Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 55: Ngủ



Một chiếc Panamera với những đường nét mượt mà và những đường vòng cung sang trọng phản xạ trong bóng đêm đang lặng lẽ đậu dưới một gốc cây đa bên đường.

Chu Thanh Thanh thở phào một hơi dài sau khi mất một lúc lâu mới thành công thoát khỏi sự níu kéo đầy quyến luyến và tiếc nuối, cô đến tôi đi của nhóm nhân viên phụ trách thuộc ban tổ chức, sau đó cô đi ra khỏi phòng tiệc.

Nếu biết trước họ “nhiệt tình” như vậy thì lần này đến cô đã đưa theo vài trợ lý đi cùng để đối phó với họ mới phải.

Vừa đi ra khỏi phòng tiệc đã nhìn thấy chiếc Panamera đang đậu bên đường, sau đó cô thấy Chu Hùng bước xuống xe, chuẩn bị mở cửa xe cho mình.

Cô đi đến định ngồi vào xe, thoáng liếc mắt qua thì thấy Chu Hùng lén lút giơ ngón cái với mình, ánh mắt kiên định và khâm phục của anh ấy như thể muốn nói: Chu Thanh Thanh không hổ là Chu Thanh Thanh, luôn mạnh như vậy!

Chu Thanh Thanh khó hiểu nhìn anh ấy, kết quả Chu Hùng lại không nói câu nào mà quay đầu ngồi lên xe.

Không phải chứ, cô biết là cô rất mạnh rồi nhưng anh có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra được không?

Cô ngồi vào hàng ghế sau, đây là lần hiếm hoi Ôn Tư Ngật không nhắm mắt dưỡng thần mà chỉ lười biếng ngồi tựa ra lưng ghế, đôi chân dài dưới lớp quần áo đan chéo. Anh cầm điện thoại, hình như đang xem tin tức gì đó. Thấy cô lên xe, anh tiện tay tắt điện thoại đi: “Mệt à?”

Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, lập tức tựa vào vai anh hệt như người không xương.

Sau khi Chu Thanh Thanh ngồi vào, Chu Hùng lập tức khởi động xe.

“Lão Chu, nghe nói anh sắp được thăng chức, chúc mừng anh nha.”

Chu Hùng đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, lộ ra sự vui vẻ mà mắt thường cũng có thể thấy được: “Cảm ơn cảm ơn, đừng chỉ chúc mừng ngoài miệng thôi, chuẩn bị cho tôi một món quà đi.”

Chu Thanh Thanh: “Biết rồi, anh đúng là thẳng thắn.”

Chiếc xe sang trọng chạy vững vàng trên đường, Chu Thanh Thanh bận rộn hơn nửa ngày trời nên lúc này, cô dựa vào vai Ôn Tư Ngật đánh một cái ngáp dài, buồn chán hỏi: “Anh mới xem tin tức gì thế?”

Một người cổ hủ như anh có thể xem gì được chứ, đoán chừng lại là tin tức tài chính – kinh tế gì đó rồi, cô cũng lười xem nên bảo anh kể cho mình nghe xem có gì thay đổi không là được rồi.

Ôn Tư Ngật: “Xem Weibo.”

Chu Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu lên: “Weibo?” Từ khi nào mà một người ngay cả tài khoản Weibo cũng không có như anh lại cảm thấy hứng thú với Weibo vậy?

Cô lập tức cảm thấy hứng thú: “Cho em xem thử với.”

Ôn Tư Ngật mở điện thoại lên đưa cho cô.

Chu Thanh Thanh cầm điện thoại xem thử, một tấm ảnh độ nét cao chụp lúc cô đang vỗ tay trong lễ trao giải xuất hiện trước mắt.

À, hóa ra là đang xem ảnh của cô.

Chu Thanh Thanh lại tựa lên vai anh như người không xương, lướt xuống từng chút từng chút một. Trong lễ trao giải buổi chiều nay, riêng tấm ảnh này đã leo lên hotsearch.

Cô bận rộn với việc xã giao nên chẳng hề hay biết chuyện này.

Trong ảnh, Chu Thanh Thanh đang nhìn lên sân khấu, ánh đèn follow trên trần rọi xuống. Cô nở nụ cười nhẹ, đường nét ngũ quan rạng ngời và rực rỡ, gây ấn tượng mạnh, thậm chí những sợi tóc của cô cũng tỏa sáng dưới vầng hào quang tươi đẹp.

Cư dân mạng bình luận:

“Vãi chưởng, chẳng phải trước đó còn có người đồn Dương Tiếu Di đột nhiên có tài nguyên tốt như thế là vì được người ta bao nuôi à? Hay thật, ai mà ngờ đại gia đứng sau lưng cô ấy lại là! Người! Đẹp! Thế! Này! Chứ!”

“Những người tung tin vịt kia có thể đứng ra nói xin lỗi không thế?”

“Đúng đấy, với những người đẹp thế này, tôi chỉ có một lời: “Xin mời bao nuôi tôi, cảm ơn!”

“Đi ra đi, đại tiểu thư ơi chị hãy nhìn em đi, sinh viên nữ, năm nay 20 tuổi, có thẻ cơm, có thẻ tích điểm, thi cuối kỳ đạt điểm 60 điểm, thành tích xuất sắc, thông minh lanh lợi, trời mưa biết chạy vào nhà, sẽ không khiến chị bận tâm đâu, bao nuôi em bao nuôi em!”

“Đùa gì thế, người ta đã có bạn trai rồi đấy nhá? Tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, mọi người có chắc chắn muốn làm tình địch với thái tử gia Ôn thị không?”

“Huhuhuhuhuhu, tình địch gì chứ, nói khó nghe quá, tôi nguyện ý kết hôn với Thanh Thanh, dù chỉ được làm thiếp.”

“Tiếng vợ này tôi xin gọi trước.”

“Người đẹp thơm thơm ngọt ngọt, hôn hôn moa.”

Chu Thanh Thanh lại cảm thấy rất vui vẻ lúc đọc bình luận, thậm chí cô còn muốn bấm like khi thấy vài lời nịnh hót chiếm được trái tim mình.

Ôn Tư Ngật liếc qua nhìn, lạnh nhạt nói: “Văn hóa Weibo bây giờ nên được chấn chỉnh lại.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn đường quai hàm cứng rắn và lạnh lùng của anh, đắc ý hỏi: “Anh ghen à?”

Đừng tưởng cô không biết nhé.

Ôn Tư Ngật vô cảm quay mặt đi, nhìn cảnh đêm nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

Chu Thanh Thanh ghé đến nhìn vào mắt anh, cười cong tít mắt: “Hửm?”

Ôn Tư Ngật kìm lòng chẳng đặng giữ mặt cô, bóp môi cô chụm lại rồi cúi đầu hôn một cái, chiều theo ý cô đáp: “Ừ!”

Chu Thanh Thanh cười cong đuôi mắt, ngồi về lại chỗ của mình.

Sau đó lại nghe Ôn Tư Ngật hỏi: “Sau Tết có tiện để anh đến nhà em thăm hỏi chú dì không?”

Chu Thanh Thanh cố ý không trả lời: “Ừm… Chuyện này hả…”

“…”

Ôn Tư Ngật vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, đuôi mắt và khóe môi đều cong lên trông vừa thoải mái vừa đáng yêu, hoạt bát.

Khiến người ta nhìn mà mềm lòng, không kìm được muốn nhéo má cô một cái.

Chu Thanh Thanh cười tít mắt dựa vào lòng anh, ngửa mặt lên nhìn anh: “Anh muốn đến hỏi cưới à?”

Ôn Tư Ngật ôm lấy eo cô, giọng vô cùng dịu dàng: “Ừ.”

Đôi mắt Chu Thanh Thanh long lanh ánh nước, cô nhìn anh, một sự kiên định mà trước nay chưa từng có bỗng dưng trào dâng trong lòng, cô vui sướng nhưng không kém phần nghiêm túc trả lời: “Vậy thì tiện.”

__

Hết tháng một, mùa xuân càng lúc càng đến gần.

Kể từ khi biết cô đang hẹn hò yêu đương, mặc dù mẹ lúc nào cũng quan tâm hỏi han vài câu nhưng lại không thiết lập giờ giới nghiêm cho cô như trước đây nữa.

Khoảng thời gian cuối năm bận rộn nhất qua đi, gần đây công việc của Chu Thanh Thanh cũng dần giảm bớt, đến thứ sáu là ngày tổ chức cuộc họp thường niên của công ty.

Trong cuộc họp hằng năm lần này, Chu Thanh Thanh uống khá nhiều. Đây là cuộc họp thường niên đầu tiên cô tham gia ở công ty sau khi nhậm chức tổng giám đốc ở Ngu thị, đương nhiên có rất nhiều người đến mời rượu cô.

Lúc cuộc họp thường niên gần kết thúc, Lâm Nguyệt lo âu hỏi nhỏ bên tai cô: “Sếp Chu, sếp vẫn ổn chứ ạ?”

Chu Thanh Thanh cười một tiếng, giọng rất vững vàng: “Không sao.”

Sau đó cô quay đầu bắt tay với một quản lý cấp cao, một số quản lý cấp cao của bộ phận marketing cũng đến trò chuyện với cô: “Tửu lượng của sếp Chu tốt thật.”

Chu Thanh Thanh chuyên nghiệp cười một tiếng: “Đâu có, do tôi cố chịu đựng đấy thôi!”

Lời nói có chút hài hước này khiến bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái và náo nhiệt hơn hẳn.

Khi cuộc họp thường niên kết thúc, tất cả nhân viên lần lượt về nhà, Chu Thanh Thanh quyết định sang phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi một lúc. Chờ đến lúc Lâm Nguyệt đến tìm mình, cô mới đứng dậy: “Đi thôi.”

Suốt đường đi, bước chân Chu Thanh Thanh không hề chệch hướng dù chỉ một chút, thậm chí cô còn dặn dò Lâm Nguyệt đến thứ hai đi làm lại nhớ chỉnh sửa bảng báo cáo của bộ phận marketing. Ngoại trừ khuôn mặt hơi ửng hồng ra thì trông cô chẳng có chút dáng vẻ say xỉn gì cả.

Lâm Nguyệt thấy cô không say thì yên tâm hơn.

Ai ngờ vừa ra khỏi khách sạn, Chu Thanh Thanh đột nhiên ngồi xổm xuống trước một gốc cây.

Khi cuộc họp thường niên kết thúc đã là chín giờ, trời đêm mùa đông vừa tối lại vừa lạnh lẽo.

Lâm Nguyệt vội vàng chạy đến muốn đỡ cô đứng dậy: “Sếp Chu, sếp sao thế ạ? Ngoài này lạnh lắm, chúng ta lên xe trước nhé?”

Chỉ thấy Chu Thanh Thanh lắc lắc đầu, cúi mặt buồn rầu, khó chịu bảo: “Không sao.”

“Tôi chỉ đang suy nghĩ, sao Ôn Tư Ngật còn chưa đến đón tôi, anh ấy không cần bạn gái của mình nữa à?”

“Anh ấy thật quá đáng, tôi sắp chết rét rồi, để anh ấy không có vợ nữa luôn!”

Lâm Nguyệt không ngờ sếp Chu lúc say lại… Đáng yêu như vậy, còn có chút bướng bỉnh: “Sếp Chu, chúng ta nên đứng lên trước đã.”

Nhưng Chu Thanh Thanh vẫn không chịu đứng lên.

Khi cô ấy đang luống cuống tay chân thì một cái bóng dài bỗng nhiên đổ xuống. Quay đầu nhìn thì thấy Ôn Tư Ngật đang đi đến từ trong bóng đêm tối tăm và lạnh buốt.

Lâm Nguyệt lập tức nói: “Sếp Ôn, hình như sếp Chu của chúng ta say rồi.”

Ôn Tư Ngật gật đầu: “Làm phiền cô rồi, để tôi chăm sóc cô ấy, cô có thể về được rồi.”

Chu Thanh Thanh cảm giác có một cái bóng đen bao phủ qua đầu mình, mới ngơ ngác ngước mắt lên thì ngay giây tiếp theo, cả người cô đã được Ôn Tư Ngật bế bổng lên: “Về nhà thôi.”

Thật ra Chu Thanh Thanh không say mấy, ít nhất là khi được anh bế lên giường rồi anh đút cho cô uống hết một ly nước giải rượu trước, sau đó lại giúp cô thay đồ ngủ, cô vẫn luôn có ý thức.

Thậm chí cô còn có thể che cơ thể mình lại, nói rành mạch một câu: “Không cho nhìn.”

Ôn Tư Ngật cảm thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô quả thật rất đáng yêu, môi mong cong nhẹ lên: “Từng nhìn rồi.”

Chu Thanh Thanh nghĩ ngợi giây lát, hình như cũng không sai, vì thế cô chậm rãi đáp một tiếng: “À.”

Cô ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại của anh, uống rượu xong lại uống thêm một ly nước giải rượu nóng, máy điều hòa trong phòng cũng được mở nhiệt độ cao khiến cả người cô đổ mồ hôi cảm giác rất nhớp nháp, thay đồ ngủ rồi mà cô vẫn không thấy thoải mái: “Em muốn tắm rồi ngủ tiếp, anh tắm giúp em đi.”

Dù sao anh cũng từng nhìn thấy cả rồi.

Hơn nữa bạn trai giúp bạn gái tắm cũng là chuyện rất đỗi bình thường! Đúng vậy!

Ôn Tư Ngật biết bây giờ cô đang say, sau khi bế cô vào phòng tắm và để cô đứng ngay ngắn, anh hôn cô một cái rồi bảo: “Anh xả nước giúp em rồi em tự tắm, được không?”

“Em không muốn, em không muốn, em không muốn.” Chu Thanh Thanh chơi xấu ôm lấy eo anh: “Em say rồi, tự tắm sẽ chết đuối đó!”

Ôn Tư Ngật: “…”

Cô đúng là bám người, ôm chặt anh không chịu buông, thậm chí còn nhón chân lên ôm cổ anh. Ôn Tư Ngật ôm eo cô, nhìn cô không nghe lời ngọ nguậy liên tục khiến anh nhức đầu muốn chết: “Không được nhõng nhẽo.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt: “Vậy anh tắm giúp em đi mà.”

“…”

Ôn Tư Ngật cúi đầu cắn nhẹ môi cô, cảm nhận được mùi vị trong miệng cô. Anh thở dài, cất giọng trầm nói: “Thanh Thanh của chúng ta đúng là biết hành hạ anh.”

Trong phòng tắm rộng rãi, sáng ngời và ấm áp.

Ôn Tư Ngật thành thạo cầm sữa tẩy trang cô thường dùng lên, bắt đầu tẩy trang giúp cô từng chút từng chút một.

Máy điều hòa trong phòng được mở hết công suất, không hề lạnh chút nào.

Một lúc lâu sau, Ôn Tư Ngật dùng khăn tắm bế Chu Thanh Thanh đã được tắm và lau khô xong đi ra, nhẹ nhàng đặt cô lên giường và kéo chăn đắp kín người cô, giọng anh có chút căng thẳng: “Ngủ à?”

Cả người Chu Thanh Thanh nhẹ nhàng, khoan khoái, tinh thần cũng thư thái, cô cười cong cong mắt, hài lòng gật đầu đáp: “Ừm.” Dứt lời cô lập tức nhắm mắt, chưa đến mấy giây sau đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này của cô vô cùng thoải mái.

Nếu không bị chiếc điện thoại rung mạnh trên tủ đầu giường đánh thức thì chắc cô có thể ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Điện thoại cứ rung mãi, Chu Thanh Thanh mơ màng mở mắt ra, phát hiện trong phòng tối đen, cô bèn đưa tay mở đèn, lúc này mới biết Ôn Tư Ngật không có ở phòng ngủ.

Quay đầu nhìn thử, anh cũng không nằm trên giường.

Một số hình ảnh tức khắc tràn ra trong đầu, cô nhớ hình như Ôn Tư Ngật giúp cô thay đồ ngủ rồi đưa cô đi ngủ nhưng sau đó hình như còn xảy ra một số chuyện…

Ách… Là cái gì nhỉ?

Trong lúc cô đang cố gắng nhớ lại thì điện thoại lại rung lên. Cô lấy điện thoại đến, Văn Thủy Dao đã gửi vài tin nhắn Wechat cho cô.

Văn Thủy Dao: “!!! Tớ cười chết mất, bây giờ cậu và sếp Ôn còn có cả super topic cp đấy hahahahaha.”

Văn Thủy Dao: “Trong super topic còn có người viết fanfic cho hai người nữa.”

Văn Thủy Dao: “Cậu có muốn đọc thử không hahahahaha, hài lắm.”

Văn Thủy Dao: “Cậu đâu rồi, ngủ rồi à?”

Chu Thanh Thanh nổi giận gõ chữ đùng đùng: “Xin cậu, bây giờ đã một giờ sáng rồi đấy? Có người tốt nào mà không đi ngủ hả?”

Văn Thủy Dao: “Nhăng nhăng nhăng, người ta thất nghiệp mà, ở nhà lại không có gì làm, thức đêm vui vẻ chút thì có làm sao đâu?”

Chu Thanh Thanh: “Vậy cậu mau tìm một lớp để đi học đi, tớ không thể nhìn cậu vui vẻ như thế được.”

Văn Thủy Dao: “Vậy thì không được, tớ còn muốn nằm thêm mấy ngày nữa cơ hì hì.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Một lát sau, Chu Thanh Thanh vươn bàn tay nhỏ bé tội lỗi ra: “Gửi truyện cp đó cho tớ xem chút.”

Văn Thủy Dao lập tức gửi một tệp tài liệu qua.

Chu Thanh Thanh lặng lẽ mở ra, sau đó, càng xem càng cảm thấy sai sai.

Không phải chứ, đây là… Truyện cp à? Đây là truyện bậy bạ mà? Trong này cũng đâu phải tên cô và Ôn Tư Ngật!

Sau hai lần đọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên vàng vọt, vì thế cô lập tức tắt đi.

Văn Thủy Dao: “Ấy xin lỗi xin lỗi, gửi nhầm truyện 18 + bạn tớ viết cho cậu, cậu chưa đọc chứ?”

Chu Thanh Thanh: “Đền đôi mắt trong sáng cho tớ! Lập tức, ngay bây giờ!”

Văn Thủy Dao: “Ấy dà, vẫn còn thuần khiết cơ đấy, cậu với sếp Ôn chưa làm à?”

Tai Chu Thanh Thanh “đùng” một phát bắt đầu nóng lên, cô tắt điện thoại đi, không trả lời.

Sau đó cô nằm xuống giường lần nữa, một lát sau thấy Ôn Tư Ngật vẫn chưa về phòng, cô lại xuống giường, mang dép đi ra ngoài.

__

Trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, Chu Thanh Thanh rón rén xoay tay nắm cửa, đi đến rồi sau đó ôm lấy anh từ phía sau lưng: “Anh đang làm gì thế?”

Nghiêng đầu qua, cô nhìn thấy ảnh thiết kế váy cưới trên màn hình máy tính.

“Dậy rồi à?” Ôn Tư Ngật ngẩng đầu nhìn cô.

Chu Thanh Thanh nhìn ảnh thiết kế trên máy tính: “Bây giờ bắt đầu thiết kế váy cưới rồi sao?”

“Ừ.” Ôn Tư Ngật cầm cổ tay cô, kéo cô đến ngồi trên đùi mình: “Từ lúc thiết kế đến khi đặt may cần ít nhất nửa năm, anh gửi ảnh thiết kế cho em để em chọn nhé?”

“Được.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái.

Ôn Tư Ngật ôm cô, thấy cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi mình, anh bèn đưa tay sờ mặt cô: “Còn khó chịu chỗ nào nữa không?”

“Không có.” Chu Thanh Thanh lướt xem ảnh thiết kế, lắc đầu trả lời anh.

“Vậy thì tốt.”

“Hả?”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên, thấy Ôn Tư Ngật bỗng nhiên thong thả gập máy tính lại, sau đó cởi cặp kính gọng vàng trên sống mũi xuống cất đi. Động tác ấy không nhanh không chậm nhưng lại khiến cô thoáng nhìn thấu một cuộc săn lùng mang đến cảm giác nguy hiểm.

Có lẽ cảm giác của cô không hề sai, vì giây tiếp theo, Ôn Tư Ngật đã bế bổng cô lên và đi về phòng ngủ.

Chăn trên giường còn hơi lộn xộn nhưng Chu Thanh Thanh đã không còn sức lực để suy nghĩ vì sau khi được anh đặt lên giường, toàn bộ hơi thở của cô đều bị anh chiếm lấy.

Đôi môi mỏng phủ lên, ngậm lấy cánh môi cô và cạy ra từng chút từng chút một, trong cổ họng chỉ toàn mùi vị của anh. Chu Thanh Thanh nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn của anh.

“Thanh Thanh, em lúc say thật sự không ngoan.” Ôn Tư Ngật nghiêng đầu hôn thịt mềm trên cổ cô, từng ngón tay thon dài đan vào giữa các ngón tay cô, giọng anh trầm và chậm: “Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa. Anh tự tay tắm cho em, kiềm chế rất cực khổ.”

Chu Thanh Thanh bị anh hôn mà choáng váng, cô nhắm mắt, vài hình ảnh bất chợt lóe lên trong đầu, cuối cùng cô cũng nhớ ra chuyện trong phòng tắm…

!!!

Cô làm gì vậy chứ?!

Huhuhuhuhu.

“Nhớ ra rồi sao?” Ôn Tư Ngật dịu dàng hôn lên đầu ngón tay cô một cái.

Mặt Chu Thanh Thanh đỏ bừng, cô xoay người ôm eo anh, vùi chặt khuôn mặt nóng ran của mình vào hõm cổ anh.

Ôn Tư Ngật để mặc cho cô dựa sát vào lòng mình, anh chỉ vuốt v3 những ngón tay trắng trắng nhỏ nhỏ của cô.

Một lúc lâu sau, giọng nói rất nhẹ của cô mới vang lên bên tai: “Vậy thì không cần nhịn…”

Ôn Tư Ngật đưa bàn tay nóng bỏng ôm eo cô, tựa như muốn nhào nát cô ra và giam vào trong lòng, trong đôi mắt sâu thẳm và đen láy của anh dường như đang đè nén h@m muốn mơ hồ và mãnh liệt, anh nhắm mắt nói: “Bé cưng, có thể anh sẽ không dễ dàng dừng lại.”

Chu Thanh Thanh áp sát mặt mình vào cổ anh hơn giống như đang âm thầm đáp lại.

Giây tiếp theo, cánh tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô bị anh nắm lấy rồi không chút nể nang kéo xuống từng chút từng chút. Anh để cô nằm trên giường, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau gáy, đôi môi mềm mại bị hôn hệt như cánh hoa bị giã nát ra, mềm mại mà quyến rũ.

Ôn Tư Ngật chậm rãi cúi người xuống, ngậm lấy môi cô một cách mê đắm và nặng nề.

Nụ hôn lần này của anh không còn dịu dàng nữa mà vô cùng mạnh mẽ khiến người ta không thể kháng cự được. Đôi bàn tay nóng bỏng ôm cô, nhiệt độ nóng rực ấy dường như muốn hòa tan cô ra.

Trời đông lúc năm giờ sáng rất lạnh lẽo, vầng trăng sáng trong treo trên bầu trời đêm, tỏa ánh trăng sáng mông lung ra khắp mặt đất.

Trong phòng ngủ vô cùng ấm áp.

Ôn Tư Ngật sờ nhẹ đôi mắt ươn ướt, hơi ửng đỏ vì khóc của cô, cánh tay siết chặt dịu dàng ôm cô vào lòng lần nữa.

Anh cúi đầu cẩn thận hôn lên đôi môi mềm mại hơi sưng nhẹ của cô, đuôi mắt hẹp dài, sâu thẳm và tối tăm ửng lên sắc đỏ nhẹ của d*c vọng, anh nhẹ giọng khen ngợi bên tai cô với chất giọng trầm thấp, gợi cảm: “Bé cưng giỏi quá.”

Bây giờ Chu Thanh Thanh rất mệt nhưng điều ấy không cản trở việc cô cảm thấy ngượng ngùng. Trên vầng trán sáng bóng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng… Cánh tay ôm chặt cổ anh, không cho anh nói nữa.

!!!

!!!

Sao lại khen cô chuyện này làm gì hả!

Ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, kim giờ đã sắp điểm sáu giờ sáng. Chu Thanh Thanh vùi vào lòng anh: “Em buồn ngủ.”

Ôn Tư Ngật hôn lên trán cô một cái: “Được.”

Không lâu sau, Chu Thanh Thanh mệt lã nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ say.

Trước khi ngủ, trong đầu cô còn chợt nhớ đến lời Văn Thủy Dao nói về việc thức đêm.

Một giờ sáng thì tính là thức đêm gì chứ…

Cô bây giờ mới thật sự là thức đêm đây này!!

Thức! Nguyên! Đêm!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.