ năng diễn xuất vụng về của em có thể đạt giải ảnh hậu không thua kém gì việc nước Mỹ chọn một tổng thống mới là người châu Á.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Anh còn biết so sánh nữa đúng không?

Quá đáng thật.

Kỹ năng diễn xuất của cô tệ đến thế sao? Cô không tin!

“Sao em lại cảm thấy em kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt nhỉ.” Chu Thanh Thanh đột nhiên cười tít mắt bảo: “Ít nhất có thể lừa được anh.”

“Ừ.”

Ôn Tư Ngật cười, không phản bác: “Vậy em lừa nhiều hơn chút nữa đi.”

“…”

Ăn sáng xong, Chu Thanh Thanh nhờ nhân viên đem những bộ vest mà cô mang đến đi là phẳng, ngoài ra còn có người mang thêm vài bộ lễ phục cao cấp mới đến.

Chọn tới chọn lui một hồi cô vẫn không thể quyết định được nên mặc bộ nào để có thể thể hiện khí chất cao quý nhưng vẫn khiêm tốn của cô và phong thái xinh đẹp mà điềm tĩnh của một nữ lãnh đạo.

Trái lại Ôn Tư Ngật rất kiên nhẫn chờ cô chọn từng bộ một.

Gu thẩm mỹ của cô trong việc phối quần áo và trang sức luôn rất tốt, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ cho phép ai xen vào bình luận. Nếu có ý kiến với cách phối đồ của cô thì cô sẽ cực kỳ không vui.

Trước đây khi cô còn làm trợ lý cho anh, đa số thời điểm cô đều là người phối quần áo cho anh.

Chọn tới chọn lui, Chu Thanh Thanh vẫn chọn một bộ vest khá trang trọng, cô được mời làm khách quý trao giải với tư cách là một doanh nhân, không phải là sao nữ lên sân khấu nhận giải, vì thế không cần thiết phải mặc lễ phục cao cấp.

Trong thời gian Chu Thanh Thanh đi thay quần áo, Chu Hùng gõ cửa một cái rồi đi vào: “Sếp Ôn, sáng nay chúng ta có một cuộc hẹn đàm phán với sếp Lưu, chưa đến 20 phút nữa có thể xuất phát rồi.”

“Được, tôi biết rồi.” Ôn Tư Ngật gật đầu.

Thông báo xong, Chu Hùng tinh tế đóng cửa lại.

Không lâu sau, Chu Thanh Thanh đã thay một bộ vest và đi ra, mái tóc dài ngang vai uốn xoăn sóng lớn xõa sau lưng, trên tai đeo một đôi hoa tai thiết kế hình giọt nước rất đơn giản nhưng không hề nhàm chán. Trên ngực cô cài một ghim áo kim cương của Bulgari. Một sự kết hợp rất tối giản, tự nhiên, phóng khoáng mà không làm mất đi vẻ cao quý. Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa trang điểm trắng nõn và xinh đẹp, tựa như hoa hồng lặng lẽ nở rộ vào buổi sớm.

“Đẹp không anh?”

Ôn Tư Ngật quan sát kỹ cả người cô vài giây: “Đẹp.”

Chu Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh anh với tâm trạng vui vẻ: “Khi nào anh đi làm?”

Ôn Tư Ngật giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Không đến 20 phút nữa.”

“Hả, nhanh vậy à?”

“Không tính là nhanh.”

“Hửm?”

“Hôn 20 phút, đủ rồi.” Vừa nói dứt lời, Ôn Tư Ngật thong thả kéo cô đến ghế sofa, sau đó ôm lấy eo cô, phủ môi mỏng của mình lên môi cô.

So với sự mạnh bạo của tối hôm qua thì hiển nhiên nụ hôn của anh hôm nay dịu dàng hơn không ít. Anh đưa một tay đẩy ngã cô xuống ghế sofa, ngón tay thon dài giữ chặt má cô, miệng ngậm môi cô hôn rất cẩn thận.

Chu Thanh Thanh cảm thấy hai ngày nay kỹ năng hôn của cô đột nhiên cải thiện mạnh, cô hé miệng bắt đầu đáp lại anh từ từ, tiếp nhận sự xâm nhập dịu dàng của anh.

“Thanh Thanh, mở mắt ra.”

Lông mi Chu Thanh Thanh run nhè nhẹ, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy sống mũi cao của anh, nụ hôn của anh khiến cô khẽ kêu lên: “Sao anh lại thích hôn em thế…”

“Em nên biết, anh không chỉ thích hôn em.” Ôn Tư Ngật nhướng nhẹ mày lên, hôn chóp mũi cô một cái rồi cất giọng nói vô cùng thản nhiên.

“…”

Một màu đo đỏ lan ra khắp khuôn mặt cô.

A a a a a a!

Cô sai rồi, sao trước kia cô lại quá đỗi ngây thơ cho rằng Ôn Tư Ngật thật sự thuộc hệ cấm dục gì gì đó chứ! Tối hôm qua… Mặc dù chỉ là phản ứng s1nh lý tự nhiên nhưng cô đã cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.

Nghĩ đến chuyện tối qua, tuy hơi xấu hổ nhưng Chu Thanh Thanh nói rất nghiêm túc: “Thật ra không phải là em không muốn.”

Cô thích Ôn Tư Ngật.

Ôn Tư Ngật thích cô.

Nam nữ yêu nhau, rất đỗi bình thường.

Làm chuyện ấy với người mình thích chắc hẳn rất sảng khoái.

Chỉ là hôm qua là lần đầu tiên ngủ chung với anh nên cô có hơi căng thẳng, anh cũng nhận ra điều đó, thành thử anh đã rất kiềm chế, cuối cùng chỉ hôn cô một lúc, sau đó vào phòng tắm xối nước lạnh rồi quay về ôm cô ngủ thôi.

Ôn Tư Ngật hôn lên mặt cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cứ từ từ, Thanh Thanh.”

!!!

Giọng điệu này của anh sao tự dưng lại khiến cô có cảm giác mình như một chú dê con nằm trên thớt đợi bị làm thịt vậy?!!!

Chu Thanh Thanh chưa bao giờ cảm thấy 20 phút lại dài đằng đẵng thế này.

Vì để di dời chủ đề nguy hiểm này, cô cố ý hắng giọng, không hài lòng bảo: “Thanh Thanh cái gì, em không thích…”

Ôn Tư Ngật không hiểu mạch não thay đổi bất ngờ của cô lắm: “Hửm?”

Chu Thanh Thanh đầy tự tin ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cô cong cong, giọng điệu tràn đầy ý muốn thương lượng: “Thế… Gọi em là bé cưng đi.”

Mẹ cô gọi cô như vậy đấy.

“Không chỉ mỗi thế thôi đâu, anh phải đổi cả chú thích trong điện thoại nữa. Có bạn trai nhà ai lại đặt chú thích họ tên đầy đủ cho bạn gái không chứ?!”

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cô chìa tay về phía anh: “Đưa điện thoại cho em, em muốn sửa chú thích lại.”

Đừng tưởng cô không biết nhé, anh vẫn luôn đặt chú thích họ tên đầy đủ cho cô.

Hơn nữa người này đúng là không dịu dàng chút nào, mãi đến khoảng thời gian gần đây anh mới gọi cô là Thanh Thanh, chứ trước đây anh toàn gọi cô bằng tên đầy đủ!

Nom vẻ mặt thành thật của cô, Ôn Tư Ngật nhếch khóe môi, lấy điện thoại trong túi ra đặt vào tay cô, buồn cười hỏi: “Chu Thanh Thanh, năm nay em mới ba tuổi à?”

“Ừm đúng rồi.” Chu Thanh Thanh mở điện thoại anh ra, không chút xấu hổ đáp: “Em mới ba tuổi, ngủ một mình sợ lắm.”

Lại còn thù dai nữa.

Cô vẫn còn nhớ lúc ấy ở sơn trang Kính Hồ, anh đã giễu cợt cô nhát gan đấy.

Mở Wechat của anh ra, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy khung chat của mình.

Òa, ghim ở đầu tiên, vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa.

Cô bấm vào ảnh đại diện và bắt đầu thiết lập chú thích, xóa ba chữ Chu Thanh Thanh đi rồi tự tay gõ lại hai chữ “Bé cưng”, sau đó cô cũng thuận tay sửa luôn cả chú thích trong danh bạ điện thoại anh. Khi làm xong xuôi, cô mới tươi cười trả điện thoại lại cho anh: “Xong rồi.”

“Thế bây giờ anh gọi em là bé cưng đi.”

Ôn Tư Ngật chỉ nhìn cô và không mở miệng nói gì.

Chu Thanh Thanh nhoài người nằm lên trên người anh, ôm lấy cổ anh nói: “Nói mau nói mau.”

Cô vốn chỉ nổi hứng nhất thời nhưng bây giờ đột nhiên lại muốn anh gọi cho bằng được.

Việc cô thích nhất đó là làm người khác khó chịu mà!

Ôn Tư Ngật vòng một tay ôm eo cô để giữ cô nằm vững rồi anh khẽ cười một tiếng, nói: “Anh hy vọng bé cưng tương lai sẽ không trách anh vì đã dành xưng hô này cho mẹ con bé.”

Ai bảo bé cưng chỉ được dùng để gọi con nít chứ, đồ cổ hủ!

“Cái gì mà bé cưng tương lai hả.” Chu Thanh Thanh chọc chọc má anh: “Em còn chưa đồng ý kết hôn với anh đâu đấy.”

“Anh biết.”

Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên, Chu Hùng thông báo đã có thể xuất phát.

Ôn Tư Ngật ôm cô chậm rãi đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế sofa. Anh cúi người hôn cô một cái: “Là anh muốn kết hôn với em.”

“Bé cưng.”

Đến khi cửa phòng đóng lại, dường như bên tai Chu Thanh Thanh vẫn có thể nghe thấp thoáng tiếng gọi “bé cưng” nhẹ nhàng mà cuốn hút của anh.

Ưm…

Đôi mắt Chu Thanh Thanh cong tít lại, cô rất hài lòng.

Với tư cách là nhà đầu tư, Chu Thanh Thanh đã chờ và đi thảm đỏ cùng nhà sản xuất kiêm đạo diễn của bộ phim “Thầm yêu”, sau đó cô được nhân viên của ban tổ chức cung kính hướng dẫn đi đến vị trí ngồi trung tâm ở hàng đầu tiên.

Mặc dù Dương Tiếu Di đã hot lên nhờ “Thầm yêu” nhưng địa vị của cô vẫn chưa cải thiện hoàn toàn, tạm thời chỉ có thể ngồi ở hàng hai khu vực dành cho nghệ sĩ.

Nhân lúc chưa bắt đầu, Dương Tiếu Di căng thẳng nhắn tin cho Chu Thanh Thanh: “Làm sao đây làm sao đây, tôi căng thẳng quá!”

Chu Thanh Thanh: “Không phải cô rất tự tin, còn bảo người đạt giải không phải là cô thì cũng không phải là ai khác à?”

Dương Tiếu Di: “Thật ra tôi chỉ khoác lác thế thôi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Suy tư vài giây, cô an ủi cô ấy: “Không sao, sợ cái gì, có tôi ở đây, có đạt giải hay không cũng chẳng có gì.”

Sau đó Dương Tiếu Di không trả lời tin nhắn nữa.

Lễ trao giải Kim Tước nhanh chóng bắt đầu, trong sự mong đợi của công chúng, cuối cùng cũng công bố giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Khi người trao giải xướng tên Dương Tiếu Di, tiếng vỗ tay vang vọng khắp hội trường.

Dương Tiếu Di mặc một bộ váy cúp ngực màu hồng, đứng trước micro. Cô ấy vừa nói lời cảm ơn vừa phấn khích đến nỗi nước mắt trào ra: “Cảm ơn những người hâm mộ, bạn bè và người thân đã ủng hộ tôi, cũng cảm ơn đạo diễn, biên kịch, các anh chị diễn viên, công nhân viên đã làm việc với tôi. Nhờ có sự cố gắng chung tay của mọi người mà bộ phim “Thầm yêu” này mới nhận được sự yêu thích lớn như vậy đến từ mọi người. Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến một người nữa. Khi tôi cảm thấy cuộc đời không còn một tia hy vọng nào nữa, khi tôi cảm thấy cuộc sống chỉ toàn là những đè nén và gánh nặng, chính cô ấy đã nói với tôi rằng hãy đi hưởng thụ làn gió tự do, cũng chính cô ấy đã nói với tôi mọi thứ đều đã có tôi. Xin cảm ơn — em đường của tôi.”

Ánh đèn sân khấu đuổi theo tầm mắt của Dương Tiếu Di, chẳng mấy chốc đã bắt được khuôn mặt Chu Thanh Thanh.

Khuôn mặt Chu Thanh Thanh lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, đôi mắt hồ ly, chóp mũi cao, đôi môi tựa cánh hoa. Dù mặc đồ vest trang trọng, bảo thủ nhưng vẫn không che giấu được sự xinh đẹp rực rỡ và lấp lánh của cô.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy không phải là ngôi sao mà lại là một nhà đầu tư ngồi ở vị trí trung tâm của hàng ghế đầu tiên trong hội trường.

Mặc dù cô rất tự do và tùy hứng với Ôn Tư Ngật nhưng khi ở trước công chúng, Chu Thanh Thanh luôn phóng khoáng, điềm tĩnh, tự tin và tao nhã. Khí chất tinh anh tri thức tràn ngập.

Dưới cái nhìn chăm chú của toàn hội trường, chỉ thấy cô cong nhẹ môi, sau đó đưa hai tay ra, ung dung vỗ tay trước.

Sau đó tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên khắp hội trường.

Những người không biết Chu Thanh Thanh đã bắt đầu lặng lẽ thảo luận: “Đậu xanh, đỉnh vãi, cô ấy là ai vậy?”

“Cậu không biết cô ấy à, con gái tập đoàn Ngu thị đấy!”

“Cậu có tin nổi là cô ấy chỉ mới 25 tuổi không, không chỉ là sinh viên xuất sắc của trường đại học Princeton mà còn ngồi vững trong vị trí Tổng giám đốc tập đoàn đấy! Cực kỳ tài giỏi!”

“Wow… Người đẹp quá đỉnh!”

“Hơn nữa cậu có biết bạn trai cô ấy là ai không?”

“Ai thế?”

“Người đứng đầu hiện tại của tập đoàn Ôn thị, Ôn Tư Ngật!”

“A a a a đậu xanh đậu xanh, là vị boss lớn đấy á?!! Đẹp đôi thật!”

“Mẹ ơi, cuộc sống như vậy tôi có nằm mơ cũng chẳng dám mơ đến, hâm mộ chết mất!”

“Vái lạy vị Phật nào để kiếp sau có thể đầu thai một cuộc đời như vậy hả huhuhuhu.”

Sau khi lễ trao giải Kim Tước kết thúc, Chu Thanh Thanh lên hotsearch.

Trong hotsearch chỉ toàn là những lời tâng bốc khen ngợi.

Thậm chí còn xuất hiện chủ đề #Nếu có đầu thai kiếp sau hãy đầu thai như Chu Thanh Thanh#, bên dưới chủ đề này đa phần đều là lời cầu nguyện!

Chu Thanh Thanh tài giỏi vẫn chưa nhìn thấy vì sau khi lễ trao giải kết thúc, cô được ban tổ chức mời tham gia tiệc tối.

Mãi đến hơn chín giờ tối khi buổi tiệc đã kết thúc, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Tư Ngật để anh đến đón mình.

Trong phòng riêng yên tĩnh, lịch sự và tao nhã.

Cuộc đàm phán công việc của Ôn Tư Ngật cũng đã đến lúc kết thúc, anh cầm ly lên uống một ngụm trà.

Chốc lát sau, anh đứng dậy, bắt tay một cái với đối phương.

Vừa kết thúc thì điện thoại của sếp Ôn đang nằm trên tay Chu Hùng đổ chuông. Anh ấy nhìn chú thích trên màn hình rồi chợt khựng lại, cả người tê dại.

Anh ấy không ngờ rằng có một ngày mình lại nhìn thấy hai chữ “bé cưng” dịu dàng, ngọt ngào, trái ngược hoàn toàn với khí chất lạnh lùng của sếp Ôn trong điện thoại của một người xa cách lạnh nhạt như sếp Ôn!

Do dự hai giây, cuối cùng anh ấy vẫn đi đến bên cạnh Ôn Tư Ngật.

Dù bình thường có thấy sóng to gió lớn đến nhường nào thì lúc này Chu Hùng vẫn khó mà mở miệng được, anh ấy lắp ba lắp bắp: “Sếp Ôn, bé… cưng… của sếp gọi.”

Ôn Tư Ngật quay đầu sang nhìn anh ấy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, giọng điệu thản nhiên: “Ừ, đưa điện thoại cho tôi.”

__

Lời tác giả:

Chu Hùng: Cả nhà ơi, ai hiểu được không!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.